Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49: Sự việc không có rượu

Phía trước bày phim, nhưng Trần Hán Thăng lại chìm đắm trong trí nhớ về cuộc đời một tên đàn ông cặn bã của chính bản thân mình, có điều động tác tay của Thẩm Ấu Sở càng mang hắn quay trở lại hiện thực một lần nữa.

Cô đang nghĩ biện pháp thoát khỏi sự ràng buộc của Trần Hán Thăng.

Nếu như người khác phát hiện ra bạn gái bên cạnh mình miễn cưỡng như vậy, không chừng đã sớm không tiện để tiếp tục cầm tay nữa, Trần Hán Thăng mặc kệ bộ dạng kia, nắm lấy trong tay mới là thành công, lên thẳng giường ngủ mới là bản thân mình.

"Không được nhúc nhích, yên tĩnh xem phim!"

Trần Hán Thăng doạ nạt ra mặt, thấp giọng răn dạy.

Thẩm Ấu Sở bị doạ rất oan ức, cô cũng không biết có nên kêu lên là bất lịch sự hay không, có thể Trần Hán Thăng vì xin học bổng sinh viên nghèo vượt khó nên không đi học, giống như Hồ Lâm Ngữ đã từng nói, Trần Hán Thăng vẫn có lương tâm với mình.

"Vậy cậu cơ thể thả lỏng ra một chút không."

Trong mắt Thẩm Ấu Sở ngân ngấn nước mắt, nhỏ giọng thỉnh cầu nói.

Trần Hán Thăng lúc này mới phản ứng được, vừa nãy vì phòng ngừa Thẩm Ấu Sở giãy dụa, khả năng đã làm đau cô.

Hắn buông tay ra một chút, có điều vẫn phòng bị đột nhiên Thẩm Ấu Sở không cho nắm.

Kỳ thực căn bản tâm tư của Thẩm Ấu Sở không độc đoán gian xảo như vậy, chỉ là liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng trong bóng tối, biết thoát ra không được liền yên lặng xem phim.

Vé xem phim 3 yên, đối với Thẩm Ấu Sở mà nói tương đương với tiền sinh hoạt của một ngày rưỡi.

Thẩm Ấu Sở chưa từng xem phim ngày xưa để mà nhớ, máy chiếu phim duy nhất  trong nhà vẫn là do người trong thôn thải ra cho bà, cô có chút ngạc nhiên với loại màn hình chiếu phim lớn như thế này, hơn nữa bộ phim (Vua sư tử) này xác thực là già trẻ đều thích hợp, vừa có yếu tố giải trí cũng vừa có thuốc bổ cổ vũ tinh thần, vì lẽ đó bất tri bất giác liền mê li.

Lúc Simba gặp phải nguy hiểm, toàn thân cô rất hồi hộp căng thẳng;

Lúc Simba chuyển nguy thành an, trong mắt cô rõ ràng có sự vui sướng.

Ánh đèn trong rạp chiếu phim rất mờ, chỉ có ánh đèn yếu ớt chiếu rọi trên mặt Thẩm Ấu Sở, hiện lên một gò má yên tĩnh sinh động, lông mi cong dài, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng hào ẩm ướt.

Trần Hán Thăng kỳ thực rất muốn cười, nếu như không phải đang cầm cổ tay của Thẩm Ấu Sở, có chỗ sẽ nghĩ cổ tay cô hơi tròn tròn vô cùng đáng yêu.

"Nếu để cho Vu Dược Bình biết, xin học bổng học sinh nghèo vượt khó cho Thẩm Ấu Sở cũng thật là quá sức."

Trong lòng Trần Hán Thăng cười lên một tiếng.

Rất khó có thể tưởng tượng được Thẩm Ấu Sở hầu như không ăn thịt lại có vóc người như vậy, có điều từ góc độ sinh lý học mà nói, người phụ nữ như Thẩm Ấu Sở nên có phong vận trời sinh, khả năng nguyên nhân chủ yếu này cũng là thứ hình thành 36D.

Đơn giản dùng một câu nói để khái quát, thiên phú càng tốt, hoàn cảnh suýt chút nữa không hề liên quan.

Đặc biệt là khi tuổi tác càng cao, loại thể chất này ưu thế trời ban là thứ càng ngày càng rõ ràng trước tiên.

Lúc này, Thẩm Ấu Sở đại khái cũng nhận ra Trần Hán Thăng vẫn nhìn mình chằm chằm, hai người đối diện nhau một lúc, ánh mắt của Thẩm Ấu Sở lộ ra vài nét mê man, đề phòng, oan ức và mê hoặc.

Cô chưa từng cân nhắc qua thứ đồ chơi tên gọi là ái tình này, nhưng Trần Hán Thăng cứ như vậy mà đột ngột xong vào trong không gian sinh hoạt yên tĩnh của cô, thậm chí còn không hề có ý định rời đi, Thẩm Ấu Sở không biết phải xử lí như thế nào nữa.

Trần Hán Thăng dịu dàng mỉm cười, ra hiệu cho cô tiếp tục xem phim.

Bộ phim hơn hai tiếng rất nhanh đã kết thúc, lúc ánh đèn của trung tâm hoạt động của sinh viên đại học sáng lên, Thẩm Ấu Sở cũng chuẩn bị theo đoàn người rời đi, Trần Hán Thăng vỗ vỗ vào vai cô: "Chờ một chút, lát nữa chúng ta đi tản bộ bên hồ một chút."

Thẩm Ấu Sở hiện tại không dám giãy dụa, bởi trong rạp chiếu phim nói không chừng có thể gặp phải bạn học.

Học viện Tài chính Kinh tế cũng có hồ nhân tạo, có điều rất nhỏ, lại giống như một mặt kính cứ thế nạm xuống mặt đất, phản chiếu ánh trăng, tình cờ còn có một hai con cá màu hồng thò đầu ra hô hấp không khí, nhấp nhô từng vòng sóng gợn, chậm rãi khuếch tán hai bên bờ.

Dạ Phong nổi lên, Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở tản bộ ngay trên chiếc đường nhỏ được lát thành bằng đá cuội, bên chân chính là hồ nước, tình cờ cũng có đôi tình nhân đi tới từ phía đối diện, cả hai đều nghiêng cơ thể để nhường đường.

"Bộ phim đẹp mắt không?"

Trần Hán Thăng đột nhiên hỏi.

"Ừm."

Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng trả lời.

"Lần sau lại đưa cậu đi xem, có được không?"

Trần Hán Thăng tiếp tục hỏi.

Thẩm Ấu Sở không lên tiếng.

"Sao vậy, không muốn à?"

Trần Hán Thăng đột nhiên xoay người lại.

Thẩm Ấu Sở cuống quít cúi đầu, ánh trăng chiếu rọi lên trán của cô, có một loại ánh sáng từ tính lộng lẫy.

Trần Hán Thăng không nhịn được, đến gần "cưỡng" hôn một cái.

"Cậu, cậu là gì thế?"

Thẩm Ấu Sở đột nhiên ngẩng đầu lên, cô bị nụ hôn ban nãy của Trần Hán Thăng doạ đến sợ hãi không hề nhẹ, theo không kịp tư duy của lão đầu lưu manh.

"Xin lỗi, tôi không nhịn được…ai nha cái đệt!"

Trần Hán Thăng vừa định tìm kiếm lý do để giải thích, thế nhưng phản ứng của Thẩm Ấu Sở kịch liệt hơn so với tưởng tượng, cô đẩy Trần Hán Thăng ra rồi chạy về phía ký túc xá.

Trần Hán Thăng đứng không vững, lảo đảo một cái liền bước chân vào trong hồ nhân tạo.

"Rầm" một tiếng, tiếng nước to lớn vang lên, đám tình nhân đang thân mật xung quanh bị kinh động đều dồn dập đứng hết lên để quan sát.

Cũng may hồ nhân tạo không sâu, chỉ có độ sâu khoảng 1 mét, sinh mệnh của Trần Hán Thăng không gặp nguy hiểm, chỉ lat khắp người đều ướt sũng.

Có vài người xem trò vui còn ở bên bờ chế nhạo: "Người anh em này, thường ở bờ sông, sao có thể không ướt người được chứ."

Trần Hán Thăng lau nước trên mặt, cái gì cũng không thèm để ý mà phản bác: "Cái con khỉ, lão tử đây là rửa sạch ái tình."

Cô gái nhỏ Thẩm Ấu Sở này cũng không nghĩ tới lại đẩy Trần Hán Thăng xuống nước, mau chóng chạy lại kiểm tra tình huống, nghe thấy Trần Hán Thăng cãi nhau với người khác, trong lòng thở ra một hơi.

"Cậu, cậu không sao chứ?"

Thẩm Ấu Sở nửa ngồi nửa quỳ ở bên bờ, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Cậu cảm thấy tôi có sao hay là không?"

Trần Hán Thăng mắt trợn trắng, sau đó đưa tay ra nhìn Thẩm Ấu Sở.

Thẩm Ấu Sở không phản ứng lại, mắt hoa đào chớp chớp, thờ ơ không chút động lòng mà ngơ ngác nhìn Trần Hán Thăng.

"Kéo tôi lên, ngu chết được."

Trần Hán Thăng trừng mắt nói.

"Được, được, được, cậu đừng doạ tôi nha."

Đêm nay Thẩm Ấu Sở trải qua cũng phong phú dị thường, xem phim, dắt tay, bị hôn, đẩy người xuống sông, trong lòng cô hoảng loạn, một tiếng âm thanh sợ hãi đến mức khóc nức nở cũng bật ra.

Sau khi Trần Hán Thăng lên bờ, bộ quần áo ướt sũng áp sát vào người, sợi tóc nhỏ nước tong tỏng, Thẩm Ấu Sở tay chân luống cuống đứng ở bên cạnh.

Tình huống như thế Trần Hán Thăng cũng không có cách nào đùa lưu manh, chỉ có thể không nhịn được nói: "Quay lại chuyện trước, chỉ là hôn cậu một cái, phản ứng mạnh như vậy để làm gì!"

Nói xong hắn liền lắc đầu một cái quay trở về ký túc xá, giày như bọt biển đẫm nước, đạp vang vọng lên tiếng "kẽo kẹt, kẽo kẹt", kéo theo một đường dấu vết tí tách đầy nước, chật vật phi thường.

Thẩm Ấu Sở ở sau lưng yên lặng nhìn, đột nhiên không nhịn được mà nở một nụ cười, mây mờ sương tan, xán lạn như ngôi sao.

Đáng tiếc là, Trần Hán Thăng không thấy.

Sau khi Trần Hán Thăng quay về ký túc xá, mấy người bạn cùng phòng khác nhìn thấy cảnh ngộ của hắn như vậy, mỗi một người đều tới hỏi nguyên nhân, Trần Hán Thăng đương nhiên sẽ không nói ra sự thật, thẳng thừng nói là mình không cẩn thận mà rơi xuống sông.

Quách Thiếu Cường bĩu môi: "Bọn anh còn tưởng chú gặp phải cố sự gì cơ."

"Ý gì chứ?" Trần Hán Thăng hỏi.

Dương Thế Siêu giải thích: "Quay về quá muộn, nói rõ hơn là có cố sự với bạn gái, cậu xem tên khốn lão lục đến bây giờ cũng chưa quay về, nói không chừng chuyện tốt với Thương Nghiên Nghiên cũng xong cả rồi."

Trong lời nói của lão Dương có một vị chua lè, hắn cũng yêu thích Thương Nghiên Nghiên, càng quyết đoán làm thế nào Kim Dương Minh ra tay được.

Trần Hán Thăng vừa nghĩ còn thấy có đạo lí, sau khi tắm xong hắn gọi người tới chơi bài, điều kỳ quái ở đây chính là, chờ mãi cũng không nhìn thấy bóng người của Kim Dương Minh.

"Tiểu tử này, không phải mướn phòng ở đâu rồi chứ?"

Quách Thiếu Cường nói thầm một tiếng.

Dương Thế Siêu vừa nghe thấy vậy bài cũng không muốn đánh nữa, vừa nghĩ tới cảnh tượng Kim Dương Minh ôm hôn Thương Nghiên Nghiên, lòng hắn lại đau như cắt.

"Theo lý thuyết là không phải đâu, lẽ nào tôi lại sai sao?"

Trong lòng Trần Hán Thăng nói, thế nhưng không nói ra.

Sắp điểm 12 giờ đêm, mấy người 602 lại đang mở tiệc trà thảo luận về nữ sinh trong lớp, Kim Dương Minh rốt cuộc cũng say khướt trở về.

"Lão lục, mau mau nói vài chuyện cũ của cậu cho mọi người nghe đi." Quách Thiếu Cường hưng phấn nói.

"Chuyện gì?"

Kim Dương Minh toả ra mùi rượu, cười lạnh một tiếng: "Xem như em là chuyện đi."

Mấy người 602 hai mặt nhìn nhau, Trần Hán Thăng leo từ trên giường xuống nghiêm túc hỏi: "Lão lục, xảy ra chuyện gì vậy?"

Kim Dương Minh cũng không nhịn được nữa, ôm Trần Hán Thăng khóc lớn: "Anh Trần, em bị phụ nữ trêu đùa, Thương Nghiên Nghiên tặng phiếu cho người khác, lão tử và dì quản lý ký túc xá xem phim buổi tối cùng nhau."

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro