Chương 81: Đen thẳng dài trong đoàn ủy
"Lý Quyến Nam? Ai là Lý Quyến Nam?"
Vu Dược Bình quay đầu, ông cho rằng ngoài mình và Trần Hán Thăng, đằng sau còn có một học sinh tên "Lý Quyến Nam" đi theo.
Quan Thục Mạn sửng sốt một chút: "Người bên cạnh tên là Lý Quyến Nam mà."
Cô còn ấn tượng rất sâu sắc với "Lý Quyến Nam", tuổi không lớn lắm, thủ pháp đùa giỡn phụ nữ đúng là rất tinh thông, vừa hỗ trợ, miệng vừa nói mình là "Sắc quỷ.
Trò chơi dục cầm cố túng* kia rất nhuần nhuyễn a.
Vẻ mặt của Vu Dược Bình vô cùng nghi hoặc nhìn Trần Hán Thăng, ngay lúc lật xe, Trần Hán Thăng ổn định tâm thái, bình tĩnh nói với Quan Thục Mạn: "Giáo sư Quan, cô khẳng định nhớ lầm tên rồi, em là lớp trưởng Trần Hán Thăng của quản lí công cộng ban 2, phó hội trưởng ban Liên lạc Đối ngoại hệ Nhân văn, người xin hạng mục nâng đỡ sinh viên đại học gây dựng sự nghiệp của học viện Tài chính Kinh tế."
"Há, thật sao?"
Quan Thục Mạn có chút hoài nghi.
Trần Hán Thăng xác định nói: "Tối hôm ấy thấy cô một mình điều chỉnh thử thiết bị ở trung tâm hoạt động, em từ trước đến nay đều lấy tiêu chuẩn của một cán bộ học sinh ưu tú ra để nghiêm khắc yêu cầu bản thân, liền tới giúp một việc nhỏ đó."
"Những điều này đều không sai, nên tôi có hỏi họ tên của em, lúc đó em nói là Lý Quyến Nam mà."
Quan Thục Mạn cau mày hỏi.
"Không phải, em nói là Trần Hán Thăng mà."
Trần Anh Tuấn có bị cắn chết cũng không tự nhận bản thân nói dối.
Vu Dược Bình cũng hiểu được, dường như Trần Hán Thăng đã giúp Quan Thục Mạn, có điều Quan Thục Mạn nhớ lầm tên, ông liền cười ha ha nói: "Tiểu Quan bình thường phụ trách công tác của hội học sinh, mỗi ngày đều phải gặp rất nhiều cán bộ học sinh, khó tránh khỏi lẫn lộn a."
Trần Hán Thăng hàm hậu gật đầu theo, thật giống như xác thực Quan Thục Mạn đã tự mình lẫn lộn vậy.
Trong lòng Quan Thục Mạn nắm chắc, trước mắt chính là nam sinh đã đùa giỡn mình, có điều Vu Dược Bình vẫn còn ở đây, cô nhảy qua một đoạn tạm thời không truy cứu nữa, cười nói: "Vậy hẳn là tôi đã nhớ nhầm rồi, bí thư Vu có dặn dò gì sao?"
"Tôi làm gì có gì để dặn dò chứ."
Hai tay Vu Dược Bình bắt chéo ở phía sau, kiên trì một bụng nói: "Gần đây trong viện lại có hoạt động lễ mừng 50 năm, lại còn thi biện luận nữa, tôi thấy cô làm liên tục cũng rất mệt mỏi."
Ông chỉ tay về Trần Hán Thăng: "Năng lực phối hợp tổng hợp của Tiểu Trần rất mạnh, làm việc cũng khá kiên trì, tôi muốn đề cử em ấy chia sẻ công tác đoàn ủy."
"Đương nhiên, quyền lựa chọn là ở cô, tôi chỉ đề cử mà thôi."
Vu Dược Bình lại hừ hừ bổ sung một câu.
Trần Hán Thăng nghĩ thầm trình độ nói chuyện của Vu mập đặt trong học viện Tài chính Kinh tế quả thực có chút đáng tiếc, sự dây dưa dài dòng này, ngoài trình độ lắc léo, bôi trơn cũng có thể đi làm ngành ngoại giao.
Kỳ thực đặt vào trước đây, Vu Dược Bình đại khái sẽ không dùng chính mặt mũi của mình để làm việc, có điều ông phát hiện ra Trần Hán Thăng làm căn cứ gây dựng sự nghiệp kia cũng ra dáng, trong lòng có những ý nghĩ khác nữa.
Nếu như có thể lôi kéo Trần Hán Thăng tới đoàn uỷ, vậy thì thuộc về phần quản lý trực tiếp của mình, rất nhiều chuyện thương lượng sẽ đơn giản hơn nhiều.
Bình thường Vu Dược Bình rất ít khi đóng góp ý kiến, bây giờ chủ yếu lại vì Trần Hán Thăng mà mở miệng, Quan Thục Mạn cũng không tiện cự tuyệt, cô suy nghĩ một chút nói: "Bộ ngành của học sinh đoàn ủy viện chia ra làm trung tâm tin tức, trung tâm xử lí và trung tâm giám sát, bạn học Trần muốn tới bộ ngành nào?"
Trạm phát thanh lệ thuộc vào trung tâm tin tức, nghĩ tới vén màn âm thanh của chị gái phát thanh viên, Trần Hán Thăng cảm thấy chuyện này căn bản không phải một sự lựa chọn.
"Em muốn tới trung tâm…"
Trần Hán Thăng vừa muốn nói ra đáp án của bản thân, Quan Thục Mạn đột nhiên ngắt lời nói: "Suýt chút nữa thì quên mất, trung tâm tin tức đủ người mất rồi, chỉ có trung tâm xử lý và trung tâm giám sát là còn trống nữa thôi, năng lực phối hợp của bạn học Trần mạnh như vậy, không bằng tới trung tâm giám sát đi."
Quan Thục Di nào dám thả Trần Hán Thăng vào trung tâm tin tức, nỡ đâu làm ra một tin tức màu hồng phấn nào đó, bản thân mình cũng có một phần trách nhiệm.
Vu Dược Bình cũng cảm thấy không sai: "Quyền lợi của trung tâm giám sát rất lớn, đương nhiên trách nhiệm cũng rất lớn, thuận tiện phát huy năng lực của em."
Vu mập cũng đã nói đến như vậy rồi, Trần Hán Thăng chỉ có thể lựa chọn phục tùng, hắn còn thuận lợi chốt hạ một câu nịnh nọt: "Chỉ cần có thể đi theo bên cạnh học tập bí thư Vu và giáo sư Quan, em tới chỗ nào cũng không quan trọng."
Phó thư ký đoàn ủy tự mình bắt chuyện, vốn cần phỏng vấn, kiểm tra tư cách, còn công bố quy trình tất cả đều được lược bỏ, Trần Hán Thăng quang vinh trở thành một cán bộ học sinh của trung tâm giám sát của đoàn ủy học viện Tài chính Kinh tế.
"Vậy hai người bàn việc trước đi, tôi xuống đây."
Vu Dược Bình vẫy vẫy tay rời đi, trong phòng chỉ còn lại Trần Hán Thăng và Quan Thục Mạn.
"Giáo sư Quan, không cần phải gấp đúng không, vậy em đi về trước đã nhé."
Trần Hán Thăng biết rõ trong lòng Quan Thục Mạn nhận ra mình, chỗ này liền thuộc về chốn thị phi, quân tử không lập tường vây đằng sau, Trần Anh Tuấn chuẩn bị rút lui.
Chọc cười Thẩm Ấu Sở chân chất đáng yêu, hoặc buôn chuyện điện thoại với Tiểu Ngư Nhi vui vẻ ngạo kiều, lẽ nào những tháng ngày đó không vui hay sao?
Nói chung, bản thân cũng chỉ là muốn danh nghĩa đoàn ủy mà thôi.
Tuy rằng Quan Thục Mạn trông cũng không tệ, 23, 24 tuổi, mái tóc đen dài thẳng tắp, ngũ quan thanh tú hợp lòng người, dựa theo hệ thống tiêu chuẩn điểm theo khoa học kia của Quách Thiếu Cường, lẽ ra có thể được 8.5 điểm trở lên.
Đại khái gần giống với Thương Nghiên Nghiên, có điều nếu như đặt ngang hàng Quan Thục Mạn và Thương Nghiên Nghiên, Trần Hán Thăng tình nguyện sống chết cùng Thương Nghiên Nghiên.
Phóng túng là thế, nhiều tư thế là thế, lão tử lại không cưới cô ta.
Có điều, hiển nhiên Quan Thục Mạn "đen dài thẳng" không dễ dàng buông tha cho Trần Hán Thăng như vậy, cô đẩy kính mắt lên một cái nói: "Bạn học Trần nếu như đã nhận chức đoàn ủy, vậy làm quen với công tác trước đã nhỉ."
Cô vừa nói vừa đưa tới một xấp tư liệu văn kiện: "Chỗ này là báo cáo được hội học sinh của từng hệ trong viện chúng ta trình lên gần đây, em tới phía trước bàn nhìn một chút đi, cái này cũng là công việc chủ yếu của trung tâm giám sát."
Trần Hán Thăng bất đắc dĩ thở dài một hơi, căn cứ gây dựng sự nghiệp của hắn còn một đống công việc lớn, có điều trên mặt vẫn lễ phép nhận lấy: "Cảm ơn giáo sư Quan đã cho em cơ hội tham gia để hiểu rõ công tác đoàn ủy."
Nội dung văn kiện rất đơn giản, toàn bộ đều là báo cáo xin chỉ thị của hội học sinh, bình thường đều là bảng hồ sơ của phó hội trưởng tân nhiệm của ban XX hệ XX, nếu không thì chính là nói rõ lí do rời chức của phó hội trưởng ban XX hệ XX.
Mười sáu hệ của học viện Tài chính Kinh tế, hội học sinh của mỗi hệ lại có thêm bảy, tám bộ ngành, Trần Hán Thăng phỏng chừng Quan Thục Mạn căn bản không có thời gian để kiểm duyệt, nên đều là cán bộ học sinh của trung tâm giám sát hỗ trợ phê duyệt.
Trần Hán Thăng còn nhìn thấy bảng hồ sơ của phó hội trưởng ban Liên lạc Đối ngoại do chính tay mình làm, có điều tiếp sau đó là một tờ "Liên quan tới việc nói rõ lí do bạn học Trần Hán Thăng không thích hợp đảm nhiệm vị trí phó hội trưởng ban Liên lạc Đối ngoại khoa Xã hội nhân văn."
Người trình đơn là phó chủ tịch hội học sinh Hồ Tu Bình và Tả Tiểu Lực.
Nội dung đại khái là tuổi của Trần Hán Thăng còn quá nhỏ, kinh nghiệm còn chưa đủ, sau khi làm phó hội trưởng làm ảnh hưởng tới sự ổn định và tính đoàn kết của hội học sinh, hơn nữa còn có nguy cơ lạm dụng chức quyền làm việc tư.
Dưới cuối còn giả vờ giả vịt viết: Không thoả đáng, xin phê duyệt chỉ thị.
"Có câu nói thế này, không đúng lúc không thành sách* a."
Trần Hán Thăng nhàn nhạt nghĩ, hắn không chút biến sắc giấu tờ giấy lí do này ở chính giữa, đang chuẩn bị suy nghĩ sắp xếp biện pháp một lúc, Quan Thục Mạn đột nhiên ở đằng sau hỏi: "Bạn học Trần học quản lý công cộng ban 2 hệ Nhân văn đúng không?"
"Không sai."
Trần Hán Thăng trả lời một câu, trong lòng đang suy nghĩ đen dài thẳng hỏi cái này để làm gì.
Chỉ chốc lát sau, Trần Hán Thăng nghe thấy âm thanh Quan Thục Mạn không ngừng click chuột phải, tựa hồ đang mở văn kiện gì đó, sau đó lại giữ chuột kéo qua.
Trần Hán Thăng lập tức phản ứng lại.
Quan Thục Mạn đang tra danh sách học sinh ban bọn hắn;
Hoá ra, cô đang đối chiếu quản lý công cộng ban 2 đến cùng có học sinh nào tên là "Lý Quyến Nam" hay không.
Mẹ nó cũng ảo thật đấy, thực sự là thiếu sự vùi dập của xã hội a.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh Quan Thục Mạn click chuột dừng lại, Trần Hán Thăng làm bộ rớt bút xuống đất, sau đó lúc khom lưng nhặt lên lơ đãng liếc mắt nhìn.
Không nghĩ tới Quan Thục Mạn cũng chủ yếu đang nhìn chằm chằm phần lưng của Trần Hán Thăng, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa.
Trần Hán Thăng lập tức biết mình đã bị bại lộ, trong lòng hắn yên lặng lắc đầu một cái.
Xem ra đen dài thẳng không chỉ thiếu sự vùi dập của xã hội, mà cũng thiếu một bạn trai cần được bảo tồn như Kim Dương Minh làm bạn nữa.
Bởi vì người bình thường không ai rảnh tới trình độ nhất định, có thể làm việc này sao?
……
____________________
(*) Dục cầm cố túng: Kế thứ mười sáu trong Quỷ Cốc Tử Tam Thập Lục Kế, thuộc Bộ thứ ba: Công Chiến Kế. Yếu quyết: “Đôi khi, đừng có dồn địch thủ vào góc tường. Đôi khi, nên giữ chúng sống hơn là triệt hạ. Đôi khi, để chúng trốn thoát, mệt mỏi, mất tinh thần và tan rã lại hay hơn nhiều. Quan trọng nhất là triệt cái tâm. Bởi tâm đã bị triệt thì đầu hàng là vĩnh viễn và sự trung thành cũng được bảo đảm”.
(*) Không đúng lúc không thành sách: bắt nguồn từ Thi Nại Am viết Thủy Hử truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro