Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: Giữ nhầm kịch bản

Kỳ thực từ lúc bắt đầu Trần Hán Thăng đã biết thân phận của Mạnh Học Đông, trong miệng liền không có lấy một lời nói thật.

Bởi hắn cũng không chân thành xin "hạng mục xây dựng và nâng đỡ sự nghiệp của sinh viên đại học" của học viện Tài chính Kinh tế, chỉ là thời gian thu dọn văn kiện ở đoàn ủy đã có thể hiểu rõ được một tình huống như thế, cụ thể còn chưa kịp thao tác, đại ý của Trần Hán Thăng hôm nay là thương thảo bàn bạc cùng Chung Kiến Thành.

Không nghĩ tới ở đây lại gặp phải Mạnh Học Đông, căn cứ theo quan niệm "Chuyện làm ăn có thể thất bại, khí thế không được mất đi", Trần Hán Thăng cấp tốc thay đổi kế hoạch, trực tiếp khoe khoang một trận.

Then chốt hắn đã thật sự xem lại nguyên văn, cho nên nói chuyện mạch lạc rõ ràng, hứng thú của Chung Kiến Thành cũng thật lớn quá rồi.

"Ý của cậu là thành lập một căn cứ địa ở học viện Tài chính Kinh tế sao, nắm bắt thị trường học viện Tài chính Kinh tế đồng thời lan ra xung quanh trường học?" Chung Kiến Thành hỏi.

Trần Hán Thăng gật gù: "Bởi cái hạng mục này thuộc vào sự nâng đỡ của trường học, vì lẽ đó bọn họ sẽ không thường cung cấp cho chúng tôi những khu vực có giao thông thuận lợi, lượng người ra vào lớn, diện tích mặt tiền rộng rãi."

Ở trong miệng hắn, mấy gian phòng học bỏ đi dưới tầng trệt kia lập tức đã biến thành bảo bối, ngược lại Chung Kiến Thành cũng không biết, vì lẽ đó Trần Hán Thăng mặt không đỏ tim cũng không dao động nhảy lên.

Đương nhiên Chung Kiến Thành cũng có cân nhắc của bản thân mình, ông suy nghĩ một chút nói: "Nói như vậy hạng mục này vô cùng lớn, tôi phải tới trường học của cậu xem xét một chút đã."

Trần Hán Thăng không chút do dự đồng ý: "Không chỉ muốn khảo sát, hơn nữa còn muốn thương lượng với lãnh đạo đoàn ủy một chút, cụ thể là làm sao mới có thể thúc đẩy hạng mục càng ngày càng tốt hơn khi chứng thực."

Nghe thấy Trần Hán Thăng trả lời như vậy, Chung Kiến Thành cơ bản cũng đã tin tưởng, bởi hắn lại để cho mình gặp mặt nói chuyện với lãnh đạo, hạng mục kia tám chín phần cũng đã là sự thật.

Chung Kiến Thành làm sao có thể hiểu được Trần Hán Thăng chính là đang vẽ bánh, đầu tiên hắn vẽ một chiếc bánh ở đây, sau đó sẽ tới chỗ của Vu Dược Bình vẽ một cái bánh, đến lúc đó lại đứng giữa điều đình, hạng mục "bịa đặt" này cũng phải bày hết ra.

"Vậy khi nào mới tới trường của các cậu?"

Chung Kiến Thành cảm thấy tiền cảnh không tệ, nghĩ rằng phải tìm hiểu thêm một số tin tức nữa.

"Cái này còn phải xem lãnh đạo đoàn ủy rảnh rỗi lúc nào nữa."

Trần Hán Thăng cười nói: "Ngài cũng biết bọn họ họp hành suốt ngày mà."

Kỳ thực thời gian này chủ yếu là xem tiến độ phối hợp của Trần Hán Thăng, dù cho có thất bại thì cũng không quan trọng lắm, chỉ là lãng phí một vài ngụm nước và chân chạy mà thôi.

Còn phần mặt mũi, nói tới chuyện làm ăn mà còn muốn thứ đồ chơi này nữa hay sao?

Chung Kiến Thành gật gù, nhìn đồng hồ nói: "Tới giờ cơm rồi, Tiểu Trần ở lại ăn bữa cơm đi."

"Không được không được, tôi còn phải quay lại trường học nữa."

Trần Hán Thăng khách khí từ chối nói.

"Có phải là xem thường chuyển phát nhanh Thâm Thông của chúng tôi không hả?"

Chung Kiến Thành kéo Trần Hán Thăng tới quán rượu ngay bên cạnh ăn một bữa, đương nhiên giá cả cũng không đắt đỏ gì, chỉ là biểu đạt một loại ý tứ mà thôi.

……

Cơm nước xong Trần Hán Thăng cũng không quay lại trường học, cũng không đi chơi game với bạn cùng phòng, hắn đi thẳng tới dưới tầng ký túc xá nữ sinh Đông Đại, nói với dì quản lý ký túc xá: "Làm phiền chút, em muốn tìm Tiêu Dung Ngư phòng 303."

Dì quản lý ký túc xá hỏi: "Cậu tên là gì?"

"Em tên là Tiêu Hoành Vĩ."

Trần Hán Thăng nói.

Người dì phụ trách quản lý ký túc xá ghi chép đầy đủ, quả nhiên gọi tới ký túc xá 303: "Tiêu Dung Ngư, Tiêu Hoành Vĩ tìm em ở dưới lầu này."

Hai người Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư chiến tranh lạnh từ Cảng Thành kéo dài đến hiện tại, trung gian Trần Hán Thăng đúng là nói chuyện điện thoại mấy lần, toàn bộ đều ngoại lệ không bị treo máy.

Vẫn là căn cứ vào phân tích của chuyên gia tình cảm xử nam Vương Tử Bác, Tiểu Ngư Nhi đều chuẩn bị muốn tiếp nhận chút tình cảm này, thế nhưng thời khắc mấu chốt đó Trần Hán Thăng lại chạy đi lêu lổng, cậu nói xem trong lòng cô ấy có bao nhiêu là thất vọng chứ.

Trần Hán Thăng cũng không thể tranh luận được tới quán bar không tính là lêu lổng, vậy thì giống với đạo lý "Trộm sách không thể xem là ăn trộm" của Khổng Ất Kỷ rồi.

"Lần này nhìn thấy Tiêu Dung Ngư, hay là muốn nói rõ chuyện một chút, ít nhất cũng phải tiếp tục làm một người bạn a."

Kỳ thực trong lòng Trần Hán Thăng cũng không cảm thấy tới quán bar có gì sai, hiện tại vẫn đang độc thân mà.

Phóng túng, là có lỗi sao?

Chỉ sau một chốc lát, Tiêu Dung Ngư trong bộ váy ngủ thắt lưng vội vội vàng vàng chạy xuống, nhìn xung quanh tìm kiếm, cô cũng buồn bực sao cha không nói tiếng nào đã tới Kiến Nghiệp.

Không giống với mỹ nhân mặt trứng ngỗng êm dịu Thẩm Ấu Sở, Tiêu Dung Ngư là khuôn mặt trái xoan đầy tinh xảo, áo ngủ mặc dù là ống tay áo rộng như ống quần, nhưng cổ vẫn lộ ra làn da trắng như tuyết trong sương, gió thu thổi qua, lớp bông mềm mại của chiếc áo ngủ dán trên người, hiện ra thân người thon dài lung linh của Tiêu Dung Ngư.

Các loại nam sinh ở dưới tầng ký túc xá của bạn gái, lập tức liền bị tuyệt sắc này hấp dẫn, ánh mắt căn bản không thể dời đi được.

"Đến cùng cũng là nữ thần cao trung, lên đại học vẫn không làm mất mặt Cảng Thành Nhất Trung ta."

Trần Hán Thăng cười hì hì đi tới: "Đừng tìm nữa, tôi mượn tên của chú Tiêu một chút mà thôi."

Tiêu Dung Ngư nhìn thấy Trần Hán Thăng, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, xoay người chuẩn bị quay trở về ký túc xá.

Trần Hán Thăng nhảy tới phía trước ngăn cản: "Chúng ta không thể cứ như thế này mãi được, có hiểu lầm gì thì trước hết cứ nói ra đi có được hay không hả."

"Cậu nói với tiểu thư trong quán rượu ấy, tôi không muốn nghe."

Đuôi lông mày ở khoé mắt của Tiêu Dung Ngư còn mang theo cơn giận, thanh mảnh mà lạnh lùng.

"Được, vậy cậu đi lên đi, ngày mai tôi sẽ đi in một tấm hoành phi treo dưới tầng của cậu."

Trần Hán Thăng thẳng thắn trực tiếp tung đại chiêu, hắn chỉ vào mấy cái cây dưới tầng ký túc xá nữ sinh nói: "Đến lúc đó tôi sẽ treo hoành phi ở đây, mặt trên viết, Tiêu Dung Ngư 303 cậu an tâm học đại học đi, tôi sẽ là người nuôi nấng con khôn lớn."

Nghe được những lời vu hại không biết xấu hổ đó, khuôn mặt "tiêu sái" của Tiêu Dung Ngư liền đỏ ửng: "Trần Hán Thăng, sao cậu vô lại vậy chứ?"

"Tôi vốn vô lại mà."

Trần Hán Thăng căn bản không hề phản bác.

Đối mặt với tên lưu manh như vậy, Tiêu Dung Ngư đột nhiên sinh ra một loại cảm giác gọi là bất lực, vốn là dự định không gặp lại hắn nữa, hiện tại lại bị dao động mất rồi.

"Vậy cậu nói đi, nói xong tôi còn đi lên."

Tiêu Dung Ngư xoay người lại, quay lưng về phía Trần Hán Thăng.

Đối với một người như Trần Hán Thăng mà nói, nếu như một phút trước Tiêu Dung Ngư cố ý muốn lên tầng, vậy hắn cũng không còn biện pháp nào nữa.

Có điều chỉ cần cô ở lại, cái kia cơ bản đã báo trước mâu thuẫn sẽ được giải quyết rồi.

"Mấy ngày nay tôi vẫn luôn gọi điện thoại cho cậu, nhưng cậu một lần cũng không chịu nhấc máy."

Trần Hán Thăng trước hết bày ra vẻ bi thảm, hắn xác thực mỗi ngày đều gọi điện thoại, tuy rằng mỗi lần đều bị từ chối cuộc gọi.

Cái này cũng không phải không có ý nghĩa là kiên trì, bởi Tiêu Dung Ngư nghe xong, đôi vai căng thẳng bắt đầu thả lỏng, bầu không khí cũng không lạnh lùng như ban nãy nữa.

"Quả nhiên là còn hi vọng."

Trần Hán Thăng nhìn thấy tình huống như vậy, tiếp tục nói: "Buổi tối hôm ấy, sau khi Tử Bác cãi nhau với mẹ của nó, liền tìm tôi nói muốn tìm một chỗ thư giãn một chút…"

Vẫn là biện pháp cũ, có phúc cùng hưởng, có nạn anh em chịu.

"Ý của cậu là, đêm đó Vương Tử Bác gọi cậu tới quán bar à?"

Tiêu Dung Ngư quay đầu, trong ánh mắt có chút hoài nghi.

Trần Hán Thăng bình tĩnh trả lời: "Sự tình là do nó chủ mưu, nhưng địa điểm là do tôi gợi ý, tôi cũng có lỗi, không nên dẫn nó tới mấy chỗ như thế kia."

Trần Hán Thăng chia trách nhiệm làm một nửa một nửa, hai người hắn và Vương Tử Bác mỗi người chiếm 50%.

Phân chia trách nhiệm như vậy, Tiêu Dung Ngư lại tin một chút, bởi cái này phù hợp với nhận thức của cô về hai người.

Trạch nam Vương Tử Bác này thường xuyên cãi nhau với người trong nhà, Trần Hán Thăng thời cao trung cũng không an phận, biết những chỗ này cũng là vô cùng bình thường.

"Vậy các cậu đi những chỗ nào, chơi cái gì với nhau?"

Tiêu Dung Ngư lo lắng nhất là Trần Hán Thăng đi đưa đón tiếp xúc với những tiểu thư kiều diễm kia.

"Chúng tôi chỉ đánh bi-a thôi." Trần Hán Thăng nói.

"Thật à?"

Trần Hán Thăng thẳng thắn giật lấy điện thoại của Tiêu Dung Ngư, bấm số điện thoại ký túc xá của Vương Tử Bác ngay trước mặt.

"Này, tôi là Trần Hán Thăng đây."

"Tiểu Trần, cậu lâu lắm rồi không tìm tôi đấy, tuần này tôi tìm cậu đi chơi…"

"Đừng có phí lời nữa, bây giờ tôi đang ở cùng với Tiêu Dung Ngư, cậu nói với cậu ấy một chút đêm đó chúng ta làm gì ở quán bar đi?"

"Chúng tôi đánh bi-a thôi, cậu và Tiểu Ngư Nhi giảng hoà rồi sao, vậy bây giờ tôi tới tìm các cậu đi chơi…"

"Không rảnh."

Trần Hán Thăng trực tiếp cúp điện thoại, sau đó một mặt chân thành nói với Tiêu Dung Ngư: "Cậu xem, chúng tôi thật sự chỉ đánh bi-a thôi mà."

Sự kiện tới đây cũng đã từ từ rõ ràng hơn, Vương Tử Bác cãi nhau với người trong nhà, liền tìm Trần Hán Thăng tới quán bar đánh bi-a giải sầu, trùng hợp bị Tiêu Dung Ngư nhìn thấy, đêm đó cũng chính là lúc cô chuẩn bị tiếp nhận Trần Hán Thăng cho nên mới tức giận một cách dị thường như thế.

"Vậy tại sao đến bây giờ cậu mới tìm tôi?"

Nghe thấy Tiêu Dung Ngư hỏi về vấn đề này, Trần Hán Thăng biết mình đã vượt ải một cách ngoạn mục.

Hắn làm bộ bất đắc dĩ nói: "Mấy hôm nay công việc ở hội học sinh tương đối nhiều, tôi vừa là lớp trưởng lại vừa là phó hội trưởng, mỗi ngày đều mệt mỏi quá chừng, hoá ta mỗi đêm đều muốn tâm sự áp lực với cậu, không nghĩ tới cậu căn bản không nghe máy…"

Trần Hán Thăng liền cứ như vậy mà chuyển hết sự lặng lẽ lên trên người Tiêu Dung Ngư, cô cũng rất tự giác gánh vác.

"Tiểu Trần…"

Tiêu Dung Ngư đều cảm thấy có chút bất tiện.

Trần Hán Thăng trước hết là kể khổ, lại đùn đẩy trách nhiệm, cuối cùng lại chuyển hướng, Tiêu Dung Ngư đã bắt đầu nguôi giận, cô căn bản chỉ là có chút tùy hứng, tính cách đáng yêu và kiêu ngạo.

"Không có gì đâu, đã qua rồi, vốn suýt chút nữa chúng ta đã là người yêu, thật sự rất đáng tiếc a."

Trần Hán Thăng rộng lượng nói, biểu đạt bản thân nuối tiếc hối hận vì đã bỏ lỡ một tấm chân tình.

Tiêu Dung Ngư nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng một chút, đột nhiên nói: "Trần Hán Thăng, ngày mai cậu theo tôi lên thư viện tự học đi."

"?"

Một dấu chấm hỏi siêu to khổng lồ xuất hiện trong lòng Trần Hán Thăng.

Bình thường mà nói, hai người không phải nên ôm nhau một cái xã giao, sau đó lãng quên chuyện cũ trở thành bạn bè, trong mấy phim kịch truyền hình đều diễn như vậy mà, sao lại có cảm giác kịch bản sai hết cả rồi.

Nhìn thấy Trần Hán Thăng không trả lời, Tiêu Dung Ngư lại hỏi: "Chủ nhật cậu có việc gì à?"

"Có thể có, có thể không có chuyện gì."

"Vậy tôi về ký túc xá trước đây, ngày mai tới sớm hơn một chút, tôi đưa cậu tới nhà ăn Đông Đại ăn điểm tâm."

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro