Chương 79: Người đầu tiên lạc đơn vị
Trần Hán Thăng về tới trường đã gần 6h, hoàng hôn của mùa đông đã giáng lâm từ rất sớm, các phòng lớp học tự học của toà F tầng tầng đèn đuốc sáng choang, xa xa nhìn qua thật giống như một toà tháp bảo lưu ly.
Có điều căn cứ gây dựng sự nghiệp 102 trực tiếp một mảnh tối đen như mực, 101 cũng chỉ sáng lên một chiếc đèn sợi đốt, âm thầm mơ màng bên trong đêm đông hỗn độn.
Trần Hán Thăng cau mày đi vào phòng 101, nhìn thấy Thẩm Ấu Sở ngồi dưới chiếc đèn sợi đốt, một tay nâng sách vở lên để học thuộc lòng, một tay hà hơi đặt ở bên mép.
Ánh đèn yếu ớt bao phủ Thẩm Ấu Sở, dáng vẻ đáng thương, bất lực, lại nhỏ bé yếu ớt.
Đầu mùa đông của Kiến Nghiệp vừa khô vừa lạnh, diện tích lại lớn, gió lạnh thổi tất cả các nhà đều trắng xoá, làm sao cô có thể không lạnh cho được.
"Đùng, đùng, đùng".
Trần Hán Thăng trực tiếp mở tất cả các đèn bên trong 101 lên, đột nhiên ánh đèn sáng lên khiến Thẩm Ấu Sở sợ hết hồn, cô quay đầu nhìn thấy Trần Hán Thăng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp lướt qua một tia bình an.
Có điều sắc mặt của Trần Hán Thăng không tốt lắm, sau khi Thẩm Ấu Sở phát hiện ra, lo sợ bất an đứng lên: "Cậu, cậu uống rượu à, vậy tôi đi chuẩn bị nước nóng."
Lớp học có phòng nước, Trần Hán Thăng không phản ứng, trái lại còn chất vấn: "Tại sao không bật đèn, máy sưởi cũng không cần là thế nào."
"Trong phòng chỉ có mỗi một mình tôi, tôi không sợ lạnh."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng giải thích.
"Tôi biết cậu muốn tiết kiệm tiền, kỳ thực căn bản không cần đâu."
Trần Hán Thăng trực tiếp xách máy sưởi ra, sau khi ấn công tắc xuống, sóng nhiệt không bao lâu liền "vù vù" vây quanh thân thể.
"Lại đây."
Trần Hán Thăng chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh.
Thẩm Ấu Sở bước từng bước nhỏ dời vị trí, nhìn sắc mặt của Trần Hán Thăng một chút trước, sau đó mới từ từ ngồi xuống.
"Đưa tay ra."
Trần Hán Thăng doạ nạt nói.
Thẩm Ấu Sở có chút chần chờ, bên ngoài thông thường có học sinh đạp xe đạp đi ngang qua.
Trần Hán Thăng trừng mắt lên: "Duỗi tay ra!"
"Ừ ừ ừ, cậu đừng có tức giận như vậy có được không."
Thẩm Ấu Sở ôn nhu yếu ớt nói.
"Bây giờ tôi không tức giận, cậu đưa tay ra đi."
Ngữ khí của Trần Hán Thăng bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
"Duỗi, duỗi tay bên nào?"
Trần Hán Thăng suýt chút nữa bị chọc tức đến bật cười, cuối cùng thở dài một hơi nói: "Cả hai tay đều duỗi ra."
Thẩm Ấu Sở đưa hai bàn tay nhỏ bé đến trước mặt Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng chộp vào trong tay, quả nhiên là một mảnh lạnh lẽo.
"Còn nói là không lạnh."
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở cúi đầu không nói gì, ánh đèn của ngọn lửa hồng bên trong máy sưởi chiếu lên gò má xinh đẹp, làm nổi bật cằm dưới trắng nõn êm dịu trở nên đỏ bừng bừng.
Xoa bóp một hồi lâu, hai tay của Thẩm Ấu Sở rốt cục cũng ấm lên, Trần Hán Thăng mới lên tiếng: "Sau này không cần phải nghĩ tới tiết kiệm điện, lúc trời lạnh các bạn học nhìn thấy 101 sáng sủa, trong lòng sẽ có một loại cảm giác tín nhiệm, càng có lợi cho việc mở rộng 101 của chúng ta."
Thẩm Ấu Sở không hiểu những đạo lí này, từ nhỏ đến lớn đã thành thói quen làm cho cô quen thuộc chỉ mở một chiếc đèn, máy sưởi lại càng không nỡ dùng.
Trần Hán Thăng lại đem laptop ra: "Tôi dạu cậu dùng bảng excel, sau này ghi chép số liệu trong máy vi tính."
"Ác."
Thẩm Ấu Sở nghe lời gật gù.
Mở máy tính xách tay của Tiêu Dung Ngư ra, Trần Hán Thăng xem xét sơ bộ một chút, đều là trình tự thông thường, QQ, vài bài hát tĩnh tâm để nghe, còn có vài văn kiện học tập.
"Không ngờ Tiểu Ngư Nhi lại chọn môn pháp luật thương mại a."
Nhìn thấy nội dung môn học được chọn là pháp luật thương mại, Trần Hán Thăng phản ứng lại, Tiêu Dung Ngư có phải học cái này vì mình hay không.
Trên màn hình còn có hai văn kiện cá nhân, "Sinh nhật gia đình" và một văn kiện word không có tên, Trần Hán Thăng không có hứng thú nên trực tiếp bỏ qua.
Thẩm Ấu Sở không có cơ sở gì với máy vi tính, excel đơn giản như vậy dạy nhiều lần vẫn không thể nào biết được, Trần Hán Thăng hết cách, gõ Thẩm Ấu Sở một cái.
"Đần chết mất."
Thẩm Ấu Sở không lên tiếng.
Sau khi gõ xong, Trần Hán Thăng lại có chút hối hận: "Có đau không."
Thẩm Ấu Sở quay đầu dịu dàng tuôn nước mắt.
"Não, sọ não có hơi đau."
……
Cứ dạy đến hơn 7h, Trần Hán Thăng chuẩn bị ra ngoài, đêm nay hắn muốn tiến hành tuyên truyền ở phòng học cùng đội sinh viên đại học kiêm chức thứ hai.
Ở cửa lớp học toà A, Trần Hán Thăng lại tiến hành một phen cổ vũ theo lệ, Hứa Mộng Trúc của ban Liên lạc Đối ngoại cũng ở trong đội này.
Vừa mới bắt đầu sự tự tin của các đội viên đều đã có đủ, có điều lúc tuyên truyền chân chính, hệ số của độ khó lại vượt xa hơn tưởng tượng.
Bởi trong phòng học có các sinh viên đại học tự học, khả năng là bọn họ không tìm được vị trí ở thư viện, cũng không muốn đọc sách trong ký túc xá, trên bản chất đều khá là khắc khổ, cũng không muốn bị quấy rầy.
Vì lẽ đó, Trần Hán Thăng vừa đi vào phòng học thứ nhất, còn chưa kịp mở miệng, lập tức có một nữ sinh cau mày thu dọn sách vở rời khỏi phòng học.
"Ầm, ầm, ầm".
m thanh nữ sinh thu dọn sách vở hết sức lớn tiếng rõ ràng mang theo oán khí.
Những sinh viên đại học kiêm chức kia có chút sững sờ, bọn họ đều đưa ánh mắt tập trung trên người Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng thật giống như không thấy, một mặt hờ hững đi tới bục giảng: "Chào mọi người, làm lỡ một phút thời gian của các vị, chúng tôi là sinh viên đại học kiêm chức của phòng 101 toà F, hôm nay muốn giới thiệu cho mọi người nghiệp vụ chuyển phát nhanh của chúng tôi một chút…"
Khoảng một phút giới thiệu, thế nhưng đối với đội viên đội 2 mà nói thật giống như một giờ vậy, bởi trong phòng học căn bản không có một học sinh nào ngẩng đầu lên nhìn một chút, có mấy người thậm chí còn che lỗ tai.
Có điều liền ở tình thế như vậy, Trần Hán Thăng vẫn bình tĩnh nói như cũ, sau đó lấy đơn quảng cáo ra phân phát lần lượt từng bàn một.
"Bạn học, rảnh rỗi có thể nhìn một chút, chuyển phát nhanh 101 liền ở trong trường, rất thuận tiện."
Đại đa số học sinh chỉ lạnh lùng gật gù, cũng có người căn bản không có phản ứng gì, Trần Hán Thăng liền đặt đơn quảng cáo trên mặt bàn rồi hướng tới người kế tiếp.
Cả phòng học, chỉ có một nữ sinh mỉm cười tiếp nhận đơn quảng cáo.
Còn là người quen.
"Hội trưởng Thích, chị cũng ở đây à."
Trần Hán Thăng nhỏ giọng chào hỏi.
Hội trưởng Thích Vi của ban Liên lạc Đối ngoại cũng tự học.
Thích Vi lật đơn quảng cáo lại: "Đã sớm nghe nói cậu mân mê những thứ đồ này ở 101 rồi."
"Cuộc sống đại học quá tẻ nhạt, tùy tiện tìm chút chuyện để làm ấy mà."
Trần Hán Thăng cười cợt: ''Hoan nghênh hội trưởng Thích chỉ đạo công tác a."
Hắn lại vẫy vẫy tay hô Hứa Mộng Trúc qua, Hứa Mộng Trúc bình thường rất có tài ăn nói, nhưng vào lúc này lại bị gò bó phi thường.
Không tán gẫu tới hai câu, Trần Hán Thăng chuẩn bị cáo từ: "Đêm nay ít nhất phải phát được một nửa phòng học toà A, em đi trước đây."
Thích Vi gật gù: "Em đi làm đi, cho tôi thêm vài tờ đơn quảng cáo đi, tôi về ký túc xá nói giúp cho."
Sau khi ra khỏi phòng học thứ nhất, Trần Hán Thăng đang chuẩn bị tới phòng học kế tiếp, Hứa Mộng Trúc đột nhiên nói: "Hội trưởng Trần, tôi không muốn chạy phòng học nữa đâu."
Trần Hán Thăng còn tưởng rằng nguyên nhân là Thích Vi, liền an ủi: "Không sao đâu, hội trưởng Thích sẽ không để ý những chuyện này đâu, hội học sinh là hội học sinh, kiêm chức là kiêm chức chứ."
"Không phải."
Hứa Mộng Trúc khó khăn nói: "Trước có cảm giác cái gì mình cũng không sợ, nhưng nhìn thấy phản ứng lạnh lùng trong phòng học, tôi cảm thấy đối mặt với bọn họ rất khó mở miệng a."
"Cậu nghĩ đến chưa?"
Lời Hứa Mộng Trúc đã nói đến mức này, Trần Hán Thăng liền không muốn tiếp tục khuyên nhủ nữa, đương nhiên có Hứa Mộng Trúc trong đoàn đội cũng không phải nguyên nhân trọng yếu cho lắm.
Bình tĩnh xem xét, chạy tuyên truyền phòng học xác thực khó khăn hơn so với ký túc xá, bởi trong phòng học tự học đều là người xa lạ, bạn cùng phòng tốt xấu gì cũng có thể ảnh hưởng lẫn nhau.
Có điều, rất nhiều lúc giới hạn của thành công và thất bại cũng không rõ ràng, như tình huống đêm nay cũng thế, Hứa Mộng Trúc kiên trì một lúc liền có thể tự mình đột phá, không vượt qua được như vậy thì có ý nghĩa là giậm chân tại chỗ.
Cô lùi bước còn kéo theo những người khác, vốn là 6 người một tiểu đội, Trần Hán Thăng cũng nhìn ra được tâm tình sợ hãi rụt rè trong mắt của hai học sinh khác nữa.
"Vậy cậu đi về trước đi, trời lạnh nghỉ sớm một chút."
Trần Hán Thăng nói với Hứa Mộng Trúc, sau đó đẩy cửa lớn của phòng học kế tiếp.
Hứa Mộng Trúc đứng tại chỗ một lúc, cô có một loại dự cảm, lần này rời đi có khả năng chính là vĩnh viễn rời đi.
Quần thiếu hiệp Kim Dung, "Mục Niệm Từ" pass.
……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro