Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46: Không có hay nhất chỉ có hay hơn

Sáng sớm ngày thứ ba, Trần Hán Thăng vẫn không mời mà tới như cũ, bất quá hôm nay hắn dẫn theo Vu Dược Bình ăn bữa sáng.

Chỗ này bao hàm một loại thăm dò, nếu như Vu Dược Bình từ chối bữa ăn sáng này, vậy nói rõ còn cả một con đường rất dài phải đi.

Có điều vui mừng chính là, Vu Dược Bình nhận lấy nói: "Vậy tôi không khách khí nữa nhé, bữa cơm này có bao nhiêu tiền đều để em trả."

Trần Hán Thăng cũng không làm bộ làm tịch, nếu như muốn dùng một chầu bữa sáng để thu phục Vu Dược Bình, tâm nhãn kia của bản thân không chênh lệch với Kim Dương Minh quá nhiều, Vu Dược Bình sẽ không để ý đến mấy số tiền này, thứ ông quan tâm chính là thái độ tôn trọng.

Buổi sáng Trần Hán Thăng vẫn còn đang thu dọn hành lý, có điều rất nhanh tới buổi trưa bên ngoài đột nhiên trút xuống một cơn mưa to, Vu Dược Bình đại khái là hôm qua mang dù về nhà, nhìn chằm chằm mưa rơi như trút nước ngoài cửa sổ mà nhíu mày.

Sau khi Trần Hán Thăng phát hiện ra, làm bộ đi WC kỳ thực là chạy về ký túc xá cầm dù mang lại đây, Vu Dược Bình nhìn thấy ống quần ướt một nửa và chiếc dù trên tay Trần Hán Thăng, trong lòng cũng đã biết rõ là có chuyện gì xảy ra, lần đầu tiên tự mình pha trà uống để bắt chuyện với Trần Hán Thăng.

Lúc xế chiều, Trần Hán Thăng gần như đã thu dọn hết văn kiện trong ngăn kéo lại rồi, Vu Dược Bình còn kiểm tra một lần, ông phát hiện ra những văn kiện không chỉ theo: đề năm để thu dọn gọn gàng, hơn nữa Trần Hán Thăng còn chuyên làm nhãn mác, viết rõ ràng loại hình "Công văn đi" và "Công văn đến", như vậy lúc tra cứu vừa xem liền sẽ hiểu ngay.

Vu Dược Bình bình thường rất ít quan tâm tới tủ hồ sơ hỗn độn, có điều nhìn thấy nếp trật tự như vậy, tâm tình liền khá hơn rất nhiều, ông lại ném điếu thuốc qua cho Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng hút thuốc, cầm lên một tờ văn kiện hỏi: "Bí thư Vu, em thấy chỗ này của văn kiện có phần cổ vũ sinh viên đại học gây dựng sự nghiệp,  không nghĩ tới trường học lại có chính sách tốt như thế này a."

Vu Dược Bình cầm lấy nhìn một chút, không phản đối nói: "Chỉ là làm cho cấp trên thấy thôi, trường học không có quá nhiều tài nguyên để chống đỡ cho học sinh gây dựng sự nghiệp, nhiều nhất cũng chỉ là nhường mấy gian phòng trống ở mấy lớp học tầng dưới chót kia mà thôi."

"Chỗ đó vị trí cũng rất tốt, người đến người đi." Trần Hán Thăng nói.

Vu Dược Bình lắc đầu một cái: "Hiện tại sinh viên đại học gây dựng sự nghiệp đều là trực tiếp chạy theo mục tiêu thị trường, mơ tưởng hão huyền, nào còn để ý đến những món đồ chơi như thế này."

Trần Hán Thăng gật gù không lên tiếng, cái tin này kỳ thực cũng rất then chốt, có quy định của văn kiện làm sáng tỏ, cũng có tài nguyên thực tế chống đỡ.

Cho tới mấy gian phòng trống bỏ đi kia, vừa mới đầu không có thành quả nên lúc này cường độ chống đỡ đương nhiên rất nhỏ, các thứ nếm trải ngọt ngào, tính toán lợi nhuận sẽ khiến trường học chủ động nghiêng tài nguyên về hướng bên này.

5 giờ rưỡi sắp đến giờ tan việc, Trần Hán Thăng đang chuẩn bị về ký túc xá, Vu Dược Bình đột nhiên gọi hắn lại: "Mai em bắt đầu không phải tới nữa đâu, thuận tay đưa tờ bản khai này cho Thẩm Ấu Sở của ban các em điền vào đi."

Trần Hán Thăng nhận lấy đi tới nhìn một chút, (Bảng tư cách học bổng sinh viên nghèo vượt khó của học viện Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp).

"Bí thư Vu…"

Trần Hán Thăng kỳ thực rất bất ngờ, hắn cho rằng ít nhất cũng phải một tuần, không nghĩ tới ba ngày liền nhận được luôn.

"Tối hôm qua tôi đã thảo luận với lão Quách một chút, tình huống của em ấy cơ bản là thật, sau khi điền xong giao lại cho tôi, nếu như kịp thời gian thì tuần sau liền có thể vào sổ." Vu Dược Bình cười nói.

Có điều Trần Hán Thăng lại nghĩ tới một chuyện: "Chính phủ xã cần chứng minh tư liệu về Thẩm Ấu Sở, còn cần trình không ạ?"

"Không cần."

Vu Dược Bình vung vung tay: "Những thứ này đều là tư liệu bổ sung mà thôi, thật hay giả tôi biết là được rồi, cũng sẽ không có ai đàm đạo thuyết (nói chuyện linh tinh) đâu."

Những thứ này đã từng chặn lý do của Hồ Lâm Ngữ lại, hiện tại lại đều không còn tồn tại nữa.

Kỳ thực những học bổng này cũng có thể cho bất kỳ sinh viên nghèo khó nào cũng được, nói chung bản thân Vu Dược Bình không lấy ra, nếu không thể nhét vào trong túi, vậy dĩ nhiên là dựa theo quan hệ thân thiết hay không để phân định rồi.

Vì lẽ đó, Hồ Lâm Ngữ nói Vu Dược Bình không hiểu chế độ, Trần Hán Thăng còn nói Hồ Lâm Ngữ không hiểu chính trị.

Có điều, vào buổi sáng ngày thứ tư, Trần Hán Thăng vẫn xuất hiện đúng giờ như cũ ở văn phòng của Vu Dược Bình.

"Không phải bảo em không cần phải qua đây nữa sao, hay là điền bảng xảy ra vấn đề gì rồi?" Vu Dược Bình kỳ quái hỏi.

"Không phải ạ."

Trần Hán Thăng cười nói: "Em đây là quen thuộc hướng về phía bí thư Vu, bản thân cũng không khống chế được đôi chân này nữa."

"Ha ha ha."

Biết rõ Trần Hán Thăng đây là đang nói cẩn thận cho mà nghe, Vu Dược Bình vẫn cười rất vui vẻ như cũ, sau đó nói: "Như vậy đi, một tháng em tranh thủ tới giúp tôi thu dọn văn kiện một lần, lúc khác cũng thật sự không cần quay lại nữa đâu."

Nghe thấy Vu Dược Bình nói như vậy, Trần Hán Thăng mới chuẩn bị tạm dừng tới đoàn ủy "đi làm", hắn không thể vừa lấy được (Bảng tư cách nhận học bổng sinh viên nghèo vượt khó) liền lập tức không tới nữa, như vậy khó tránh khỏi lòng công lợi quá nhiều, tướng ăn quá khó coi.

Nếu như sau này không giao thiệp nữa thì thôi, rõ ràng Trần Hán Thăng sau này còn phải nhờ chỗ đoàn ủy rất nhiều.

Hương hoả này, còn phải thắp.

……

Buổi chiều Trần Hán Thăng rốt cuộc cũng đi học, lớp trưởng Trần xa cách ba ngày rưỡi một lần nữa lại trở lại phòng học, khiến cho các bạn cùng phòng 602 ai ai cũng đều tranh công.

"Lão tứ, ngày hôm nay là anh giúp chú điểm danh."

"Anh Trần, ngày hôm qua là em giúp anh điểm danh."

"Lớp trưởng, ngày hôm trước là tôi giúp cậu điểm danh."

……

Bọn họ đều hiểu được Trần Hán Thăng mấy ngày nay đều làm việc, nhưng đáp trả tiền trà nước cũng không thể thiếu cho được.

Trần Hán Thăng tự nhiên không thể để cho bọn họ như ý, hắn hất cằm lên châm một điếu thuốc, ngắm nhìn tứ phía nói: "Sắp tới, trong lớp chuẩn bị một hoạt động liên hoan hữu nghị nam nữ."

Câu nói này mới thốt ra, sự chú ý của mấy con cẩu độc thân đã ngay lập tức dời đi.

"Hồ Lâm Ngữ đề xuất ăn cơm, ca hát." Trần Hán Thăng tiếp tục nói.

Dương Thế Siêu nở nụ cười "ha hả": "Người đàn bà lực điền Hồ Lâm Ngữ này, cũng có lúc làm được việc tốt."

"Có điều bị tôi phủ quyết."

Trần Hán Thăng vứt thêm một trái bom tiếp theo.

Kim Dương Minh vừa nghe thấy vậy liền cuống lên: "Anh Trần anh bị hồ đồ rồi có đúng không hả, vì sao lại phủ quyết chứ."

Thiếu niên trang bức vẫn tâm tâm niệm niệm theo đuổi Thương Nghiên Nghiên, bây giờ vất vả lắm mới có một cơ hội tuyệt hảo như vậy, lại còn khi không bị Trần Hán Thăng đánh rớt.

Trần Hán Thăng khinh bỉ hừ một tiếng: "Thế mới nói các chú too young, cũng không suy nghĩ một chút ăn cơm ca hát thì có thể có cái hiệu quả gì, cuối cùng vẫn là biến thành hoạt động của ký túc xá, các chú nhiều nhất cũng chỉ kính ly rượu, biết mặt, có thể có tiến triển gì được cơ chứ?"

Đám người kia nghĩ cũng thấy vậy, vừa nãy quá kích động nên quên mất chi tiết ấy.

"Lão tứ chú có biện pháp gì được thì nói nhanh lên đi, đừng có nhử nữa." Quách Thiếu Cường không nhịn được nói.

Trần Hán Thăng cười cợt: "Trung tâm hoạt động của sinh viên đại học chiếu phim vào mỗi buổi tối thứ sáu, vé vào cửa chỉ 3 yên một vé cũng không hề mắc, tôi định dùng tiền sinh hoạt lớp mua 4 5 vé, mỗi người trong lớp một vé, đến lúc đó nam nữ ngồi lẫn lộn, như vậy mới thoải mái."

"Thật vi diệu!"

Trần Hán Thăng mới vừa nói xong, Kim Dương Minh liền không nhịn được mà quát to một tiếng, nếu là như vậy, Trần Hán Thăng hoàn toàn có thể sắp xếp mình ở ghế bên cạnh Thương Nghiên Nghiên.

Bên trong rạp chiếu phim tối thui, nam nữ ngồi cùng một chỗ, chỗ này xác thực hay hơn rất nhiều so với ăn cơm ca hát tập thể.

Mấy người kia cũng từ từ phản ứng lại, trong ánh mắt cũng bắt đầu toả ra ánh sáng.

Kim Dương Minh vẫn là người hưng phấn nhất, hắn lập tức liền nói: "Anh Trần, em cảm thấy…"

"Ai, hết thuốc lá mất rồi."

Trần Hán Thăng đột nhiên cắt ngang: "Thuốc lá hết mất rồi, tâm tư liền không theo kịp nữa, cùng lắm đến lúc đó lại điều sai chỗ, không cẩn thận lại phân Chu Thành Long đồng thời tới chỗ Thương Nghiên Nghiên mất thôi."

Kim Dương Minh phản ứng cũng rất nhanh: "Bây giờ em liền xuống tầng mua, anh Trần anh chờ một chút thôi, nhất định phải bảo đảm tư duy rõ ràng nha."

Tiểu tử này vừa xoay người muốn rời đi, Trần Hán Thăng lại ở sau lưng kêu hắn lại.

"Lão lục, đừng mua Trung Hoa nhé, cái thuốc lá đó nhạt miệng lắm, anh lo hút không quen."

Khoé miệng Kim Dương Minh giật giật, cuối cùng miễn cưỡng bỏ lại một nụ cười nói: "Hút không quen mới cần thử nghiệm thêm chứ, bây giờ em liền đi mua một bao."

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro