Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57: Cầm đồ không có một chút tiếng động nào

Nghe được yêu cầu của Vu Dược Bình, Trần Hán Thăng cũng là một lời đáp ứng luôn.

Vu Dược Bình nguyện ý gặp mặt Chung Kiến Thành đã là ý kiến có tính khuynh hướng rồi, khả năng Vu Dược Bình còn muốn nghe ý nghĩ của Chung Kiến Thành về hoạt động gây dựng sự nghiệp của sinh viên đại học một chút, cũng có khả năng là còn có ý tứ khác nữa.

Sau khi Hồ Lâm Ngữ và Thẩm Ấu Sở quét dọn xong toàn bộ văn phòng, Trần Hán Thăng cũng đi tới cáo từ theo.

"Trần Hán Thăng, đây chính là gây dựng sự nghiệp của cậu sao?"

Ra tầng hành chính, Hồ Lâm Ngữ tò mò hỏi.

"Không sai, nếu như cuối cùng có thể thành công, còn cần bí thư Hồ giúp đỡ nữa."

Trần Hán Thăng cười hì hì nói, đến lúc đó bản thân nhất định phải xuất đầu lộ diện lôi kéo nghiệp vụ, thậm chí còn phải dùng thân phận lớp trưởng và hội học sinh để mở rộng sức ảnh hưởng, vì thế căn bản không nghĩ tới chuyện giấu diếm.

Hồ Lâm Ngữ ngược lại cũng thoải mái: "Không thành vấn đề, sau này chuyển phát nhanh bốn năm đại học của tôi đều giao cho cậu!"

"Không chỉ là cá nhân cậu, đến lúc đó còn phải thuyết phục toàn thể ký túc xá nữa."

Trần Hán Thăng được voi đòi tiên nói, sau đó hắn xoay người nhìn về phía Thẩm Ấu Sở, không một chút khách khí dặn dò: "Đến lúc đó cậu phải đi qua hỗ trợ đấy."

"Ừm."

Thẩm Ấu Sở gật gù, cũng không hỏi cụ thể là phải làm gì.

Hồ Lâm Ngữ đánh giá Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở vài lần, có điều không nói gì.

Trần Hán Thăng muốn đi ra ngoài trường tìm Chung Kiến Thành, hai người Hồ Lâm Ngữ và Thẩm Ấu Sở chuẩn bị tới thư viện tự học.

Đi vài bước chân, Hồ Lâm Ngữ đột nhiên nói: "Ấu Sở, năng lực của bạn trai cậu rất mạnh a, bọn tôi nói chuyện cẩn thận ở văn phòng đoàn ủy, Trần Hán Thăng cũng có thể vừa hút thuốc vừa đàm luận hạng mục cùng với giáo sư."

Thẩm Ấu Sở sợ hết hồn, đỏ mặt nói: "Cậu ấy, cậu ấy không phải mà."

"Còn không phải nữa, hừ hừ!"

Hồ Lâm Ngữ cười lạnh một tiếng: "Xem ra Trần Hán Thăng đã đi lên con đường chính xác rồi."

Thẩm Ấu Sở sẽ không nói láo, Hồ Lâm Ngữ nhìn thấu tâm tư, cô cũng không biết che giấu một lúc như thế nào, tay chân luống cuống đứng tại chỗ: "Tôi, tôi bây giờ không đàm luận chuyện người yêu, bà phải thấy qua mới được."

Hồ Lâm Ngữ thở dài một hơi: "Cậu hàm hậu như vậy, tính cách của Trần Hán Thăng ngang tàng như vậy, tôi lo cậu ta sẽ lừa và bắt nạt cậu."

Thẩm Ấu Sở lặng lẽ không nói gì, Trần Hán Thăng sớm đã bắt đầu bắt nạt rồi.

"Chỉ là, cậu ấy sẽ không lừa tôi thôi."

……

Vụ đàm luận bên phía Trần Hán Thăng rất thuận lợi, trong miệng của hắn, đoàn ủy học viện Tài chính Kinh tế đã biến thành nhiệt liệt hoan nghênh quản lý Chung tới đàm phán khảo sát.

Chung Kiến Thành cảm thấy thành ý của học viện Tài chính Kinh tế rất cao, nhất định phải tới gặp gỡ.

Sáng ngày thứ hai Chung Kiến Thành lái xe đi tới cửa học viện Tài chính Kinh tế, Trần Hán Thăng đã bắt chuyện đánh động với gác cửa, hắn nói người trong nhà hỗ trợ chuyển ký túc xá, vì vậy sau khi kí tên rất dễ dàng cho qua.

Chung Kiến Thành nhìn thấy trong tay Trần Hán Thăng cầm theo hai bao thuốc lá Trung Hoa, còn cười nhạo nói: "Sao vậy, học sinh các cậy trong lúc đó cũng làm trò này với giáo sư sao?"

Trần Hán Thăng mỉm cười không lên tiếng, trước hết đưa Chung Kiến Thành tới phòng chứa đồ ở tầng một lớp học.

"Nơi như thế này mà chỉ dùng để trưng bày bàn ghế và chứa các loại tạp vật, đáng tiếc thật."

Chung Kiến Thành xem xong đau lòng nói, ông là người làm ăn, lý giải các góc độ của sự vật và trường học có sự khác nhau rất lớn.

Những phòng chứa đồ ở tầng một này sát bên bãi đỗ xe, bọn học sinh đạp xe đạp đều bày ra bên cạnh, cãi nhau căn bản không có cách nào có thể gồng gánh được nhiệm vụ dạy học, đơn giản xem là sử dụng phòng trống.

Có điều Chung Kiến Thành nhận ra, những phòng học này dưới tầng đang dạy học, lại ở gần cửa tây học viện Tài chính Kinh tế, cách đó không xa còn có một nhà ăn, bãi đậu xe còn có một số lượng người khổng lồ đi qua đi lại.

"Ở đây nếu như bán sữa đậu nành, một ngày có thể kiếm lời tới 1000 yên."

Chung Kiến Thành rất khẳng định nói.

Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Chỗ này khẳng định không thể làm quầy bán đồ ăn sáng, đến ngay cả siêu thị cũng không được, đại học phải có dáng vẻ của đại học."

Chính vào lúc này, Hội trưởng ban Liên lạc Đối ngoại Thích Vi chuẩn bị đi học, cô nhìn thấy Trần Hán Thăng liền nhắc nhở: "7h tối mở lễ hội ở trung tâm hoạt động của sinh viên đại học, đây là lần đầu tiên cậu tham dự với tư cách là phó hội trưởng ban Liên lạc Đối ngoại, không được đến muộn đâu đấy."

Trần Hán Thăng gật đầu đáp ứng, biểu thị bản thân sẽ tới đúng giờ.

"Cậu vừa là lớp trưởng, vừa là phó hội trưởng, có ảnh hưởng gì tới chuyện gây dựng sự nghiệp của cậu hay không?"

Chung Kiến Thành có chút lo lắng hỏi, ông rất xem trọng khu vực này, nhưng người thi hành dường như chỉ có thể là Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng cười cợt: "Có ảnh hưởng cũng chỉ là ảnh hưởng tốt, nếu như tôi không phải phó hội trưởng hội học sinh và lớp trưởng, lãnh đạo trường sẽ đàm luận hạng mục này cùng với tôi sao?"

Chung Kiến Thành vừa nghĩ cũng thấy có lí, bây giờ nhìn lại, thân phận của Trần Hán Thăng ở trong trường học xác thực rất có tác dụng.

Khảo sát thực địa xong, Trần Hán Thăng lại mang theo Chung Kiến Thành tới văn phòng đoàn ủy.

Trần Hán Thăng vừa vào cửa liền thay đổi sắc mặt, rất ngượng ngùng nói: "Bí thư Vu thật ngại quá, quản lý Chung thực sự quá khách khí rồi, nhất định phải mang một ít đồ qua đây, em thực sự không thể ngăn cản được cuối cùng chỉ có thể cầm hai bao thuốc lá thôi."

Chung Kiến Thành kinh ngạc liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng, có điều ông phản ứng cũng rất nhanh, lập tức liền thuận dốc nói: "Nếu không phải là Tiểu Trần ngăn, trên xe tôi còn có hai thùng Mao Đài* nữa, một lát nữa sẽ đưa cho bí thư Vu."

Vu Dược Bình vội vã đứng lên: "Thuốc lá là được rồi, thuốc lá là được rồi, tôi không thích uống rượu, hơn nữa cũng chỉ có một lần này, lần sau không được học viện giao phó như thế này nữa."

Ông nhận lấy chiếc túi mở ra liếc mắt nhìn, sau khi phát hiện ra hai gói Trung Hoa, không chút biến sắc giấu trong ngăn kéo trước mặt.

Nhìn thấy Vu Dược Bình nhận lấy, Trần Hán Thăng nhìn về phía Chung Kiến Thành cười cợt, đánh giá về Trần Hán Thăng trong lòng Chung Kiến Thành lại tăng thêm một bậc nữa.

"Quản lý Chung, Hán Thăng đã nói với tôi về hạng mục này rồi, đoàn ủy chúng tôi kỳ thực là hoan nghênh, chỉ lo mọi người sẽ không kiếm được tiền lời mà thôi."

Vu Dược Bình không có mắt nhìn trong chuyện làm ăn, tâm tư của ông đều dùng chính sự nghề nghiệp vun đắp lên, vì lẽ đó không nhìn thấy tầm quan trọng của vị trí địa lý của mấy gian phòng chứa đồ kia, nhận lấy hai bao Trung Hoa trái lại đã thực lòng chân tâm mà nhắc nhở.

"Không sao đâu bí thư Vu, kỳ thực tôi cũng không có ý định kiếm tiền lời từ đám học sinh, chỉ muốn để bọn họ cấp tốc và thuận tiện hơn trong việc đưa gửi hành lý, thuận lợi nâng cao sự nổi tiếng của xí nghiệp thôi…"

Nếu như nói Trần Hán Thăng có bằng cấp trong việc lưu manh, Chung Kiến Thành kia chính là không có văn hoá lưu manh, có chút tiểu xảo căn bản không cần Trần Hán Thăng nhắc nhở, Chung Kiến Thành đã há hốc mồm rồi.

Vu Dược Bình nghe xong liền gật gù, Chung Kiến Thành còn rất có tính giác ngộ, ông lại hỏi thêm vài vấn đề, Chung Kiến Thành lần tới đáp theo lời nhắc nhở của Trần Hán Thăng cũng không tệ.

Cuối cùng, Vu Dược Bình lại lấy ra hai căn phòng trống trong hạng mục chống đỡ này.

Ông vốn chỉ định lấy ra một phòng, còn muốn làm bộ dáng vẻ do dự băn khoăn, kết quả là bị hai bao thuốc lá Trung Hoa chốt hạ, một phòng đã trở thành hai phòng, do dự băn khoăn đã biến thành thoải mái.

Trong lúc điền (Đơn xin hạng mục nâng đỡ gây dựng sự nghiệp của sinh viên đại học), Vu Dược Bình nhắc nhở: "Chỗ này cần có một giáo viên chỉ đạo, tôi không thể đảm nhiệm được, em tìm một người nào đó khác đi."

"Thân phận giáo viên phụ đạo Quách Trung Vân của em thoả mãn không ạ?"

Trần Hán Thăng hỏi.

"Đương nhiên là có thể, ông ấy có thể đáp ứng không?"

"Không có gì, ông ấy trước đây cũng tỏ thái độ ủng hộ em rồi."

Trần Hán Thăng lúc mai phục dùng bút vẽ phượng vẽ ngỗng, đương nhiên còn muốn giải thích một chút.

Theo đơn xin, một con dấu đoàn uỷ của Vu Dược Bình được ấn xuống, quyền sử dụng hai căn phòng học chứa đồ bỏ trống một năm cũng nắm chắc trong tay.

Chung Kiến Thành còn có chút không dám tin, chỗ tốt như vậy lại lập tức thuộc về mình, ông biết quá trình cũng sẽ không đơn giản đến như vậy, có chút mệt mỏi khó khẳng định là Trần Hán Thăng sẽ lặng lẽ giải quyết được.

Dường như cứ đưa hai bao thuốc lá Trung Hoa như vậy, bôi trơn không hề có một tiếng động nào.

Buổi trưa Chung Kiến Thành mời Vu Dược Bình tới quán rượu ngoài trường ăn cơm, đây cũng nên có lý lẽ như vậy, Vu Dược Bình cũng không từ chối.

Sau khi tiệc trưa tan mất, Chung Kiến Thành lấy 2000 yên ra đưa cho Trần Hán Thăng: "Đây là tiền thuốc lá."

Hai bao Trung Hoa không đáng 2000 yên, chỗ Chung Kiến Thành này còn có vài chỗ ý tứ tốt.

Có điều, chút tiền này lập tức muốn Trần Hán Thăng quên đi nỗ lực ở giữa điều đình, làm gì có chỗ nào dễ dàng như vậy.

Trần Hán Thăng cười cự tuyệt nói: "Tôi đơn thuần cũng không phải chỉ vì hạng mục, cũng có ý tứ riêng của mình."

Nhìn thấy Trần Hán Thăng từ chối rất kiên định, Chung Kiến Thành chỉ có thể nói: "Chung quy tôi cũng phải ủng hộ một chút chứ, không làm vậy sẽ hiện ra nhiều cảm giác không tồn tại."

"Quản lý Chung nói rất có đạo lý."

Trần Hán Thăng cũng gật đầu đồng ý: "Vậy không bằng chống chế bằng một chiếc điện thoại di động đi."

……

_________________

(*) Mao đài: Rượu Mao Đài là một nhãn hiệu rượu trắng của Trung Quốc. Mao Đài là tên gọi của một thị trấn gần Tuân Nghĩa, tỉnh Quý Châu, nơi có truyền thống sản xuất loại rượu này và sau này trở thành tên gọi của rượu. Rượu Mao Đài là rượu chưng cất từ cao lương lên men.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro