Chương 54: Rau cải trộn ớt cay giòn
Từ sau khi Trần Hán Thăng nhúng tay vào học bổng sinh viên nghèo vượt khó, Hồ Lâm Ngữ cũng nắm được một số gợi ý ở bên trong, ở sự việc giao du đối ngoại cô cũng sẽ nguyện ý nghe theo ý kiến của Trần Hán Thăng.
"Vậy cậu nói xem phải mua cái gì?" Hồ Lâm Ngữ hỏi.
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút nói: "Nếu lấy danh nghĩa trên lớp đưa cho đoàn ủy của trường, vậy thì không thể quá quý hiếm cũng không thể quá dung tục được, bằng không Vu Dược Bình sẽ không nhận đâu."
"Mấy hôm đó lúc tôi quét tước ở đoàn ủy, cảm thấy văn phòng của ông ấy thiếu mất công cụ là bìa hồ sơ, Hồ Lâm Ngữ cậu tới Nghĩa Ô mua một số bìa hồ sơ chất lượng tốt một chút đi."
Hồ Lâm Ngữ gật gù, bìa hồ sơ giá cả cũng không mắc, ngụ ý của bản thân chúng cũng tích cực, Vu Dược Bình hẳn là không từ chối.
Trần Hán Thăng lại quay đầu, nhìn Thẩm Ấu Sở nói: "Bìa hồ sơ là lấy danh nghĩa lớp để biếu tặng, cậu có muốn biểu đạt ý kiến cá nhân một chút không."
"Vậy tôi muốn mua thứ gì sao?"
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng hỏi, cô đối với những việc xử lý các mối quan hệ như thế này một chữ cũng không hề biết, Trần Hán Thăng nói như thế nào, cô liền làm như thế đó.
"Cậu không thể dùng tiền mua được, bằng không ý nghĩa của học bổng sinh viên nghèo vượt khó sẽ thay đổi mất, đặc sản quê nhà cậu có những gì?"
"Đặc sản sao?"
Thẩm Ấu Sở nghi hoặc ngẩng đầu, không rõ vì sao mà liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng.
"'Chính là những thứ mà bình thường các cậu vẫn hay ăn đó." Trần Hán Thăng kiên trì giải thích.
"Đồ thường xuyên ăn…cay, ớt được không?"
Thẩm Ấu Sở ôn nhu nói.
Trần Hán Thăng có chút giật mình: "Cậu có thể ăn được cay à?"
Thẩm Ấu Sở thật bất tiện gật gù, Hồ Lâm Ngữ liền ở bên cạnh bổ sung nói: "Nói ra có khả năng là cậu không tin, trong kí túc xá Ấu Sở có treo một bao ớt khô, tôi đã từng nếm thử rồi, ai u nó cay lắm nha."
Hồ Lâm Ngữ lè lưỡi làm động tác quạt gió.
"Có điều Thẩm Ấu Sở cũng lợi hại, bữa tối thường là một chiếc bánh màn thầu trắng ăn kèm với ớt nhỏ, cô ấy còn phát hiện ra một khu rau cải hoang ở trong công viên dưới tầng ký túc xá, thường xuyên hái về trộn với ớt…"
Hồ Lâm Ngữ nói liên miên cằn nhằn một đống chuyện lớn, toàn bộ đều là sự tình Thẩm Ấu Sở ở ký túc xá, người trong cuộc thẹn thùng đến mức nổi từng mảng đỏ trên cổ, Trần Hán Thăng một mực nghe có chút say sưa ngon nghẻ.
Đang giảng giải Hồ Lâm Ngữ đột nhiên dừng lại, Trần Hán Thăng còn giục: "Sao không nói nữa rồi?"
"Tôi cảm thấy thật giống lạc đề rồi."
Hồ Lâm Ngữ sững sờ nói.
Trần Hán Thăng nghĩ thầm rõ ràng đây mới là chính sự, có điều ngoài miệng lại nói: "Rau cải trộn ớt cũng không tệ, Thẩm Ấu Sở cậu tìm một chiếc lọ sạch sẽ một chút, chứa đầy đưa cho bí thư Vu, chút ít thứ này không đáng giá, thế nhưng vừa vặn có thể biểu đạt được tâm ý của cậu."
"Ừm."
Thẩm Ấu Sở nghe lời gật gù.
"Cũng không biết mùi vị rau cải trộn ớt như thế nào, không chừng rất nhiều người trong lớp đều không qua khỏi, cậu rảnh rỗi làm thêm một chút là được rồi."
Trước khi về chỗ ngồi cố định, Trần Hán Thăng còn mở ra một câu chuyện cười.
……
Hai ngày sau tiết thứ nhất buổi sáng sớm, ký túc xá 602 trừ Lý Quyến Nam, còn lại "đoàn quân tới muộn" không chút hoang mang hướng tới phòng học, đụng phải Hồ Lâm Ngữ ở cửa.
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: "Tiểu Hồ ở chỗ này chở Kim Dương Minh sao?"
Hồ Lâm Ngữ lắc đầu một cái: "Vừa nãy Ấu Sở khóc."
Trần Hán Thăng sững sờ một chút: "Nguyên nhân là gì?"
"Hôm đó cậu gợi ý cho cậu ấy mang rau cải trộn ớt tới cho các bạn trong lớp nếm thử, tôi vừa nghe thấy đã biết là đùa giỡn, cậu ấy một mực coi đó là thật."
"Vì hái rau cải, cánh tay cô ấy bị sâu cắn sưng mấy chỗ."
"Ấu Sở lo lắng vị của ớt làm chúng ta bị cay, một mình bưng cây ớt ra ban công ký túc xá ướp muối vào buổi tối."
"Sáng sớm hôm nay, cuối cùng cũng đem thành quả bưng tới lớp học."
……
"Sau đó thì sao?"
Trần Hán Thăng sau khi nghe xong hỏi.
"Không ai ăn, còn có người oán giận mùi vị quá nồng."
Hồ Lâm Ngữ chỉ tay vào chiếc túi ni lông màu đỏ trước bàn bục giảng, miệng túi đã được mở ra, rau cải tươi mới xanh mơn mởn, ớt hồng màu lửa bọc dầu ở phía trên, kỳ thực xem ra rất có hứng ăn.
Kim Dương Minh lướt qua nhìn một chút, lắc đầu một cái nói: "Đổi lại là em thì em cũng không muốn ăn, đều vừa ăn bữa sáng xong, lại nói cũng không biết được cái này có sạch sẽ hay là không nữa."
Trần Hán Thăng nghe xong không lên tiếng, khả năng cái này cũng là ý nghĩ của những bạn học khác, Thẩm Ấu Sở vẫn không thể nào hoà đồng được, bọn họ còn nghi vấn cũng có thể hiểu được, chỉ là phụ lòng tâm ý của cô ngốc hàm hậu thành thực tên Thẩm Ấu Sở này thôi.
Có vài người chỉ là tính cách không phù hợp với đám đông, nhưng bọn cũng như vậy mà rất yêu thích cái thế giới này.
Thẩm Ấu Sở vẫn ngồi ở vị trí dựa vào tường phòng học như cũ, hai tay chồng lên nhau chỉnh tề xếp trên mặt bàn, tư thế ngồi như một học sinh tiểu học, có điều ống tay áo đồng phục học sinh cũ bạc màu ướt một mảnh.
Lúc này, vừa vặn giáo viên chủ nhiệm của (Tổ chức hành vi học) Đào Lập Tùng đi vào cửa, ông nhìn thấy chiếc túi trên bàn cũng hơi nghi hoặc một chút, Trần Hán Thăng mở miệng nói: "Giáo sư Đào, có thể xin thầy một vài phút được không ạ?"
Đào Lập Tùng biết Trần Hán Thăng là lớp trưởng, gật gù đồng ý.
Trần Hán Thăng đi tới bục giảng, lớp chậm rãi yên tĩnh lại, hắn nhìn lướt qua từng người trong lớp một chút, sau đó cầm một viên rau cải trộn ớt nhét vào trong miệng ngay trước mặt mọi người, tiếng nhai nuốt "xoạt xoạt, xoạt xoạt" lanh lảnh vang vọng trong phòng học.
Sau khi ăn xong, Trần Hán Thăng cũng không giải thích mà trực tiếp bắt đầu điểm danh: "Lão Dương, anh cũng tới nếm thử mùi vị đi."
"Được."
Dương Thế Siêu không nói hai lời liền định đi tới, không ngờ đột nhiên Kim Dương Minh giành tiến lên trước.
"Ăn thức ăn ngon như vậy, thật lo lắng lão Dương sẽ không thể khống chế được mà ăn bằng sạch, em ăn trước hai miếng đã."
Kim Dương Minh ban nãy trong lúc vô tình nhìn thấy hình dáng của Thẩm Ấu Sở, lúc này mới phát hiện hoá ra trong lớp cất giấu một tiên nữ như vậy, lúc khóc so với người gọi là "Đệ nhất mỹ nữ" Thương Nghiên Nghiên còn xinh đẹp hơn.
"Nhân dịp bây giờ không có người nhận ra được bí mật này, lão tử nhẹ nhàng len men cướp được cô gái mê người nhất của quản lý công cộng ban 2, hoặc có thể nói hẳn là ngành xã hội nhân văn, thậm chí là học viện Tài chính Kinh tế!"
Kim Dương Minh quyết định thông qua chuyện này để lưu lại một ấn tượng sâu sắc vĩ đại tiếp theo trong lòng Thẩm Ấu Sở, hắn cầm lấy rau cải, nghĩ thầm rống to một câu: "Thẩm Ấu Sở, this is for you!"
"Khụ, khụ, khụ…"
Có điều hiện thực lại có chút tàn khốc, bạn học Kim không thể ăn cay được, hắn trực tiếp bị cay khóc đến mức vừa ho khan vừa chảy nước mũi, còn bị liên lụy bởi một câu cà khịa của Dương Thế Siêu: "Lão lục, trừ cứt cậu không cướp, còn có cái gì cậu không cướp nữa không?"
Năng lực chịu đựng vị cay của Dương Thế Siêu không hề tệ, hắn bốc một miếng rau cải lên ăn, chép miệng một cái lại cầm lấy một cái mới buông xuống lúc nãy.
"Thiếu Cường."
Trần Hán Thăng lại kêu lên.
"A Nam."
"Lão Đái."
"Chu Thành Long."
……
Trần Hán Thăng dùng biện pháp như vậy, "ép buộc" mỗi nam sinh ăn một miếng, Hồ Lâm Ngữ cũng ở bên cạnh nói rõ tình hình với giáo viên chủ nhiệm.
Sau khi làm cho tất cả các nam sinh ăn, Trần Hán Thăng nhìn về phía nữ sinh: "Có vị bạn học nữ nào muốn tới nếm thử mùi vị không?"
Việc đáng làm thì phải làm Hồ Lâm Ngữ cầm một miếng lên ăn, không nghĩ tới Thương Nghiên Nghiên lại là người thứ hai.
"Mặt mũi của lớp trưởng nhất định là phải cho rồi."
Thương Nghiên Nghiên hướng về phía Trần Hán Thăng cười cợt.
Có Trần Hán Thăng trấn át, lại có Hồ Lâm Ngữ đi đầu, toàn bộ nữ sinh nếm thử món ăn đến từ Xuyên Du một lúc, ăn nhiều ăn ít tạm thời không nói tới, có điều đã đạt được ý nghĩa và mục đích rồi.
Trần Hán Thăng cúi đầu nhìn một chút, còn lại cuối cùng một miếng ớt nằm lẻ loi ở bên trong, hắn mới vừa muốn tiến hành phần kết, Đào Lập Tùng cười híp mắt đi tới.
"Tôi thấy rất có xúc cảm, cũng muốn tới nếm thử mùi vị."
…...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro