Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50: Rất có đặc điểm của 1 thùng vàng nhỏ

Bản thân Kim Dương Minh cũng không nghĩ tới lần đầu tiên hẹn hò lại là cùng với dì quản lý ký túc xá, hai người Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường nhịn cười đến mặt đỏ chót.

Cũng chỉ có Lý Quyến Nam không nhìn được, không cam lòng nói: "Anh Trần đã nói hoạt động của lớp tất cả nhất định phải tham gia, Thương Nghiên Nghiên thực sự quá là không có tinh thần tập thể rồi."

Trần Hán Thăng biết rõ trong lòng, gia đình của Thương Nghiên Nghiên có điều kiện không hề tệ, có vài luật lệ có thể Thẩm Ấu Sở bị hạn chế, chưa chắc đã hữu hiệu đối với Thương Nghiên Nghiên.

Trước khi tan học Thương Nghiên Nghiên có nhìn vé xem phim của Trần Hán Thăng một chút, đại khái ý tứ là nếu người bên cạnh là Trần Hán Thăng, cô liền sẽ chọn tới rạp chiếu phim, đổi lại là bất luận một nam sinh nào khác trong lớp, sẽ là trao đổi vận mệnh xem phim cho dì đứng quản lý ký túc xá, chỉ có điều đêm nay vừa vặn Kim Dương Minh va vào.

"Người coi thường tập thể như vậy, sau này tôi không rủ cậu ta đi chơi nữa."

Trần Hán Thăng vỗ vỗ đỉnh đầu của Kim Dương Minh an ủi: "Anh cũng sớm khuyên nhủ yêu đương không bằng trò chơi rồi, đến cuối cùng vẫn là đại dương tri thức không đủ mênh mông, vẫn là trò chơi trong điện thoại di động không đủ trí thức, thực sự không được thì đánh bài cũng được, tại sao lại muốn yêu đương cơ chứ?"

Trên mặt Kim Dương Minh còn chứa cả nước mắt thương tâm, hiện tại lại không phục ngẩng đầu lên: "Anh Trần con người anh quá là phóng túng rồi, căn bản không hiểu cái gọi là ái tình gì cả."

"Được được được, anh không hiểu."

Trần Hán Thăng cũng không tranh cãi, trong miệng còn nói: "Vậy mai đi dịch vụ Internet CS đi, để lão Dương và Thiếu Cường phục vụ cậu."

An ủi nam sinh thất tình trong trường đại học, đơn giản chỉ có thuốc lá, rượu và trò chơi, kỳ thực tác dụng cũng không quá lớn, tỉnh táo lại vẫn sẽ khó chịu y như cũ.

"Em không đi!"

Kim Dương Minh kiên định từ chối đề nghị này, hắn cắn răng nói: "Ngày mai em muốn tới thư viện, dùng hai tháng để học xong chương trình học của năm nay, lại đi đăng ký một lớp học bổ túc môn tiếng Anh, tranh thủ sang tới năm sau đi du học ở 6 địa điểm quốc gia!"

Cái này vừa có tâm tình dõng dạc thậm chí còn chấn động hai kẻ già đời Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường, không nghĩ tới một người đàn ông thất tình lại có thể biểu hiện tiềm lực lớn lao đến như vậy."

Trần Hán Thăng cười cợt, nghĩ thầm tuổi trẻ thật tốt, trâu bò như thế nào cũng dám nuôi dưỡng.

Kỳ thực sự dứt bỏ này của Kim Dương Minh cũng bất ngờ, hoạt động đêm party xem phim nay của quản lý công cộng ban 2 này vẫn còn có rất nhiều tác dụng, chọc thủng tờ giấy kia, chí ít trong lúc đó cảm giác ràng buộc và khoảng cách của nam sinh nữ sinh trong lớp cảm giác như thu nhỏ đi rất nhiều.

Sáng ngày thứ hai, Trần Hán Thăng đang ngủ trên giường, Kim Dương Minh đi tới lay hắn.

"Anh Trần, thời gian không còn sớm nữa rồi, mau dậy nhanh đi."

Trần Hán Thăng mơ mơ màng màng mở mắt ra, lầu bầu nói: "Con mẹ nó không phải cậu muốn tới thư viện hay sao hả?"

"Hôm nay là thứ bảy đó, nói không chừng thư viện đã đóng cửa rồi."

Kim Dương Minh vừa đánh thức Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường, vừa nói.

Trần Hán Thăng gật gù, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, làm gì có thư viện trường học nào đóng cửa hai ngày nghỉ để trả lại cho mình một lý do đường hoàng để đi chơi game chứ.

"Đồ chó, tại sao cậu không nói trường học thuận tay đóng cửa luôn cho rồi."

Trần Hán Thăng mắng một câu, hắn cũng bận bịu xin học bổng sinh viên nghèo vượt khó cả một tuần trời, vừa vặn cũng muốn đi thư giãn, bốn thiếu niên nghiện net tụ tập xong liền đi thẳng tới dịch vụ Internet.

Có điều trên hành lang của trung tâm thương mại Nghĩa Ô, Trần Hán Thăng lại đụng phải ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm Phùng Kế Hoa.

"Ông chủ Phùng, làm ăn thịnh vượng nha."

Trần Hán Thăng cười híp mắt chắp tay chào hỏi.

Phùng Kế Hoa nhìn thấy tên sinh viên đại học du côn các đảng đào được 2500 yên từ trong tay của mình, trong lòng khỏi nói nhiều liền chặn lại, quay đầu không muốn phản ứng.

Trần Hán Thăng cũng không để ý lắm, thế nhưng đi chưa được mấy bước Phùng Kế Hoa đột nhiên ở sau lưng hô.

"Bạn học, chỗ này có bán bút không vốn, cậu có nguyện ý xem thử hay không hả?"

……

"Bán không vốn" trước đây là chỉ những hoạt động chặn đường cướp đoạt, Phùng Kế Hoa không có gan đó, ý của ông là yêu cầu tiền nợ.

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi nói với mấy người Dương Thế Siêu: "Các cậu cứ đi mở máy trước đi, tôi đi một chút rồi sẽ trở lại ngay."

"Lão tứ, anh đưa chú đi."

Dương Thế Siêu có chút lo lắng, lúc Trần Hán Thăng gạt mất 2500 yên, hắn đã tận mắt nhìn thấy.

"Không cần đâu."

Trần Hán Thăng vung vung tay từ chối: "Lá gan của Phùng Kế Hoa nếu như to đến vậy, 2500 yên lúc trước kia em đã không thể giữ được như thế."

Đi vào bên trong cửa hàng văn phòng phẩm, Phùng Kế Hoa đã sớm lấy ra cuốn sổ dày, ông liền nói với Trần Hán Thăng: "Tiểu tử cậu tuy rằng vô lại, nhưng không thể không thừa nhận rằng thực sự rất có tay nghề đòi nợ, Chu Đức Thuận đưa biên lai ta cho cậu thật sự không có chút thiệt thòi, đến cả tôi cũng cứ thế mà sập bẫy."

Đối mặt với thuốc mê của Phùng Kế Hoa, Trần Hán Thăng cười không nói một lời nào, tay đút vào trong túi quần cứ vòng tới vòng lui trong cửa hàng văn phòng phẩm.

"Chỗ này của tôi còn có vài đơn đặt hàng lớn, nếu như cậu có thể thu hồi về, chia như thế nào chúng ta cũng có thể dễ dàng thương lượng được."

Phùng Kế Hoa cầm biên lai đi theo sau nói.

"Cái đó còn phải xem xem rốt cuộc là lớn bao nhiêu nữa, con người tôi nhát gan thế này, lớn quá có thể nuốt không trôi được."

Trần Hán Thăng nửa thật nửa giả nói.

Phùng Kế Hoa khá là khinh bỉ liếc mắt nhìn, hôm đó Trần Hán Thăng ngồi ăn dưa hấu dưới con dao gọt hoa quả của Chu Đức Thuận, lá gan không thể nào lại bé nhỏ cho được.

"Người này tên là Mã Kha, thiếu nợ tôi 6000 yên, nhà ở Hải Dương."

"Người này tên là Từ Khắc Tân, thiếu nợ tôi 4300 yên, nhà ở Đăng Doanh."

"Người kia tên là Tất Hải Đào, thiếu nợ tôi 5500 yên, nhà ở Nhuận Châu."

……

Xem ra Phùng Kế Hoa ở bên ngoài thật sự có không ít nợ ngoài không thu hồi lại được, biên lai dày đặc chính là minh chứng, có điều Trần Hán Thăng vẫn thiếu hứng thú như cũ.

"Sao vậy, cảm thấy độ khó quá cao sao?"

Phùng Kế Hoa chú ý tới vẻ mặt của Trần Hán Thăng, mở miệng hỏi.

"Những người này đều ở chỗ khác, ngày mai kỳ nghỉ của tôi lại đã kết thúc rồi, thời gian di chuyển không kịp được."

Trần Hán Thăng ngáp một cái, sau đó mới nghiêm túc nói với Phùng Kế Hoa: "Tôi cũng chỉ là muốn làm rõ sự việc thông qua một trận thôi, đang muốn tìm nơi bắt đầu tài chính."

"Ông chủ Phùng nếu như thật sự muốn hợp tác, cũng không phải là không thể, nhưng tôi có ba điều kiện."

Trần Hán Thăng dựng thẳng ba ngón tay lên nói.

"Mấy điều kiện đó là gì?" Phùng Kế Hoa hỏi.

"Thứ nhất, đối phương chỉ ở Kiến Nghiệp, biên lai vượt qua khỏi phạm vi Kiến Nghiệp tôi không tiếp; thứ hai, biên lai từ hai vạn yên trở xuống tôi không tiếp, mấy ngàn yên chỉ là trò đùa vô vị của trẻ con mà thôi."

Trần Hán Thăng nói tới chỗ này, đưa một điếu thuốc cho Phùng Kế Hoa, bản thân cũng nhen lửa một điếu, hắn cho Phùng Kế Hoa có thời gian để tiêu hoá, nếu như có ứng cử viên phù hợp hắn mới nhắc tới điều kiện cuối cùng.

Không có vậy thì coi như bỏ đi, bản thân liền đi chơi game.

Sau khi Phùng Kế Hoa nghe xong liền cau mày lật sổ sách, trong lòng đang suy nghĩ tiểu tử này thực sự là sinh viên đại học sao, nghe nói vẫn là lớp trưởng, nhìn giọng điệu ra điều kiện của hắn thực sự là vô cùng thành thạo, còn không thấy ngại khi nói mình nhát gan nữa.

Biên lai hai vạn yên trở xuống không tiếp, lá gan này gọi là nhỏ được sao?

Phùng Kế Hoa lật dở một chút, rốt cuộc cũng tìm ra một tờ biên lai ố vàng, ông ngẩng đầu lên hỏi: "Còn những điều kiện khác nữa thì sao?"

Trần Hán Thăng biết đây là có ứng cử viên thoả mãn điều kiện của mình, hắn dập tàn thuốc nói: "Thứ ba, thu hồi tiền nợ theo tỉ lệ hai tám."

"Hai tám sao?"

Phùng Kế Hoa nhìn biên lai trên tay một chút, gật gật đầu nói: "Tuy rằng chỉ là hai phần, thế nhưng đối với sinh viên như các cậu mà nói cũng là một khoản tiền lớn."

"Ông chủ Phùng hiểu lầm rồi."

Trần Hán Thăng cười tủm tỉm nói: "Không phải ông hai tôi tám, tôi muốn lấy phần đầu."

"Hồ đồ!"

Phùng Kế Hoa có chút tức giận: "Cậu biết số tiền kia trị giá bao nhiêu không, lại nói tôi mới là chủ nợ, chẳng lẽ không nên lấy phần đầu sao?"

Trần Hán Thăng nhìn thấy Phùng Kế Hoa không đồng ý, nhún nhún vai nói: "Vậy thì thôi, ba điều kiện thiếu một cái cũng không được."

Nói xong hắn liền muốn rời khỏi cửa hàng văn phòng phẩm, Phùng Kế Hoa không nghĩ tới Trần Hán Thăng nói đi là cứ thế đi, một chút khoảng trống cũng không để lại, vội vã hô: "Đợi đã."

Trần Hán Thăng chỉ còn nửa bước đã bước ra khỏi cửa, xoay người lại hỏi: "Ông chủ Phùng đồng ý rồi sao?"

"Ai nha, người trẻ tuổi nào có nói chuyện hợp tác như vậy, một cái giá cao không nói lên thành ý trong chuyện làm ăn đâu…"

Trần Hán Thăng căn bản không đợi Phùng Kế Hoa nói xong, cái chân còn lại cũng bước ra cửa.

"Tiên sư nó, lòng có thể cứng đến như vậy sao."

Phùng Kế Hoa mắng một câu rồi mau chóng đuổi tối bên ngoài, nhìn bóng lưng của Trần Hán Thăng hô: "Bốn, sáu có được không?"

Trần Hán Thăng căn phản không có phản ứng.

"Ba bảy nhé?"

Bước chân của Trần Hán Thăng vẫn không ngừng lại như cũ.

"Hai tám thì cứ hai tám đi!"

Phùng Kế Hoa đột nhiên quyết định quát.

"Hợp tác vui vẻ, ông chủ Phùng."

Trần Hán Thăng cười híp mắt quay trở lại nắm tay.

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro