Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 83: Tôi muốn phụ cậu châm điếu thuốc

Trần Hán Thăng vừa đến, bầu không khí trong phòng học lập tức liền thay đổi.

Nam sinh chuẩn bị đánh đánh nhau trong lớp dừng tay lại, người căn ngăn cũng thở phào một hơi, học sinh trốn trong góc tường cũng dựa vào trung gian, tình cảnh từ từ ổn định trở lại.

Mấy sinh viên học đại học bạt tai ở ngoài trường còn tưởng rằng giáo sư của học viện Tài chính Kinh tế tới, có thể tuổi của Trần Hán Thăng không giống họ, họ đang lo lắng có nên thả thêm vài lời hung ác để tiếp tục trang bức hay không.

Không ngờ Trần Hán Thăng căn bản không nói nhiều, chậm thêm một chút nữa an ninh trường học có thể sẽ tới, hắn chỉ vào những người đứng ở chính giữa can ngăn kia: "Các cậu tránh hết ra đi, bạn học trong lớp bị đánh, còn tưởng các cậu con mẹ nó như bùn loãng ấy."

Dương Thế Siêu và Chu Thành Long thấy Trần Hán Thăng chống đỡ cho họ, trong lòng lập tức không chút kiêng dè, trong miệng lần thứ hai kêu lên tiếng thô kệch xông tới.

Hoá ra học sinh can ngăn đều có chút choáng váng, một người ngây người đến không ngăn cản, đối diện tổng cộng mới có bốn người, không làm gì để chống lại liền bị đẩy ngã.

"Bùm bùm", trên mặt của đám người hỗn loạn không biết đã trúng bao nhiêu quyền cước.

Trần Hán Thăng chỉ ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, hắn một chút cũng không có ý định động thủ.

Chỉ chốc lát sau, an ninh trường học quả nhiên tới, có điều cửa đã sớm bị Trần Hán Thăng khoá lại.

Bảo an lớn tiếng gõ cửa ở bên ngoài, Trần Hán Thăng làm bộ như không nghe thấy, mãi đến tận khi hắn cảm thấy bốn người kia đã bị đánh đến nhừ tử rồi, mới đi tới mở cửa.

"Sao bây giờ mới mở cửa?!"

Bảo an lớn tiếng hỏi.

Trần Hán Thăng nhún nhún vai: "Bên trong ồn quá, tôi không có nghe thấy."

Bảo an nghẹn lại một chút, hắn cũng không có chứng cứ nói Trần Hán Thăng kỳ thực còn hờ hững nhìn mình một chút, chính là cố ý không mở cửa.

Sách vở trong bàn học của phòng học rơi ra mỗi thứ một nơi, bốn nam sinh bị đánh là thảm nhất, trên mặt dính máu, trên người bị thương, quần áo đều rách hết cả, bọn họ ôm đầu núp trong góc tường.

Một đám nam sinh khác ít nhiều gì cũng có chút chật vật, có điều không có ai bị thương.

Bảo an trong tay cầm gậy cao su: "Phàm là vừa nãy đánh nhau, tất cả đều đi theo tôi."

"Chờ một chút."

Trần Hán Thăng cản ở trước mặt: "Sao anh chưa hỏi một chút chuyện gì đã xảy ra liền muốn cứ thế mang người về vậy, bọn tôi còn phải học nữa."

Bảo an liếc mắt nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng: "Đã đánh nhau lại còn muốn lên lớp, đợi xử phạt đã, cậu cũng đi theo tôi."

Nói xong bảo an liền định tới kéo áo Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng trực tiếp tránh kịp: "Lão tử lại không đánh nhau, tại sao lại phải đi theo anh chứ?"

Nguyên nhân Trần Hán Thăng không động thủ chính là ở ngay đây, hắn muốn nhảy ra giúp bọn Dương Thế Siêu tẩy trắng, sẽ đổ hết những vết nhơ này về phía bốn người kia.

"Không chỉ có tôi không đi theo anh, học sinh của ban chúng tôi cũng không đi."

Trần Hán Thăng chỉ vào bốn người bị đánh tới nỗi sưng mặt sưng mũi lên nói: "Những học sinh ở ngoài trường này đến đùa giỡn nữ học sinh của học viện Tài chính Kinh tế, phản kháng bọn họ còn bạt tai, Thương Nghiên Nghiên cậu tới đây."

Trần Hán Thăng kêu một câu, Thương Nghiên Nghiên mang theo hai hàng nước mắt đi tới, dấu ngón tay trên mặt có thế nhìn thấy rõ.

"Thấy không, đây là nữ học sinh của học viện Tài chính Kinh tế chúng ta, con mẹ nó chứ một phần tiền lương trong đó có học phí cậu ấy nộp đó."

Trần Hán Thăng lớn tiếng nói với bảo an: "Bây giờ cô ấy bị lưu manh ở ngoài trường đánh, nhưng anh lại hướng về phía lưu manh, chúng tôi có nên thất vọng hay không đây?"

"Cái này…"

Trần Hán Thăng chính là có văn hoá vô lại, tư duy của bảo an hoàn toàn không ăn khớp theo kịp, đặc biệt là toàn bộ những học sinh khác của quản lý công cộng ban 2 đều cùng chung mối thù nhìn mình, khí thế của bảo an sẽ không thể hung tợn như vừa nãy được nữa.

Cũng may trưởng ban an ninh trường học rất nhanh đã tới nơi, hắn vừa nghe bảo an báo cáo, vừa quan sát tình hình chung quanh.

Trần Hán Thăng lúc này lại thay đổi thuyết pháp, người ta tốt xấu gì cũng mang danh trưởng ban, đừng nắm một chiếc bánh nhân đậu không để làm lương khô.

"Xin chào, tôi là lớp trưởng Trần Hán Thăng của quản lý công cộng ban 2, cũng là phó hội trưởng ban Liên lạc Đối ngoại hệ Nhân văn, cán bộ học sinh của trung tâm giám sát đoàn ủy viện, người phụ trách của căn cứ gây dựng sự nghiệp của sinh viên viện."

Trần Hán Thăng vừa nêu lần lượt "kèn kẹt ca" thân phận của mình trước, đừng tưởng rằng không có tác dụng gì, trưởng ban bảo an nghe thấy một tràng tên tuổi lớn như vậy, thấy vẻ mặt của Trần Hán Thăng cũng trở nên nghiêm túc.

"Sự việc đã rất rõ ràng rồi, bốn học sinh ở ngoài trường lái xe vào trường muốn bất lịch sự với nữ sinh của học viện Tài chính Kinh tế, quản lý công cộng ban 2 - 54 con mắt chính là nhân chứng, dấu ngón tay trên mặt Thương Nghiên Nghiên chính là vật chứng."

Trần Hán Thăng hắng giọng một cái: "Cho tới nam sinh ban chúng tôi, bọn họ chỉ là muốn bảo vệ bạn học nữ cùng lớp mà thôi."

Học sinh vây xem càng ngày càng nhiều, trưởng ban bảo an có chút không chống đỡ được, hắn gọi một cú điện thoại xin chỉ thị trước, sau đó nói: "Những học sinh khác của quản lý công cộng ban 2 xin mời tiếp tục lên lớp, bốn học sinh ở ngoài trường này chúng tôi sẽ mang tới phòng an ninh để xử lý, mặt khác còn muốn mời bạn học Trần Hán Thăng và bạn học Thương Nghiên Nghiên hỗ trợ hiệp lực điều tra."

Bởi thái độ của người bảo an kia, mặc cho các bạn học cùng lớp không tin bọn họ cho lắm, Trần Hán Thăng cười hì hì phất tay một cái, biểu thị sẽ không có vấn đề gì đâu.

Trưởng ban bảo an rất kinh ngạc, nghĩ thầm lớp trưởng học sinh này uy tín cao thật.

Lúc này lại có mấy bảo an tới, bọn họ nhấc bốn học sinh ở ngoài trường thê thảm kia xuống tầng, nam sinh bạt tai kia rất không hợp tác, còn quay về phía Trần Hán Thăng khoa tay một cái khẩu hình "Fuck your mother".

Trưởng ban bảo an quát lớn nói: "Ngu xuẩn, hợp tác một chút đi!"

Trần Hán Thăng sao chịu thua lỗ được, hắn cố ý xuống tầng chậm hơn một chút, bắt chuyện với Dương Thế Siêu nói: "Nhìn thấy chiếc xe Jetta dưới tầng kia không, đập nát nó đi."

"Có chuyện gì hay không?"

Dương Thế Siêu có chút lo lắng hỏi.

Ở trong nhận thức của hắn, đánh nhau khả năng chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề đập xe kia liền hơi lớn một chút.

Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn hắn: "Có vấn đề gì em chịu trách nhiệm."

Dương Thế Siêu gật gù không hỏi thêm nữa.

……

Bốn học sinh và sinh viên đại học ở ngoài trường bị điều tra thân phận trong phòng an ninh, hoá ra bọn họ đều thuộc đại học Khoa học kỹ thuật Thượng Hải, trong đó người đánh kia là bạn trai có mối tình đầu là Thương Nghiên Nghiên.

Trần Hán Thăng không quá quan tâm tới những sự việc nắm lông cọng tóc này, để tâm cậu là bạn trai hay cha nuôi, vẫn là câu nói kia, công việc của quản lý công cộng ban 2 có tôi bảo vệ, muốn trang bức thì đừng có tới học viện Tài chính Kinh tế.

Xử lý của trường học rất có tính nghệ thuật, nếu báo cảnh sát hai bên kia có thể đều có vấn đề, dù sao bốn người này đều có thể đi làm giám định vết thương thể nhẹ, vì lẽ đó trường học chỉ ghi chép thông tin thân phận của bọn họ, mạnh mẽ cảnh cáo một phen rồi chuẩn bị thả cho bọn họ rời đi.

Bốn tên lưu manh khổ cực trở lại dưới tầng, lúc này mới phát hiện ra xe đã bị đập nát, kính chắn gió và đèn xe đều nát và đầy bùn đất.

An ninh trường học làm bộ như không thấy, còn giục bọn họ nói: "Không đi nữa chúng tôi liền phải đi ăn cơm trưa, như vậy các cậu liền rất có khả năng không đi được đâu đấy."

Mấy người lúc này mới ý thức được bên trong học viện Tài chính Kinh tế có học sinh "Toạ địa hổ" tồn tại, không nói tiếng nào liền lái xe rời đi, thậm chí ngay cả trừng mắt cũng không có chút dũng khí nào.

Loại học sinh "Toạ địa hổ" này có chút bối cảnh, có chút quan hệ, còn có bạn học ủng hộ.

Có thể ra trường những thứ đồ chơi này không đáng một quan tiền, thế nhưng đấu đầu với hắn trong học viện Tài chính Kinh tế, đấu 100 lần, thua 100 lần.

Trần Hán Thăng nhìn bóng chiếc xe Jetta rời đi, cười híp mắt móc thuốc lá vừa định đốt, Thương Nghiên Nghiên ở bên cạnh đột nhiên đoạt lấy chiếc bật lửa.

"Tôi phụ cậu châm."

"Đùng" một tiếng, Thương Nghiên Nghiên nhen ngọn lửa tới bên mép Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng nhìn cô một cái, dấu tay trên mặt vẫn chưa tan như cũ, móng tay sơn vẽ màu đỏ tươi đẹp đến cảm động.

"Cảm ơn."

Trần Hán Thăng đến gần nhen lửa, sau đó tự mình quay về căn cứ gây dựng sự nghiệp 101.

Thương Nghiên Nghiên đứng tại chỗ một lúc, lặng lẽ cất bật lửa của Trần Hán Thăng vào trong túi.

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro