Chương 64: Trần Hán Thăng bán thân trả nợ
Căn cứ gây dựng sự nghiệp lớp 101 và 102 toà F đã nắm chắc trong tay, có điều bên trong chỉ có cái bàn cũ nát, bên ngoài cỏ dại cao bằng nửa người, những chiếc xe đạp được bày ra bất quy tắc bên cạnh cũng là một vấn đề cần phải giải quyết.
Chỉ dựa vào mấy vị thiếu hiệp Kim Dung thu dọn như bây giờ hiệu suất quá là thấp, đặc biệt là tâm tư của các vị "Đại hiệp" kiêm chức cá biệt không vô cùng bức thiết, Trần Hán Thăng cũng biết rõ trong lòng.
Vào lúc này liền phải sử dụng tài nguyên của lớp, đặc biệt là loại lớp trưởng rất có uy tín giống như Trần Hán Thăng.
Ở trong lớp hắn trực tiếp nói thẳng căn cứ gây dựng sự nghiệp của mình cần giúp đỡ, hi vọng các bạn học sẽ cứu viện, dưới lời hiệu triệu của hắn, các bạn học quản lý công cộng ban 2 cơ bản đều đi hỗ trợ hoặc là xem trò vui.
Đương nhiên cũng không phải là không có điều kiện kèm theo, các nam sinh đều yêu cầu Trần Hán Thăng mau chóng tổ chức thêm một hoạt động lớp nữa.
Lần trước sau khi làm nổi bật việc xem phim bằng rút thăm nam nữ, rõ ràng có thể thấy được tính đoàn kết tập thể đang gia tăng, trước đây quần thể nam sinh và quần thể nữ sinh rất ít gặp nhau, bây giờ mọi người cũng có thể cười vui vẻ ngồi cùng một chỗ tán gẫu.
"Tụ tập thì có gì là khó đâu?"
Đứng bên ngoài phòng 101 và 102 toà F, Trần Hán Thăng lớn tiếng nói: "Sau khi quét tước hai gian phòng này, tôi có thể dời nửa phòng này xem là phòng sinh hoạt lớp, mọi người nghỉ ngơi, tán gẫu, đánh bài ở đây, mỗi ngày đều tụ tập."
Các nam sinh vừa nghe thấy vậy liền vỗ tay khen hay, đại học và cao trung so ra khác nhau rõ ràng nhất chính là nơi hoạt động không cố định, cuối cùng không thể không hình thành quần thể nhỏ lấy ký túc xá làm đơn vị, hình thức trên lớp chỉ còn là trên danh nghĩa mà thôi.
Bây giờ Trần Hán Thăng đưa ra kiến nghị phù hợp với nhu cầu trong tiềm thức của mọi người, nhiều người hưởng ứng, làm việc liền không có một chút miễn cưỡng nào.
Hồ Lâm Ngữ nhìn phản ứng của các nam sinh một chút, lắc đầu một cái nói với Thẩm Ấu Sở: "Thấy bạn trai cậu có nhiều bản lĩnh như vậy, rõ ràng mọi người đều biết hắn làm việc tư nhân, còn cam tâm tình nguyện, thực sự là một đám vô tri rồi."
Thẩm Ấu Sở đã quen bị Hồ Lâm Ngữ chọc tức, cô cũng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ nhỏ giọng nói: "Lâm Ngữ, tôi cần về ký túc xá trước một lúc."
"Đây là cửa tiệm của bạn trai cậu đấy, không chừng sau này cũng sẽ là tài sản của cậu đấy, còn muốn lười biếng sao?"
Hồ Lâm Ngữ kinh ngạc nói.
"Không, không phải."
Lần này lời nói của Hồ Lâm Ngữ quá rõ ràng, Thẩm Ấu Sở xấu hổ: "Tôi phải quay về thay quần áo đã rồi mới tới."
Thẩm Ấu Sở mặc chiếc áo lông màu xanh ngọc này, cô không nỡ mặc nó để làm việc, vì vậy phải quay về thay quần áo cũ.
Nhìn thấy bóng lưng chạy chậm trở về của Thẩm Ấu Sở, Hồ Lâm Ngữ thở dài một hơi không tên.
"Đây mới là kẻ vô tri nhất."
……
Mấy chục người quét tước liền rất có năng suất, bàn ghế cũ đều đã bị nhấc ra bên ngoài, cỏ dại cũng đã được nhổ sạch, vài tảng đá xanh thú vị chằng chịt dưới đất, cách đó không xa chính là vườn trồng rau xanh đủ loại giống cây không biết tên.
Cuối mùa thu xơ xác tiêu điều, vừa đúng lúc có mấy bông hoa cúc non đung đưa theo chiều gió.
Trần Hán Thăng cũng không hẹp hòi, hắn mua mấy thùng nước suối và đồ ăn vặt như kẹo, đám người Dương Thế Siêu và Chu Thành Long vừa ngậm thuốc lá vừa nhấc ngăn tủ, bọn Lý Quyến Nam xếp xe đạp, các nữ sinh nếu không quét rác, thì chính là lau tường.
Có điều vẫn có kẻ lười biếng, Kim Dương Minh làm chê mệt liền muốn quay về để lướt mạng.
Quách Thiếu Cường phát hiện ra, ngăn cản không cho hắn đi: "Lão lục súc sinh nhà cậu đời trước là cái dây cáp mạng hay sao, đây chính là gia sản của lão tứ, trở lại nghiêm túc quét dọn đi!"
Lòng trung thành tập thể chính là từ từ nuôi lớn và tạo thành trong những giọt mồ hôi và những nụ cười này, lúc Trần Hán Thăng đang uống nước, Thương Nghiên Nghiên đi tới cùng một làn gió thơm ngát, cười nói: "Không ngờ cậu đúng là gây dựng sự nghiệp a, có điều tôi không giật mình chút nào cả."
Đối với Thương Nghiên Nghiên, Trần Hán Thăng trước sau đều có chút kỳ quái, loại cô gái bình thường như thế này đều yêu thích đàn ông lớn tuổi mới phải, chẳng lẽ mình bị cô ả nhìn thấu rồi sao?
"Bản thân tôi cũng rất buồn bực, không hiểu sao tự dưng lại đi gây dựng sự nghiệp như vậy."
Trần Hán Thăng nửa qua loa nửa nói thật.
Thương Nghiên Nghiên cười cợt, môi tô son có chút gợi cảm, cô đưa một bình nước suối: "Có thể giúp tôi mở một chút có được không?"
Trần Hán Thăng cũng không từ chối, "xoạt xoạt" một tiếng vặn ra đưa trả lại cho cô, trong quá trình này ngón tay hai người nhẹ nhàng đụng vào nhau một chút.
Dáng vẻ của Thương Nghiên Nghiên có chút e thẹn, vẻ mặt của Trần Hán Thăng không có thay đổi gì.
"Tiền kỳ cậu đầu tư bao nhiêu tiền rồi?"
Thương Nghiên Nghiên ngửa chiếc cổ trắng mịn lên uống hai ngụm nước, lại tiếp tục hỏi.
"Cũng không có bao nhiêu, có điều bây giờ tôi nghèo đến sắp bán thân rồi."
Trần Hán Thăng không muốn nói ra lời nói thật, cười trả lời.
Thương Nghiên Nghiên rất có kinh nghiệm ứng xử với những loại chuyện cười như thế này, ngay trước mặt móc ví ra nói: "Lớp trưởng bán thân bao nhiêu tiền, tôi xem một chút tiền mặt này có đủ hay là không."
"Ha ha ha."
Trần Hán Thăng không nhịn được mà bật cười, xung quanh còn có những bạn học ồn ào xem trò vui.
Hồ Lâm Ngữ chủ yếu đang lau cửa sổ, nhìn thấy Thương Nghiên Nghiên đang "ve vãn" Trần Hán Thăng, nói thầm một câu: "Không có liêm sỉ!"
Mắng xong cô lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Ấu Sở, cô thật không giống như nghe thấy âm thanh vui cười, mặc bộ đồng phục học sinh cũ quỳ một chân trên đất, đôi mắt hoa đào mở to chớp chớp, tỉ mỉ, lau chùi từng chút từng chút rêu xanh trong góc tường.
Hồ Lâm Ngữ đột nhiên có chút chua xót trong lòng, Trần Hán Thăng thực sự quá phóng túng rồi, Thẩm Ấu Sở lại ngốc đến mức có chút đáng sợ.
"Tên đàn ông cặn bã!"
……
Gần như bận việc hết một buổi trưa, nhiệm vụ quét tước mới căn bản hoàn thành, còn sót lại chủ yếu một chút công trình trang trí tỉ mỉ, những thứ này đều cần Trần Hán Thăng phải chậm rãi trau chuốt.
Các bạn học cũng từng người từng người quay trở về, bọn họ tuy rằng cơ thể có chút uể oải, nhưng tinh thần lại khá là thoả mãn.
Đặc biệt là nam sinh lúc làm việc còn có thể cãi nhau hoặc nói chuyện với nữ sinh, hầu như đều có thể tính là một dạng hoạt động tập thể lớp, trong lòng bọn họ lại còn lưu lại một chút cảm giác này, hơn nữa nghĩ sau này nơi này còn có thể xem là phòng sinh hoạt lớp, còn có một cảm giác tự hào do tự tay mình chế tác.
Trần Hán Thăng ngồi trên bậc thang hút thuốc, trong đầu hắn đang suy nghĩ bước kế tiếp để phát triển quy hoạch, tình cờ quay đầu lại còn có thể nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Ấu Sở.
Mấy góc tường dính đầy mạng nhện là dơ nhất, các bạn học nữ khác đều khá là ghét bỏ, đều là do cô quỳ xuống quét tước.
Chỉ chốc lát sau nghe thấy âm thanh bước đi phía sau lưng, Trần Hán Thăng hỏi: "Quét dọn sạch sẽ rồi à?"
"Ừm."
Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng đáp.
Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên, phát hiện trên tóc Thẩm Ấu Sở dính một ít tơ nhện, quần ở chỗ đầu gối tất cả đều toàn là bùn đất.
Lúc này ánh dương chiều tà chiếu xuống, hào quang đỏ sẫm chiếu lên gò má dịu dàng của Thẩm Ấu Sở, lại có một thứ yên tĩnh như điêu khắc trong thời gian.
Trần Hán Thăng thưởng thức xong xuôi, dập tàn thuốc nói: "Tối cùng nhau ăn cơm đi."
Thẩm Ấu Sở không lên tiếng.
Trần Hán Thăng cho rằng Thẩm Ấu Sở không muốn, hắn cũng dự định sẽ không miễn cưỡng, không nghĩ tới Thẩm Ấu Sở lại nhỏ giọng chủ động nói chuyện.
"Đi, lần trước học bổng 1500 yên, tôi gửi 1000 yên cho bà, còn sót lại 475 yên."
Trần Hán Thăng không biết Thẩm Ấu Sở có ý gì, không chút biến sắc lắng nghe.
Thẩm Ấu Sở ngồi xổm nửa người, không để cho mình vượt qua Trần Hán Thăng ngồi dưới đất, sau đó lấy ra chiếc ví nhot cũ nát quen thuộc kia.
Cô lấy 400 yên ra trước, suy nghĩ một chút lại lấy ra 50 yên, 450 yên đối với Thẩm Ấu Sở mà nói hầu như là một số tiền lớn.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa trong suốt đơn thuần, cẩn thận từng li từng tí một đưa tới trước mặt Trần Hán Thăng.
"Làm gì vậy?"
Trần Hán Thăng vô cùng kỳ quái.
"Cậu, cậu không bán thân có được không."
……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro