Chương 65: Nghiện QQ
"Ai nói tôi phải bán thân?"
Trần Hán Thăng nghĩ thầm đến bà đàn ông Hồ Lâm Ngữ kia cũng biết tôi đang nói đùa, cậu còn một mực tưởng là thật nữa.
Thẩm Ấu Sở ngơ ngác nhìn Trần Hán Thăng, nhìn thấy hắn không lấy tiền, càng đưa "khoản tiền kếch xù" 450 yên về phía trước một chút, có chút quật cường còn có chút đáng yêu.
Trần Hán Thăng cười cợt, đưa tay véo mặt Thẩm Ấu Sở một cái.
Thẩm Ấu Sở vừa rất ra sức quét tước, khuôn mặt và chóp mũi toàn là mồ hôi, khuôn mặt cũng đỏ bừng bừng, Trần Hán Thăng còn hơi dùng chút lực.
"A…"
Thẩm Ấu Sở không biết tại sao Trần Hán Thăng lại dùng sức véo mình, mở to đôi mắt hoa đào nhìn Trần Hán Thăng, cũng không hiểu phải lui về sau hoặc tránh né.
"Ngốc thế."
Trần Hán Thăng cũng không nhịn được thở dài một hơi.
Chính vào lúc này, Hồ Lâm Ngữ lại quay về trước phòng 101 toà F: "Ấu Sở, tôi cho rằng cậu sẽ quay lại, hỏi bạn cùng phòng mới biết cậu vẫn còn quét tước ở đây."
Cô mới vừa tới liền thấy cảnh này, Trần Hán Thăng đang bắt nạt Thẩm Ấu Sở, Hồ Lâm Ngữ lớn tiếng nói: "Trần Hán Thăng, cậu còn là người nữa không, Thẩm Ấu Sở không ngại bị bắt nạt đâu nhé."
Cô bị Hồ Lâm Ngữ kéo đi một cái: "Ấu Sở, say này không nên gặp mặt người như thế này nữa, cậu ta không phải thứ gì tốt đẹp đâu."
Thẩm Ấu Sở vừa đi vừa quay đầu nhìn Trần Hán Thăng một chút, phát hiện Trần Hán Thăng đang cười đối diện cô, lúc này mới an tâm rời đi.
Vốn là buổi tối có kế hoạch ăn cơm cùng nhau, kết quả là bị Hồ Lâm Ngữ xen ngang, Trần Hán Thăng lại đã biến thành một thân một mình.
"Bà đàn ông đó, chúc cậu bốn năm đại học đều độc thân!"
Trần Hán Thăng nguyền rủa Hồ Lâm Ngữ một câu, có điều buổi tối hội trưởng Thích Vi của ban Liên lạc Đối ngoại liên hệ đi liên hoan, Trần Hán Thăng đơn giản ăn cùng với đám người này.
Thích Vi và Diêu Khánh Quốc mấy ngày nay cũng đều đi xoay tiền, thế nhưng không một lần giải quyết xong giống như Trần Hán Thăng, bọn họ góp 200 ở nhà này, góp 300 ở nhà kia, thậm chí có một ngày còn không muốn cố gắng nữa, lúc nói chuyện cổ họng Thích Vi đã khàn đặc.
"Khụ, chúng ta nói qua một chút về kết quả của từng người đi."
Thích Vi hắng giọng một cái nói: "Phía bên tôi đã hoàn thành 1500 yên, bên hội trưởng Diêu thì sao?"
"Nhóm chúng tôi cũng đã xong nhiệm vụ 1000 yên vào buổi sáng rồi." Diêu Khánh Quốc nói.
"Bên hội trưởng Trần thì sao?" Thích Vi nhìn về phía Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng móc ra 1000 yên tiền mặt đặt lên bàn, ngụ ý rất rõ ràng.
Ánh mắt Thích Vi giật giật, cười nói: "Tôi đụng phải hội trưởng Diêu rất nhiều lần ở trung tâm thương mại Nghĩa Ô, thế nhưng chưa từng nhìn thấy hội trưởng Trần."
Trần Hán Thăng bình tĩnh nhả khói, không đáp lại.
Mặc dù nói là liên hoan ban Liên lạc Đối ngoại, chỉ là mấy người đánh chén vài món ở nhà ăn sau đó liều với nhau, gần đây áp lực của mỗi người đều có chút lớn, liên hoan chân chính dường như muốn để tới khi dạ hội tân sinh viên kết thúc.
Trong quá trình ăn cơm, Thích Vi cũng phân chia công dụng của 3500 yên, một chút là hoành phi, một chút là đơn logo áo, một chút là mấy phần quà nho nhỏ, một chút là bảng hiệu.
Lúc Thích Vi hỏi Trần Hán Thăng yêu cầu của nhà tài trợ, Trần Hán Thăng nói: "Bốn hoành phi dễ thấy."
Loại cách thức của hoạt động tài trợ hoành phi chính là "Thương nhân XXX chúc dạ hội tân sinh viên khoa xã hội nhân văn khai mạc viên mãn", vừa tuyên truyền dạ hội tân sinh viên, cũng mở rộng sức ảnh hưởng của thương nhân đó trong trường học.
Thích Vi gật gù: "Không thành vấn đề, ngày mai từng người chúng ta sẽ in hoành phi ra, thứ sáu tuần này chính là dạ hội tân sinh viên, hi vọng mọi người kiên trì một chút nữa tới cuối cùng."
Ngày thứ hai là khoá tin học, chuyên môn của quản lý công cộng có thuộc tính thư ký, vì lẽ đó chứng chỉ thao tác máy tính là một trong những giấy chứng nhận cần thiết, bằng không sẽ không thể tốt nghiệp được.
Trước khi lên lớp Trần Hán Thăng cố ý quẹo qua phòng 101 và 102 toà F nhìn một chút, tối hôm qua hắn không có khoá cửa, dự định làm hết sức để tản mùi mốc đi.
Có điều vừa bước vào, Trần Hán Thăng liền có cảm giác thật sự có hơi khác lạ, nhưng không nói ra được là ở chỗ nào.
Hoàn cảnh tuy rằng đã sạch sẽ hơn không ít, nhưng cửa khác vẫn là cửa, vách tường vẫn là vách tường, cửa sổ vẫn là cửa sổ.
Chờ chút, vấn đề ở ngay trên cửa sổ.
Trần Hán Thăng đi tới một bên cửa kính thủy tinh, chỗ đó bỗng nhiên có nhiều hơn một chậu trầu vàng xum xuê tươi tốt, ánh mặt trời vỡ vụn chiếu vào những chiếc lá cây màu xanh lục, tựa hồ cũng có thể nhìn thấy rõ mặt trái của những cành cây khô và cả chi mạch trên đó.
Trong bầu không khí cuối mùa thu, chất diệp lục nhu nhược bám trên lá cây không đáng để chú ý, khiến cả phòng đều có thêm một chút ấm áp.
Trần Hán Thăng vươn ngón tay ra gạt lá cây vài lần.
"Cũng không biết là tiểu khả ái nào đã đặt ngươi ở đây nữa."
……
Bình thường khoá tin học của trường đại học đều là do mấy giáo sư tri thức giảng ở trên, mấy nam sinh như Dương Thế Siêu và Kim Dương Minh đã download xong CS mạng LAN rồi, chuẩn bị đến một lúc nữa sẽ PK khi nam sinh trong phòng ngủ hết.
Trần Hán Thăng cũng giống như những người khác, nhanh nhẹn đăng ký QQ của bản thân mình.
"Trần Anh Tuấn" là nickname của hắn, mở khung bạn bè ra nhìn thấy mấy nickname quen thuộc ngốc nghếch.
"Tuổi trẻ không biết ngông cuồng" là tên Vương Tử Bác cộc lốc kia, hắn giả vờ giả vịt download bức ảnh của Kim Thành Vũ* ở đâu đó làm avatar.
"Bắc đảo tuyết" là Cao Gia Lương, tên màu đỏ VIP biểu lộ thân phận quý tộc của hắn ở mọi lúc mọi nơi.
Còn có mấy loại tên không biết là cái kiểu gì như "Tâm mộng không dấu vết, chuyện xưa như sương khói, nữ nhân hoá thủy tinh", lúc đó không cảm thấy chuuni chút nào.
"Tách tách tách".
Trần Hán Thăng có một khoảng thời gian không lên QQ, còn nhận được một lời mời kết bạn, trên tin tức nghiệm chứng viết: "Anh à, là em đây."
"Không nghĩ tới bây giờ lại có quảng cáo quấy rối tình dục như vậy."
Trần Hán Thăng nhổ một bãi nước bọt, tiện tay trả lời: "Tôi không thích em gái, yêu thích goá phụ."
Không tới năm phút đồng hồ, điện thoại của Lương Mỹ Quyên liền gọi tới.
"Em gái họ nhà mợ sang năm trung khảo, con bé có vài đề mục không biết, thêm QQ của con để hỏi thăm, con trả lời lung ta lung tung cái gì thế?"
"Cái này…"
Trần Hán Thăng vội vã giải thích: "Mẹ, đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi, mẹ nghe con nói…"
"Ta không nghe, súc sinh con lên đại học liền bắt đầu phóng túng, con chờ ta đấy!"
Mama đại nhân Lương Mỹ Quyên hung tợn cúp điện thoại, Trần Hán Thăng kỳ thực cũng không coi là chuyện to tát gì.
Chờ thì chờ, mẹ còn có thể tìm tới con được hay sao?
"Tách tách tách".
Một bạn bè gửi tin nhắn tới, hoá ra là Vương Tử Bác.
Tuổi trẻ không biết ngông cuồng: Tiểu Trần, cuối tuần này tôi tới tìm cậu đi chơi nha.
Trần Anh Tuấn: Không rảnh.
Tuổi trẻ không biết ngông cuồng: Mỗi lần tìm cậu đều bảo không rảnh, có phải là anh em nữa hay không hả?
Trần Anh Tuấn: Ừa.
Tuổi trẻ không biết ngông cuồng: (vẻ mặt tức giận).
Trần Hán Thăng chẳng muốn dỗ dành, trực tiếp xoá mất ô chat tán gẫu của "Tuổi trẻ không biết ngông cuồng".
Lúc này, phía dưới bên phải QQ lại đang "tách tách tách" nhảy lên.
Trần Hán Thăng thiếu kiên nhẫn vừa muốn lui ra một chút, kết quả phát hiện ra "Cá trốn ở đáy biển thổi bong bóng" nhắn tin, hắn chỉ có thể thầm than một tiếng lần sau cần phải ẩn thân chi thuật mới được.
Cá trốn ở đáy biển thổi bong bóng: Tiểu Trần, đêm nay tôi tới tìm cậu nhé, tôi muốn xem cửa hàng mới của cậu một chút.
Trần Anh Tuấn: Dạ hội tân sinh viên mấy ngày nay, bận đến mức không thể rời tay đây này.
Cá trốn ở đáy biển thổi bong bóng: Vậy sao cậu lại rảnh rỗi lên mạng vậy?
Trần Anh Tuấn: Tôi tới tra tư liệu, thuận tiện lên QQ nhắc nhở cậu, hai ngày nay không khí lạnh đã tới rồi, chú ý giữ ấm (hoa hồng).
Cá trốn ở đáy biển thổi bong bóng: (vẻ mặt thẹn thùng) biết rồi, vậy cuối tuần tôi tới tìm cậu vậy, mấy hôm nay vẫn rất bận với chọn môn học, không muốn nói là tôi không muốn học.
Tiếp đó, ảnh chân dung của "Cá ở đáy biển thổi bong bóng" liền xám lại.
Trần Hán Thăng ngơ ngác nhìn, một người như Tiêu Dung Ngư lại không chừng muốn gây chuyện ở đây, nhất định phải đón tiếp mấy tên kỳ đà cản mũi này.
Hắn suy nghĩ một chút, lại mở khung QQ của "Tuổi trẻ không biết ngông cuồng" và "Bắc đảo tuyết" ra.
"Tử Bác, Gia Lương, cuối tuần sang học viện Tài chính Kinh tế chơi đi, phía bên tôi phong cảnh trữ tình sâu sắc, mỹ nữ như mây, trà nóng một bình, hầu hạ người tới."
……
________________________
(*) Kim Thành Vũ (Kaneshiro Takeshi): Kaneshiro Takeshi thường được biết đến với tên tiếng Hoa - Kim Thành Vũ, là nam diễn viên, ca sĩ mang hai dòng máu Nhật Bản và Đài Loan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro