Chương 91: Tuyết chân thật - Phần đầu
Tuy rằng kế hoạch "bức lui" Trần Hán Thăng rời khỏi hội học sinh đã thất bại, có điều Hồ Tu Bình và Tả Tiểu Lực vẫn là phó chủ tịch của hội học sinh, Trần Hán Thăng cũng tiếp tục làm phó hội trưởng của ban Liên lạc Đối ngoại.
Chỉ là sau khi mối quan hệ này bị đâm thủng, mọi người gặp mặt đều khá lúng túng, trước đây Hồ Tu Bình và Trần Hán Thăng ngẫu nhiên gặp mặt ở nhà ăn còn có thể chào hỏi, bây giờ hắn trực tiếp cúi đầu nhặt tiền.
Cũng may hiệu quả của việc chọn lựa thi đấu cho cuộc thi biện luận bên trong hệ dưới sự tổ chức của Mục Văn Linh cũng không tệ lắm, đáng tiếc nam sinh đơn độc kiên cường duy nhất trong quản lý công cộng ban 2 Trương Minh Huy bị quét hạ, ba nữ sinh Bạch Vịnh San, Đàm Mẫn và Đổng Tú Tú sẽ đại diện cho hệ Nhân văn xuất chiến.
Trong đó Bạch Vịnh San sẽ là tuyển thủ biện luận chính thức, hai người khác là đội dự bị.
Xem ra sự chọn lựa này cũng có quan hệ với giá trị nhan sắc, đặc điểm của Bạch Vịnh San là đáng yêu, có thể tăng thêm điểm ấn tượng.
Trương Minh Huy rất hậm hực, không có chuyện gì liền chạy tới căn cứ gây dựng sự nghiệp để than thở, Trần Hán Thăng vừa nhìn thấy điều này cũng không phải sự việc gì, đơn giản để hắn phụ trách công tác hậu cần cho ba vị mỹ nữ biện thủ, tâm tình của tiểu tử này mới tốt hơn.
Tuần giữa tháng mười hai bắt đầu, Kiến Nghiệp liền chính thức bắt đầu mùa đông, lá của cây ngô đồng trong trường học đã rụng mất từ lâu, cành cây gầy gò quật cường đứng lặng trong gió rét, hiện tại ra ngoài nhất định phải trang bị đầy đủ.
Chịu ảnh hưởng của giáng sinh, nguyên đán, kỳ nghỉ đông sắp tới, chuyện làm ăn của căn cứ gây dựng sự nghiệp đúng là khá hơn nhiều, xe ba bánh của Hoả Tiển 101 mỗi cái đều đi qua đi lại trong sân trường, không chỉ học viện Tài chính Kinh tế, học viện Công Trình, Y Viện, Đông Đại xung quanh cũng có nghiệp vụ chuyển phát nhanh như thế.
"Tiểu Trần, mấy bữa nay Kiến Nghiệp lạnh quá, khí trời cũng âm u nữa."
Buổi tối trước khi nghỉ ngơi, Tiêu Dung Ngư lại gọi tới buôn chuyện điện thoại.
"Ừm, nghe nói khả năng sẽ có tuyết rơi, cũng không biết là thật hay là giả nữa, nói chung cách đây một ngày có một học sinh đột nhiên chạy tới hô to tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi."
Trần Hán Thăng một tay cầm điện thoại, một tay khác cầm bút, thống kê tỉ lệ tăng trưởng về số lượng hàng lấy được mấy ngày nay."
"A, trường của chúng tôi cũng vậy đấy."
Tiêu Dung Ngư kinh hỉ nói, cô vì điểm tương tự này mà hưng phấn không thôi: "Buổi tối lúc tôi đang ăn cơm, không biết ai hô một câu có tuyết rơi, những người khác để đũa xuống liền đi ra ngoài, tiền bối Cố cũng lôi tôi chạy ra bên ngoài, tôi để ý thứ dính lên trên quần áo, kết quả chỉ là chút mưa nhỏ mà thôi."
"Cậu cũng nhàn thật đấy, tuyết rơi thì cũng chỉ là tuyết rơi xuống thôi, Cảng Thành không phải cũng thường xuyên có tuyết rơi à."
Trần Hán Thăng không đáng kể nói.
"Hanh."
Tiêu Dung Ngư hừ một tiếng trong điện thoại, lại mang theo hồi ức ngọt ngào nói: "Trước đây cậu có thể không như vậy sao, còn nhớ lúc còn học lớp 11 có một ngày cũng có tuyết rơi, tôi nói muốn xem người tuyết, cậu lén lút chạy ra ngoài đắp người tuyết giữa giờ học, khi trở về tay đều đông cứng hết cả."
"Đúng không."
Trần Hán Thăng nào có nhớ nhiều như vậy, mùa đông ở Cảng Thành thường thường vẫn có tuyết rơi, hắn có chút qua loa cũng hơi xúc động nói: "Lúc đấy thật là ngốc."
"Ai nói là ngốc chứ!"
Tiêu Dung Ngư đột nhiên tức giận: "Không ngốc chút nào hết, chuyện này tôi có thể nhớ cả đời, tôi vĩnh viễn nhớ hình ảnh cậu người đầy hoa tuyết vẫn cứ lôi tôi tới xem người tuyết."
Nói xong, âm thanh của Tiêu Dung Ngư đột nhiên có chút trầm thấp: "Tiểu Trần, bây giờ cậu không đối xử tốt với tôi như trước đây nữa."
Trần Hán Thăng không nói lời nào, mặc cho tiếng thở của hai người cứ truyền trong điện thoại, "vù vù" vang vọng.
Cách một lúc lâu, Tiêu Dung Ngư mới chậm rãi nói: "Tôi đi ngủ đây, cậu cũng nghỉ sớm một chút đi, rảnh rỗi thì tới tìm tôi."
"Được."
Trần Hán Thăng cúp điện thoại, không tới ba mươi giây đột nhiên nhận được một tin nhắn, Tiêu Dung Ngư gửi tới.
"Xin lỗi."
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn, trả lời hai chữ: "Ngủ đi."
Lại vùi đầu hạch toán một lúc, cuối cùng cũng thống kê ra được số lượng chuyển phát nhanh của bốn trường đại học, Trần Hán Thăng vừa muốn cầm điện thoại đi lên trên giường, đột nhiên nhớ tới sự biến hoá tâm tình của Tiêu Dung Ngư vừa nãy.
"Xem ra sau này nên cố ý tìm lý do không tiếp vài lần, không thể cho mấy cuộc điện thoại trước khi đi ngủ loại này trở thành một loại thói quen được, bằng không sau này sẽ diễn biến thành cuộc điều tra cương vị, vậy thì sẽ khuếch đại phi thường."
Trong lòng Trần Hán Thăng yên lặng nghĩ.
Hết cách rồi, tuy rằng thâm tình của Tiêu Dung Ngư vừa nãy cũng làm cho hắn rất cảm động, có thể tên đàn ông cặn bã chính là "tâm địa sắt đá" như thế.
Ngày thứ hai, nhiệt độ chợt giảm xuống bốn độ, lạnh lẽo khiến người ta phải hốt hoảng, trạm phát thanh của trường đã dự báo đêm nay có khả năng sẽ có tuyết rơi.
Trận tuyết rơi đầu tiên của năm 2002, cũng có khả năng là đợt tuyết cuối cùng.
Trần Hán Thăng đi tới căn cứ gây dựng sự nghiệp, Thẩm Ấu Sở đã thủ sẵn ở đó, bên trong cô mặc chiếc áo lông màu xanh ngọc, bên ngoài bọc một chiếc áo bông lớn màu sắc rực rỡ, giống y như một con chim cánh cụt mũm mĩm.
"Có lạnh không?"
Trần Hán Thăng hỏi, vừa nói chuyện bên mép đã chính là khói trắng.
Thẩm Ấu Sở lắc đầu một cái, chỉ chỉ máy sưởi bên cạnh.
"Đưa tay cho tôi."
Trần Hán Thăng đột nhiên nói.
Thẩm Ấu Sở không biết Trần Hán Thăng muốn tay bên nào, vì lẽ đó hai bàn tay nhỏ nhắn đều duỗi ra, sững sờ nhìn Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng nắm lấy một lúc, phát hiện vẫn rất ấm áp, liền yên tâm.
"Buổi tối tôi có một buổi giao lưu, tự cậu đi ăn cơm đi."
Trần Hán Thăng nói xong cũng đi tới nhà kho 102.
Thẩm Ấu Sở còn muốn nói gì đó, có điều Trần Hán Thăng đã nói chuyện với mấy người trong 102.
Mấy ngày nay, số lượng lấy hàng chuyển phát nhanh 1 ngày của bốn trường học vẫn xấp xỉ hơn 700 kiện, tuy rằng không thể đạt tới 1000 kiện, nhưng Trần Hán Thăng vẫn gọi Vương Văn Hải qua, bây giờ chỉ dựa vào Lý Quyến Nam và mấy sinh viên đại học kiêm chức tiến hành phân loại chuyển phát nhanh và đóng gói thực sự có chút khó khăn.
"Chỗ này sao không mở máy sưởi lên?"
Trần Hán Thăng đi vào 102, phát hiện ta gian phòng này không hề mở máy sưởi.
"Chúng tôi cũng không lạnh, mở máy sưởi hô hấp không được trôi chảy cho lắm."
Lý Quyến Nam bận bịu đầu đầy mồ hôi.
Trần Hán Thăng móc một bao thuốc Hồng Kim Lăng mới ra, phân phát cho mỗi người một điếu thuốc, sau đó cho Vương Văn Hải toàn bộ số còn lại.
Những người khác cũng không kỳ quái, Trần Hán Thăng vẫn thường làm như vậy, Vương Văn Hải cảm thấy đãi ngộ ở đây thực không tồi, tiền lương cũng ngang hàng với cửa hàng bên kia, nhưng ăn chính ở nhà ăn đại học, nói chuyện cũng đều có văn hoá của sinh viên đại học.
Trần Hán Thăng cũng coi như một ông chủ khá dễ gần, bình thường cũng không keo kiệt, chỉ có một chút, hắn đưa ra yêu cầu nhất định phải lập tức chứng thực điều kiện đó, chậm trễ một chút hoặc tìm lý do, hắn lập tức liền trở mặt.
Có điều ông chủ như vậy khá là dễ hầu hạ, chỉ phải làm tốt công việc là được, có lúc buổi tối Vương Văn Hải còn chủ động tới ngủ ở nhà kho 102, thuận tiện đảm nhiệm vị trí nhân viên trực ban.
Hắn làm như vậy là hi vọng sau này có thể nhận được một cô gái sơ trung cho bản thân mình, cảm thụ một chút bầu không khí, tất cả những thứ này đều cần cái gật đầu của Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng trước khi rời đi, chuyện gọi Lý Quyến Nam tới 101: "Tôi lại cho chú 500 yên, mấy hôm nay chuyện làm ăn khấm khá hơn nhiều, chú hỗ trợ giải quyết cơm trưa cho những sinh viên đại học kiêm chức kia đi, những số tiền nhỏ thế này không cần phải tiết kiệm đâu."
Lý Quyến Nam từ chối nói: "Không cần đâu, 500 yên lần trước anh đưa cho em còn sót lại hơn 90 lận."
"Những tiền kia chú cứ giữ lấy đi."
Trần Hán Thăng điểm ra 500 nhét vào trong túi tiền của Lý Quyến Nam: "Chú là người Triều Sán, phong tục bên kia là tết xuân phải đi thăm đặc biệt nhiều nhà, kinh phí xài không hết cứ giữ lại ở trên người, sau về nhà còn mời khách ăn cơm."
Lý Quyến Nam vẫn bất tiện: "Mỗi tháng anh lại đưa cho em tiền lương nữa."
Trần Hán Thăng không muốn nhiều lời, vỗ mỗi cái vào sau gáy Lý Quyến Nam: "Đi làm việc đi, không cần tốn nhiều lời như vậy đâu."
Sau khi Lý Quyến Nam rời đi, Trần Hán Thăng chuẩn bị ra ngoài đặt giao thông công cộng, hôm nay là ngày phó tổng giám đốc của Thâm Thông và tổng giám đốc từ Giang Ninh tới Kiến Nghiệp để khảo sát.
"Này."
Phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng hô hoán ôn nhu lại yếu ớt, Trần Hán Thăng xoay người lại.
"Không, không được uống rượu."
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro