Chương 89: BGM thiêu đốt ta
"Cái gì mà BGM chứ, bớt nói mấy câu lung ta lung tung lại đi."
Mục Văn Linh thật sự không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng kia, cho dù không tha cho Trần Hán Thăng, đuổi ra ngoài là được, hà cớ còn muốn làm nhục hắn trước mặt nhiều người đến như thế?
Thích Vi cũng thương thay cho Trần Hán Thăng bị bất công: "Dạ hội tân sinh viên một mình cậu ấy gom góp đủ 1000 yên, đã thực hiện chức trách của một phó hội trưởng, bây giờ lại vô duyên vô cớ phải đi đá ra khỏi hội học sinh, bọn họ thực sự là quá thể quá đáng mà."
"Có điều Trần Hán Thăng, cậu vẫn nên rời khỏi hội trường này trước đi, cái này rõ ràng là vì tính toán trả thù của Tả Tiểu Lực và Hồ Tu Bình."
Ngay lúc hai người này đang giục Trần Hán Thăng trốn đi "tị nạn", Tả Tiểu Lực cười lạnh.
Coi như hôm nay Trần Hán Thăng muốn rời đi, hắn cũng phải kéo lại không cho đi.
Đột nhiên, có bóng người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ xuất hiện ở cửa trung tâm hoạt động của sinh viên đại học, lại là phó hội trưởng tiền nhiệm của ban Liên lạc Đối ngoại Chu Hiểu.
Sự lộ diện của hắn khiến hội học sinh có chút rối loạn, rất nhiều người đã cảm giác được sự không bình thường của bầu không khí, có điều Chu Hiểu đến, trực tiếp có thể khoá chặt mục tiêu thành Trần Hán Thăng.
Chu Hiểu mặc kệ những người khác, trực tiếp đi tới trước mặt Trần Hán Thăng, nhìn từ trên xuống dưới rồi nói: "Trần Hán Thăng, nếu như mày không có gan, bây giờ làm một kẻ nhu nhược chạy trốn đi."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm cái thằng chó đẻ Chu Hiểu này lo bản thân đi cho rồi, còn chuyên làm mấy phép khích tướng cấp thấp.
"Lại có thêm một vai phụ trọng yếu nữa, lão tử chủ yếu lại không mặc áo long bào, nếu không cái này buộc mình nhất định phải trang bức đến tận trời xanh."
Trần Hán Thăng tiếc hận nghĩ.
Trước sân khấu Tả Tiểu Lực nhìn đồng hồ đeo tay một cái, bắt chuyện nói nhỏ một hai câu với Hồ Tu Bình, sau đó lớn tiếng nói: "Đóng cửa đi, hội nghị bắt đầu!"
Trần Hán Thăng "cố chấp" không nghe khuyên bảo, Mục Văn Linh chỉ có thể thở dài một hơi trở về chỗ ngồi, theo cánh cửa gỗ của trung tâm hoạt động của sinh viên đại học chậm rãi đóng lại, cô cảm thấy trưa hôm nay Trần Hán Thăng nhất định phải chịu sự nhục nhã.
Khoé miệng của Chu Hiểu hơi nhếch lên, hai tay khoanh tròn, một dáng vẻ trí tuệ vững vàng.
"Hội nghị hôm nay có hai chủ đề."
Tả Tiểu Lực ở phía trên chủ trì nói: "Đề tài thảo luận thứ nhất, tuần sau chúng ta chọn lựa trong cuộc thi biện luận của hệ Nhân văn một chút, chọn một biện thủ tư duy nhanh nhẹn và mồm miệng lanh lợi đại diện cho hệ của chúng ta tham gia cuộc thi biện luận của viện."
"Mọi người đều biết, thi biện luận là hoạt động đoàn thể quan trọng hạng nhất của học viện Tài chính Kinh tế, hệ Nhân văn của chúng ta trước đây chưa bao giờ rơi khỏi bốn người đứng đầu, hi vọng năm nay sẽ duy trì được cơ sở thành tích, khởi xướng xung kích mạnh mẽ chức quán quân!"
Tả Tiểu Lực nói xong cũng vỗ tay trước, có điều tiếng vỗ tay của khán giả khá thưa thớt, dù sao màn kịch quan trọng đằng sau mới đáng để mong chờ hơn cả.
Phó chủ tịch Tả nhìn thấy tình huống này, trong lòng rất tức giận, đây là một chút "hoạt động" hắn đã phải chế tác rất lâu, khán giả không có cảm xúc mãnh liệt sao có thể vừa lòng cho được.
Hắn lạnh lùng nhìn quét một vòng: "Xảy ra chuyện gì vậy, vỗ tay chỉ có ngần ấy âm thanh là sao, buổi trưa đều chưa ăn cơm sao?"
Kỳ thực trừ buổi sáng không có khoá, đại đa số học sinh buổi trưa vẫn đúng là chưa ăn cơm, có điều mọi người đều nhìn ta được hôm nay tâm tình của Tả Tiểu Lực có chút kỳ quái, vì xúc động với sự xúi quẩy của hắn, hội học sinh lại vỗ tay một lần nữa, tiếng vỗ tay cũng lớn hơn rất nhiều.
Tả Tiểu Lực lúc này mới thoả mãn gật gù, từ khi Trần Hán Thăng tiến vào hội học sinh và sau đó lên làm phó hội trưởng, hắn ăn cơm không ngon, ngủ không yên, vất vả lắm mới thuyết phục được Hồ Tu Bình, lại sử dụng sự chênh lệch thời gian lúc Quan Thục Mạn ra ngoài chưa kịp xét duyệt, thuận thế trình lên một đơn phê bình.
Dựa theo sự quen biết đoàn ủy từ trước, xưa nay bọn họ mặc kệ sự việc trong hội học sinh hệ sau, đều là trực tiếp đóng con dấu đồng ý.
"Chuyện thứ hai."
Tả Tiểu Lực đột nhiên nhìn về phía Trần Hán Thăng, những người khác cũng theo ánh mắt kia nhìn sang.
"Có một vị cán bộ của hội học sinh chúng ta, làm việc kiêu căng, không tuân theo quy củ, còn có hiềm nghi lạm dụng tư quyền, hết sức ảnh hưởng đến sự ổn định và tính đoàn kết của hội học sinh."
"Sau khi thông qua cuộc thương thảo của đoàn ủy và đoàn chủ tịch, chúng tôi quyết định khai trừ phó hội trưởng ban Liên lạc Đối ngoại bạn học Trần Hán Thăng khỏi hội học sinh, hi vọng cậu ấy thời gian sau này, học tập nhiều hơn, nâng cao tư tưởng nhận thức, tranh thủ không để cho học viện Kinh tế Tài chính bị bôi đen nữa."
"Rào".
Hơn 60 người của hội học sinh đột nhiên ồn ào, mặc dù có vài người đã mơ hồ dự liệu được, nhưng cũng không nghĩ tới kết quả lại tới đột ngột như vậy.
Tình huống một phó hội trưởng không tự mình từ chức, nói câu liền bị phơi bày?
Mấy chục con mắt đồng thời nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng, có tiếc hận, có đồng tình, có hờ hững, cũng có chế giếu, Thích Vi vỗ vỗ mu bàn tay của Trần Hán Thăng, hy vọng có thể an ủi được phần nào.
Nhìn thấy phản ứng này, hai người Tả Tiểu Lực và Chu Hiểu liếc mắt nhìn nhau, loại cảm giác đâm chọc kẻ thù này thật mẹ nó thoải mái!
Đáng tiếc chính là, trên mặt Trần Hán Thăng không hề có chút vẻ mặt bất ngờ và khổ sở.
Mặt khác, hắn đứng lên làm gì?
Chẳng lẽ còn muốn đùa hỗn sao, nhưng chỗ này có hơn 60 người đấy.
Trần Hán Thăng tự nhiên không phải phá bĩnh, hắn đứng lên chỉ vì khúc nhạc dạo BGM trong lòng đã vang lên, nhất định phải làm chút gì để phối hợp một chút.
"Phó chủ tịch Tả, phó chủ tịch Hồ."
Trần Hán Thăng vừa đi về phía trước sân khấu, vừa nói: "Tôi có chút nghi vấn, có thể nói hai câu được không?"
Kỳ thực nếu như có thể, Tả Tiểu Lực thật muốn đạp cho Trần Hán Thăng một cước, tên khốn này ngoài miệng hỏi "Có thể được không", cơ thể đã đi tới bên cạnh mình rồi.
"Please."
Thân sĩ Hồ Tu Bình nói một câu tiếng Anh, tâm thái của hắn rất thanh thản, Trần Hán Thăng đã không còn góc độ nào có thể cản trở được mình nữa rồi.
Trần Hán Thăng hắng giọng một cái: "Tôi là phó hội trưởng hội học sinh, tình huống bản thân tôi không có ý nguyện từ chức mãnh liệt nào, các người liền xử lý tôi như vậy, có hợp quy củ không?"
Tả Tiểu Lực không nhịn được nói: "Tôi vừa mới nói rất rõ ràng, đây là quyết định của đoàn ủy."
"Nói miệng không có bằng chứng, tôi muốn xem chứng cứ."
Trần Hán Thăng trực tiếp nói.
"Ha, thực sự là sở thích hiếm có."
Hồ Tu Bình nghĩ thầm đây thật đúng là chưa tới phút cuối chưa thôi, lần đầu tiên nhìn thấy còn phải xem chứng cứ nữa a.
"Là nếu chúng tôi đem chứng cứ ra, cậu liền can tâm rời hội sao?"
Hồ Tu Bình nghiêm túc hỏi.
Nếu không phải vì triển khai chuyện làm ăn trong học viện Tài chính Kinh tế tốt hơn nữa, Trần Hán Thăng ngại gì không rũ áo ra đi chứ, có điều những danh hiệu kèm theo tác dụng vẫn rất rõ ràng, chí ít ở trong sự kiện "Thương Nghiên Nghiên bị đánh" có thể thể hiện ra được.
"Đem được chứng cứ ra, tôi không chỉ có rời hội, hơn nữa còn ở trước mặt xin lỗi."
Trần Hán Thăng lớn tiếng nói.
BGM đã tiến hành đến đoạn thứ hai, âm thanh cao trào đã bắt đầu dâng lên.
"Được, tôi đi lấy chứng cứ."
Hồ Tu Bình xoay người liền đi tới tầng hành chính đoàn ủy, hắn vốn không có quá nhiều ác ý với Trần Hán Thăng, có điều người này quá không biết tiến thoái, lại cướp danh tiếng của mình ở trong dạ hội.
Sao vậy, cậu còn muốn làm chủ tịch hội học sinh nữa sao?
Sau khi Hồ Tu Bình rời đi, trong trung tâm hoạt động của sinh viên đại học bàn luận sôi nổi, Tả Tiểu Lực hăng hái đánh giá Trần Hán Thăng, nghĩ thầm cậu đàng hoàng trở thành một trò cười không tốt sao, phản kháng có ý nghĩa gì nữa đâu?
Trung tâm hoạt động của sinh viên đại học cách toà nhà văn phòng đoàn ủy cũng không xa, lúc Hồ Tu Bình xuất hiện ở cửa lần nữa, vẻ mặt kỳ quái phi thường.
"Tiểu Lực, cậu ra đây một chút đi."
Hồ Tu Bình xoắn xuýt như một chiếc bánh bao vậy.
Tả Tiểu Lực lúc này đang đứng ở đỉnh cao nhân sinh, hắn căn bản không nhìn kỹ vẻ mặt của Hồ Tu Bình một chút nào, còn lớn tiếng trào phúng nói: "Lão Hồ, nếu đã mang được chứng cứ tới rồi, cũng cho phó hội trưởng của chúng ta coi trộm một chút trước nào!"
"Không phải, Tiểu Lực cậu tới đây một chút trước đã."
Hồ Tu Bình muốn thương lượng một chút trước.
Tả Tiểu Lực bước nhanh tới cửa: "Nam nhân đại trượng phu, làm việc gì thoải mái thì phải nhanh chóng thoải mái đi chứ, đừng có lề mề như vậy, để tôi tới đọc một lượt."
"Liên quan tới nói rõ tình huống bạn học Trần Hán Thăng không thích hợp đảm nhiệm vị trí phó hội trưởng ban Liên lạc Đối ngoại khoa Xã hội nhân văn, bạn học Trần Hán Thăng từ khi đảm nhiệm cán bộ hội học sinh tới nay, tác phong tản mạn, không tuân thủ kỷ luật, kinh nghiệm không đủ, lạm dụng tư quyền, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự đoàn kết và tính ổn định của hội học sinh, hiện quyết định khai trừ Trần Hán Thăng khỏi hội học sinh hệ Nhân văn."
"Không thoả đáng, xin mời phê duyệt chỉ thị, từ đó, từ đó…"
Tả Tiểu Lực lưu ý thấy rào cản ở chỗ đó đột nhiên ngừng lại, khó có thể tin nhìn Hồ Tu Bình: "Dấu…dấu đỏ đâu?"
Hồ Tu Bình nổi đoá vỗ đùi: "Đã nói cậu cứ ra đây một chút trước đi mà."
Trần Hán Thăng không biết từ khi nào đã đi đến trước mặt Tả Tiểu Lực, trực tiếp cướp "Chứng cứ" giơ lên, lớn tiếng tiếp tục đọc: "Không thoả đáng xin mời phê chỉ thị, đoàn ủy chỉ trả lời có hai chữ."
"Không hợp!"
Lúc này ở trong lòng Trần Hán Thăng, BGM đại biểu đầy trang bức chủ yếu tiến vào cao trào.
BGM thiêu đốt ta a!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro