Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78: Trên người cậu có mùi nước hoa của cô ấy

Trước đây Trần Hán Thăng ở nhà, mỗi khi Lương Mỹ Quyên đột nhiên lớn tiếng gọi tên đầy đủ "Trần Hán Thăng", phía dưới chính là măng xào thịt.

Cho tới danh xưng "Tiểu Trần" này là độc quyền của một số người, nói thí dụ như Vương Tử Bác, nói thí dụ như Tiêu Dung Ngư, bởi tuổi tác của Trần Hán Thăng đều nhỏ hơn so với họ một chút.

Cũng không phải tất cả bạn học lớn tuổi hơn Trần Hán Thăng đều có thể gọi như vậy, Cao Gia Lương trước nay đều là "Trần Hán Thăng hoặc Hán Thăng", mấy người Dương Thế Siêu trong ký túc xá đại học trước nay cũng không gọi "Tiểu Trần".

Hôm nay Tiêu Dung Ngư gọi tên đầy đủ "Trần Hán Thăng", xem ra đã thật sự bị chọc tức rồi.

Có thể Trần Hán Thăng không cảm thấy gì, hắn kéo túi giấy "ào ào ào", đàng hoàng trịnh trọng nói với Tiêu Dung Ngư: "Cậu chính là thoát ly khỏi đoàn người lao động mộc mạc quá lâu, đây là đồ vật cấu tạo bởi Etilen nhóm sáu có thể phân hủy, không ô nhiễm môi trường, chắc chắn lại bền, có thể thoả mãn nhu cầu đi dạo phố của nữ sinh các cậu, tất cả các như cầu từ ăn cơm, tới lên lớp."

Tiêu Dung Ngư không nghe Trần Hán Thăng nói bậy: "Bạn trai của người ta không đưa socola thì chính là tặng hoa, nào có ai đưa túi giấy, mặt trên còn có quảng cáo nữa."

"Cái đó hai ta là quan hệ người yêu sao, cậu thử kiếm gì đó chứng minh cho tôi một chút đi."

"Phi, suy nghĩ của cậu cũng được lắm!"

Hai người một đường ồn ào đi tới phía đông Đại Thực Đường, cơm canh ngon miệng cũng không ăn tới hai miếng, Trần Hán Thăng đột nhiên thở dài một hơi: "Rốt cuộc tôi cũng biết được cái gì gọi là sau lưng như có gai nhọn rồi."

Tiêu Dung Ngư không rõ vì sao lại nhìn Trần Hán Thăng.

"Nếu như ánh mắt là viên đạn, lão tử đã sớm thủng trăm ngàn lỗ rồi, ăn cơm với cậu ở Đông Đại quá là nguy hiểm."

Tiêu Dung Ngư giơ chiếc cằm duyên dáng lên, kiêu ngạo hỏi: "Sợ sao?"

"Ừm."

Trần Hán Thăng lập tức liền gật gù, hắn hi vọng Tiêu Dung Ngư có thể thông cảm cho mình, có thể không tới Đông Đại ăn cơm nữa.

"Vậy chúng ta tới học viện Tài chính Kinh tế ăn đi?"

Tiểu Ngư Nhi quả nhiên vô cùng thông cảm, săn sóc đưa ra một kiến nghị khác.

Trần Hán Thăng trầm mặc nửa ngày, thâm trầm từ chối: "Vì cậu, tôi đồng ý chịu đựng loại nguy hiểm này."

Ăn ở học viện Tài chính Kinh tế, vậy thì không phải vấn đề nguy hiểm.

Trần Hán Thăng không dám tiếp tục đề tài này thêm nữa, chỉ sợ Tiêu Dung Ngư khó chịu thật sự chạy tới học viện Tài chính Kinh tế tìm mình ăn cơm, âm thầm dời nội dung nói chuyện đi: "Cậu không phải nói có một chị năm 2 ở chỗ đó không tệ lắm sao, sao không có bạn bè được?"

Gia đình của Tiêu Dung Ngư không tệ, điều kiện tự thân lại quá mức đột xuất, mơ hồ muốn trở thành lựa chọn hàng đầu của giới hoa khôi tân sinh viên của Đông Đại 02, hơn nữa tính cách của cô có chút ngạo kiều và có cảm giác xa cách, vì lẽ đó ở trong ký túc xá, thậm chí ở trong giới tân sinh viên 02 cũng không có mấy bằng hữu tâm giao.

Ngược lại cô lại tán gẫu khá được lòng một tiền bối, nghe Tiêu Dung Ngư miêu tả chị gái kia cũng phải đến mức rất đẹp.

"Hội học sinh của chị Cố hôm nay có hoạt động a, không phải vậy cậu cũng không đến tìm tôi."

Tiêu Dung Ngư bất mãn nói.

Lúc này, đột nhiên có người chào hỏi: "Hi, bạn học Trần Anh Tuấn."

Lại là "Răng nanh nhỏ" Từ Chỉ Khê đã lâu không gặp, bên cạnh cô còn có một nam sinh đang đứng, trắng nõn nà, rất có cảm giác của một nam chủ trong phim điện ảnh, ánh mắt dưới thấu kính còn loé lên ánh sáng tự tin.

"Hoá ra là bạn học Từ."

Trần Hán Thăng mỉm cười đầy mặt nói, cũng thuận tiện gật gù với nam sinh bên cạnh.

"Cậu ấy là bạn trai của Chỉ Khê, tên là Hà Dĩ Xán."

Tiêu Dung Ngư nhỏ giọng giới thiệu.

Trần Hán Thăng gật gù, nghĩ thầm súc sinh, danh tự này được đặt cho rất nhiều nhân vật chính a.

Hà Dĩ Xán đưa tay ra giống như một vị thân sĩ: "Chào Tiêu Dung Ngư, chúng ta có gặp nhau ở giảng đường lớn của trường."

Trần Hán Thăng hơi kinh ngạc, tiểu tử này không phải là đã có bạn gái sao, cứ ngay trước mặt nắm tay những nữ sinh khác như vậy, răng nanh nhỏ không ăn giấm sao?

Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Từ Chỉ Khê, cô cười tủm tỉm không nói lời nào, thật giống như chỉ cho là bắt chuyện thông thường mà thôi.

Trần Hán Thăng cũng không phải lo lắng về Tiêu Dung Ngư, cô đã sớm luyện thành bản lĩnh "Chiêm Y Thập Bát Trật"* ở Cảng Thành Nhất Trung, chỉ cần cô không muốn tiếp xúc, nhất định có thể khách khí từ chối.

Đúng như dự đoán, Tiêu Dung Ngư lễ phép đáp lại trước.

"Chào học trưởng Hà."

Sau đó cô áy náy nhìn lòng bàn tay của mình một chút, le lưỡi một cái nói: "Mới vừa ăn cơm, trên tay không cẩn thận có dính thức ăn, có hơi dính mỡ…"

Nhận ra ý tứ không muốn nắm tay của Tiêu Dung Ngư, sắc mặt Hà Dĩ Xán thay đổi một chút, có điều phản ứng của hắn cũng rất nhanh, nắm tay bị cự tuyệt dưới con mắt của mọi người, nói ra cũng không êm tai.

Vì lẽ đó, Hà Dĩ Xán lập tức liền thay đổi phương hướng của tay, chuẩn bị có chút lúng túng nắm tay với Trần Hán Thăng để hoá giải.

"Năng lực ứng biến của cô ấy cũng không tệ a."

Trong lòng Trần Hán Thăng đánh giá một câu, hắn cũng hảo hữu đưa tay ra, chuẩn bị đáp một chiếc thang giúp Hà Dĩ Xán đáp xuống.

Không nghĩ tới sự tình chỉ trong một đợt lại gãy thành ba, lúc Trần Hán Thăng đưa đến một nửa, Hà Dĩ Xán đột nhiên lại thu tay về.

Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên, Hà Dĩ Xán có sự trêu ngươi đầy trào phúng dưới kính mắt.

"DKM, bị con gái từ chối, liền hất không khí vào người lão tử sao?"

Tên lưu manh họ Trần là người như thế nào, làm sao có thể để bản thân nằm trong cảnh giác lúng túng cho được, chỉ thấy hắn một phát liền bắt được bàn tay muốn thu về của Hà Dĩ Xán, dùng sức kéo về phía trong lồng ngực.

Một âm thanh "leng keng" vang lên.

Hà Dĩ Xán khí lực không bằng Trần Hán Thăng nên trực tiếp ngã lên bàn ăn inox, kính mắt bay mất, quần áo cũng bị dính bẩn.

Trần Hán Thăng còn cười hì hì nói: "Bắt tay thôi mà, làm gì mà kích động thế?"

Hà Dĩ Xán trộm gà không được còn mất luôn cả nắm thóc, mạnh mẽ trừng Trần Hán Thăng một chút, hất tay rời khỏi nhà ăn.

Từ Chỉ Khê không nhanh không chậm theo ở phía sau, còn quay đầu về phía Trần Hán Thăng nở nụ cười.

Xảy ra chuyện như vậy, cơm này cũng không có cách nào có thể ăn được, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư tùy tiện ăn hai miếng rồi rời khỏi nhà ăn.

Ở dưới tầng ký túc xá nữ sinh, Tiêu Dung Ngư lại ép buộc Trần Hán Thăng mua bánh gatô cho mình, cô yên vị trên băng ghế đá, vừa thẫn thờ, vừa ăn chút hoa quả, đôi chân thon dài nhỏ nhắn thảnh thơi dao động qua lại.

Đột nhiên, cách đó không xa có một nữ sinh dáng người cao gầy chạy chậm tới, trong miệng còn nói: "Tiểu Ngư Nhi, chị vừa mới họp xong liền nghe nói, Hà Dĩ Xán bị một nam sinh đen thùi lùi làm nhục ở nhà ăn."

Cô nữ sinh đến gần mới phát hiện ra Trần Hán Thăng, đánh giá chất lượng từ trên xuống dưới, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

Tiêu Dung Ngư kéo cô lại giới thiệu: "Đây chính là chị Cố Hiểu Cần."

Trần Hán Thăng gật gù: "Xin chào, tôi chính là nam sinh đen thùi lùi kia, tôi tên là Trần Hán Thăng."

Cố Hiểu Cần càng thật bất tiện, Tiêu Dung Ngư liền ở bên cạnh cười: "Lẽ nào cậu không phải là có hơi đen sao, tính khí còn đáng ghét nữa, lại còn vô lại như thế."

Hai nữ sinh tụ lại nói với nhau rất nhiều chuyện, Trần Hán Thăng nghe đến phát chán đến mức suy nghĩ mượn máy vi tính lại quay trở lại, hắn cũng bát quái hỏi một câu: "Cái tên Hà gì đó kia, không phải bạn trai của Từ Chỉ Khê sao, sao…"

Cố Hiểu Cần trả lời: "Đây là sự việc mà người người trong viện Thương mại quốc tế đều biết, Hà Dĩ Xán làm bộ theo đuổi Từ Chỉ Khê, kỳ thực là muốn bắt cầu theo đuổi Tiểu Ngư Nhi, quan hệ người yêu của bọn họ kỳ thực chỉ là giả mà thôi."

"Ừ."

Trần Hán Thăng bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Vòng tròn quý giá này thật là loạn mà."

"Cậu mới loạn đấy, tôi có thể một chút cũng không loạn."

Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng nhéo Trần Hán Thăng một cái, trước mặt bạn thân của cô, rất muốn biểu diễn tư thái của một nữ sinh được sủng ái, Trần Hán Thăng cũng hào phóng dung túng cho loại thái độ này.

Đương nhiên mượn máy vi tính là không có bất kì vấn đề gì, Tiêu Dung Ngư thoải mái lấy xuống cho Trần Hán Thăng, sau đó liền tiếp tục tán gẫu với Cố Hiểu Cần.

Có điều trò chuyện tâm tình, Tiêu Dung Ngư nhớ tới một chuyện: "Nguy rồi, trong desktop có một word nhật ký quên chuyển qua ổ D."

Cố Hiểu Cần liền hỏi: "Nhật ký gì?"

"Liên quan tới Trần Hán Thăng."

"Cái đó không phải chính là được rồi, em bây giờ cứ yêu cầu cậu ta không được mở ra, nếu như cậu ta mở nhật ký ra em có thể nhắc nhở một chút mà."

Cũng không hiểu Trần Hán Thăng ôm máy tính trở về căn cứ gây dựng sự nghiệp để làm gì, hắn chuẩn bị dạy Thẩm Ấu Sở dùng excel trong máy tính.

Lúc sắp đi tới cửa, Trần Hán Thăng đột nhiên nhấc tay áo lên ngửi một cái.

Nơi Tiêu Dung Ngư thích phun nước hoa, Trần Hán Thăng vẫn sát bên cạnh cô, trên người cũng dính loại mùi hương kia.

"Tóm lại cũng không quá an toàn."

Trong lòng Trần Hán Thăng nghĩ ngợi, chuyển tới cửa hàng tiện lợi mua chai bia, ba phần uống vào bụng, bảy phần vẩy lên người, vừa vặn che đi mùi nước hoa.

……

___________________

(*) Chiêm Y Thập Bát Trật:  Kỹ nội gia công phu xuất hiện trong Thư Kiếm  n Cừu Lục của Kim Dung. Cái hay môn này là mượn sức người để đánh người. Một khi đã luyện được môn này đến mức tinh thông thì cả thân thể gần như được một kình lực nội công trong người bảo vệ. Địch thủ nếu đụng đến người, hay cho dù là chỉ trạm phớt qua y phục thôi thì cũng sẽ lập tức bị đánh văng trở lại. Nếu nhẹ thì phải té nhủi xuống bị thương, mà nặng ắt phải lăn xuống mà chết ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro