Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 88: Tôi đang đợi một đoạn BGM quen thuộc

Hiệu suất của Chung Kiến Thành vẫn rất nhanh, sáng ngày thứ hai liền đưa xe ba bánh tới, Trần Hán Thăng cau mày hỏi: "Sao đều là hàng dùng rồi vậy?"

Nhân viên chuyển phát nhanh đưa xe tên Tiểu Trịnh cười nói: "Đây đã là tất cả các loại xe ba bánh nhỏ của bên cửa hàng kia rồi, quản lý Chung dặn dò toàn bộ đều đem ra chống đỡ Trần tổng."

Trần Hán Thăng đi vòng một vòng quanh năm chiếc xe ba bánh nhỏ: "Cũng được, miễn cưỡng cũng có thể sử dụng được."

"Vậy tôi về trước đây." Tiểu Trịnh nói.

"Làm gì mà gấp vậy."

Trần Hán Thăng ngăn hắn lại: "Cậu lại đi mua hai bình sơn, một bình lớn màu trắng, một bình nhỏ màu đỏ, tôi muốn sơn xe một chút."

"Chân chạy thì không thành vấn đề, tiền mua sơn có thể…"

Tiểu Trịnh đưa tay ra nói.

Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn Tiểu Trịnh, lấy bao Hồng Kim Lăng hút còn một nửa từ trong túi ra đặt vào trong lòng bàn tay của hắn: "Sơn lúc về quản lý Chung sẽ chi trả, tôi nói với ngài ấy rồi."

Tiểu Trịnh vừa nhìn thấy bao thuốc còn có một nửa, khuôn mặt tươi cười cất vào trong túi: "Nếu lão Chung không chi trả, tôi sẽ phải quay lại tìm Trần tổng đấy."

Trần Hán Thăng làm dáng muốn đánh hắn: "Lăn đi mua đi, làm lỡ dở việc kiếm tiền của lão tử, bóp nát hết trứng của cậu bây giờ."

Tiểu Trịnh cười hì hì đi ra ngoài, có vài nhân viên chuyển phát nhanh tuổi không chênh lệch với Trần Hán Thăng nhiều, vì lẽ đó Trần Hán Thăng ở chung với bọn họ đều có hình thức hô cha mắng mẹ, tình cờ còn có một vài chỗ tốt, hai bên trong lúc đó quan hệ đúng là càng ngày càng hoà hợp.

Sau khi mua được sơn, Trần Hán Thăng về ký túc xá thay bộ quần áo cũ nhất, lại mua khẩu trang và găng tay liền bắt đầu sơn sửa.

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Ấu Sở, Thương Nghiên Nghiên, Hồ Lâm Ngữ tan học cùng tới.

Thẩm Ấu Sở dáng người cao nhất đi ở chính giữa, cô có thể vừa cúi đầu vừa bước đi; Thương Nghiên Nghiên và Hồ Lâm Ngữ đi ở hai bên, hai người không hợp mắt nhau.

Tổ hợp này thực sự nhìn thấy cứ khó chịu thế nào làm sao ấy, Trần Hán Thăng suy nghĩ đợi Thương Nghiên Nghiên giải quyết chuyện quần áo xong, tùy tiện tìm một lý do đá cô ra là được.

Hồ Lâm Ngữ cũng thế, có điều đá Hồ Lâm Ngữ ra đơn giản hơn, đến lý do cũng không cần tìm.

"Sao cậu lại tự mình làm việc vậy?"

Thương Nghiên Nghiên chào hỏi.

Trần Hán Thăng một tay cầm bàn chải quét sơn, một tay đỡ chiếc xe ba bánh, trên quần áo cũ dính không ít sơn, đến ngay cả trên tóc cũng bị dính vài giọt, nửa đoạn tàn thuốc trong miệng đều đã bị đốt thành tro, hắn cũng không rời tay ra búng một cái.

"Tự tôi làm việc không bình thường à, tôi còn tự mình ăn cơm, tự mình đi wc đấy…khụ, khụ, khụ."

Lúc nói chuyện thuốc lá rơi vào trong khí quản, Trần Hán Thăng ho khan một trận.

Thẩm Ấu Sở vừa định tiến tới, có điều động tác của Thương Nghiên Nghiên lại nhanh hơn một chút, cô duỗi hai ngón tay tinh tế ra, gắp tàn thuốc từ bên mép Trần Hán Thăng.

Hồ Lâm Ngữ nhẹ nhàng đẩy Thẩm Ấu Sở.

Thẩm Ấu Sở quay đầu liếc mắt nhìn Hồ Lâm Ngữ, ánh mắt trong suốt long lanh, sau đó quay đầu tiếp tục xem Trần Hán Thăng quét sơn.

Hồ Lâm Ngữ thở dài một hơi, kẻ đần độn này sao không có một chút cảm giác nguy hiểm nào vậy, Thương Nghiên Nghiên đang muốn chim cắt chiếm tổ chim khách* đó.

Nửa giờ sau, Trần Hán Thăng cuối cùng cũng sơn xong chiếc xe đầu tiên, toàn thân sơn một màu trắng, chỉ có một dòng chữ đỏ dễ nhìn thấy phủ ở đuôi xe — — chuyển phát nhanh Hoả Tiển 101.

"Sau đó cậu chuẩn bị mang chiếc xe này thu nhận chuyển phát nhanh trong trường học đấy à?"

Hồ Lâm Ngữ hỏi.

"Sao, phong cách không?"

Trần Hán Thăng cười híp mắt, hắn tự cảm thấy rất hài lòng.

Hồ Lâm Ngữ không quá đồng ý: "Luôn cảm thấy quá kiêu căng."

"Tôi lại cảm thấy kiêu căng 1 chút mới tốt."

Thương Nghiên Nghiên phản bác: "Bây giờ chính là lúc quảng bá, như vậy mới có nhiều bạn học nhìn thấy hơn."

"Thương Nghiên Nghiên, cậu nói chuyện có thể xem lại lương tâm không?"

"Hồ Lâm Ngữ, cậu nói chuyện có thể vận động đầu óc một chút không?"

……

Hai người lập tức liền rùm beng hết cả lên, người này nói người kia trang điểm diêm dúa loè loẹt không giống sinh viên đại học, người kia lại nói người này nhà quê mới lên thành phố, vứt hết mặt mũi của học viện Tài chính Kinh tế.

Thương Nghiên Nghiên xảo quyệt hơn một chút, mấy lần đều bắn chuẩn xác uy hiếp được Hồ Lâm Ngữ.

Trần Hán Thăng không phản ứng hai người họ, cũng không có tâm tư để khuyên can, hắn chuẩn bị đi sơn chiếc xe thứ hai;

Thẩm Ấu Sở cũng đi theo, hi vọng khuyên can của cô cũng không phải là hiện thực.

Lúc này, hội trưởng ban Liên lạc Đối ngoại đi tới căn cứ gây dựng sự nghiệp: "Hội trưởng Trần, buổi trưa hội học sinh có một hội nghị toàn thể, chúng ta cũng phải tới tham gia."

Trần Hán Thăng rất thiếu kiên nhẫn: "Hội gì chứ, phía bên tôi đang bề bộn lắm, có thể xin nghỉ được không?"

Thích Vi lắc đầu một cái: "Hình như là vì sự việc trong cuộc thi biện luận thì phải, phó chủ tịch Tả Tiểu Lực còn chuyên dụng trung tâm hoạt động của sinh viên đại học, thông báo tất cả trợ lý đều phải tham gia, huống hồ em còn là phó hội trưởng."

"Nhiều chuyện thật đấy."

Trần Hán Thăng nói thầm rồi đứng lén, cởi khẩu trang và găng tay: "Đi thôi."

Thích Vi hơi kinh ngạc: "Em không quay về thay đổi quần áo à?"

"Đổi gì, nhân dân lao động quang vinh nhất."

……

Hai người đi tới trung tâm hoạt động của sinh viên đại học, bên trong đã có không ít học sinh ngồi, tạo hình của Trần Hán Thăng đầy người mùi sơn thu hút rất nhiều ánh mắt, đương nhiên là bao gồm Tả Tiểu Lực và Hồ Tu Bình đứng phía trước nhất.

Hồ Tu Bình chỉ liếc mắt nhìn liền rời tầm mắt đi, Tả Tiểu Lực vẫn chăm chú nhìn rất lâu.

Trần Hán Thăng không giải thích quá nhiều: "Tổ chức cuộc thi biện luận trong hệ một chút, theo lý thuyết không cần quy mô lớn như vậy đâu."

Thích Vi cũng cau mày, đại hội của toàn thể thành viên hội học sinh khoa Xã hội nhân văn này khẳng định là có mục đích khác, nhưng tại sao không nói sớm luôn đi?

Mục Văn Linh ngồi ở phía trước nhất nhìn thấy Trần Hán Thăng, cô vội vã đi tới nhẹ giọng nói: "Trần Hán Thăng, bây giờ cậu lập tức xin nghỉ đi, phía bên tôi sau khi đồng ý cậu liền có thể rời đi rồi."

"Tại sao?"

"Đừng hỏi tại sao nữa, cậu tin tôi đi."

Tốc độ nói của Mục Văn Linh rất nhanh, vẻ mặt cũng sốt ruột đến phi thường.

Có điều loại người như Trần Hán Thăng, sẽ không người khác nói cái gì sẽ tin cái đó, hắn làm chuyện gì khẳng định sẽ có lý do của bản thân mình, dù cho là để tâm tình khoan khoái cũng vậy.

"Nói nguyên nhân trước đi, tôi xem lại một chút xem có nên đi hay là không."

Trần Hán Thăng nói.

"Cậu cũng cố chấp quá đi!"

Mục Văn Linh hết cách, không thể làm gì khác ngoài ăn ngay nói thật: "Hai người Tả Tiểu Lực và Hồ Tu Bình chuẩn bị đá cậu ra khỏi hội học sinh, thảo luận thi biện luận chỉ là một việc nhỏ thôi, chủ yếu là nhằm vào cậu đấy."

Thích Vi không tin: "Đơn phê duyệt phó hội trưởng đã báo đưa tới đoàn ủy rồi, trừ phi bản thân muốn từ chức, bọn họ dựa vào cái gì mà nói đổi liền đổi chứ."

"Giáo sư Quan Thục Mạn phụ trách công tác hội học sinh của đoàn ủy đi ra ngoài học tập, gần đây mới vừa trở về, Tả Tiểu Lực nhân thời gian chênh lệch lúc giáo sư Quan chưa kịp sử dụng con dấu để phê duyệt, từ trước đó rất sớm đã trình một phần liên quan tới nói rõ lý do Trần Hán Thăng không thích hợp đảm nhiệm vị trí phó hội trưởng rồi."

Mục Văn Linh tuy rất tức giận, thế nhưng không có một chút biện pháp nào, đây chính là chỗ tệ khi hội học sinh không có hội trưởng chính thức, hai phó hội trưởng liên thủ liền có thể khiến một phó hội trưởng khác không kịp ngờ tới, cô cũng mới biết chuyện này trước hội nghị.

Mục Văn Linh và Hồ Tu Bình đã từng liên thủ để đối phó với Tả Tiểu Lực, bây giờ cũng gặp phải phản phệ.

"Tả Tiểu Lực cảm thấy đuổi cậu ra ngoài vẫn còn chưa đủ, còn muốn làm nhục cậu trước mặt toàn thể thành viên của hội học sinh một lần."

Mục Văn Linh khuyên nhủ lần thứ hai: "Cậu xin nghỉ rồi rời hội trường trước đi, sau này tuy rằng không ở hội học sinh, nhưng làm nhục hôm nay có thể tránh khỏi."

Trần Hán Thăng cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, cẩn thận suy nghĩ một chút, trước đây xem diễn viên Trương Quốc Lập đóng Khang Hi trong (Khang Hi cải trang vi hành), mỗi khi hắn gặp phải nguy hiểm, luôn có một đoạn BGM dõng dạc vang lên, sau đó hắn hét lớn một tiếng: "Tam Đức Tử pháp ấn đâu?"

Sau khi hai tên cộc lốc xuất hiện, chính là thời khắc chuyên trang bức của Trương Quốc Lập.

"Đi mau đi, còn đờ ra đấy làm gì."

Mục Văn Linh thúc giục, cô còn tưởng rằng Trần Hán Thăng đang sửng sốt.

"Tôi không đi."

Trần Hán Thăng chậm rãi lắc đầu một cái: "Tôi đang đợi một đoạn BGM* quen thuộc."

……

_____________________

(*) Chim cắt chiếm tổ chim khách: Câu thành ngữ này chỉ việc chiếm đoạt nhà của người khác hoặc tranh vị trí của người khác. Thành ngữ “Cưu chiếm thước sào” (Chim cắt chiếm tổ chim khách) chỉ một hiện tượng chim cắt chân đỏ thường chiếm tổ của con chim khách. Trong “Kinh thi” cổ đại Trung Quốc có câu thơ “Duy thước hữu sào, duy cưu cư chi” (tổ của con chim cắt lại do con chim khách ở). “Cưu” trong thành ngữ “Thước sào cưu chiếm” chính là chỉ con chim cắt chân đỏ. Chim cắt chân đỏ có lúc cũng tự mình xây tổ, nó thường làm tổ trên những ngọn cây to và cao trong rừng thưa.

(*) BGM: có nghĩa “Background Music”, dịch sang tiếng Việt là “Nhạc nền".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro