Chương 42: Duyên tuyệt không thể tả
Cũng may vợ chồng Quách Trung Vân không để ý một chút nào, cái tuổi này của Quách Giai Tuệ thường thường nói một số ngôn ngữ ấu trĩ của trẻ nhỏ mà không ai hiểu được, lão Quách trái lại phê bình Trần Hán Thăng: "Mang một con là được rồi, hai con ăn làm sao mà hết được."
"Chuyện tốt thành đôi mà."
Trần Hán Thăng mỉm cười hiền hậu.
Quách Trung Vân và Trần Hán Thăng ngồi trên ghế salông nói chuyện phiếm, khả năng lớn là nguyên nhân của loại gia đình như thế này, nói chuyện hôm nay liền muốn thâm nhập rất nhiều, lúc này Quách Trung Vân mới phát hiện ra Trần Hán Thăng rất có kiến thức, hơn nữa cũng có kế hoạch của bản thân với cuộc sống đại học.
"Muốn làm kinh doanh một chút thậm chí là gây dựng sự nghiệp sao?"
Quách Trung Vân vẫn là lần đầu nghe được loại ý nghĩ này của sinh viên đại học năm nhất, nói như vậy hiện tại học sinh tốt nghiệp muốn tới xí nghiệp quốc gia, ban ngành chính phủ, xí nghiệp bên ngoài cũng tương đối nhiều.
Làm một mình đương nhiên cũng có, nhưng đều là sau khi tích lũy số kinh nghiệm nhất định mới làm.
"Em liền chuẩn bị làm một vụ buôn bán nhỏ trong trường học, đến lúc đó còn cần giáo sư Quách chỉ điểm trợ giúp." Trần Hán Thăng khiêm tốn nói.
Quách Trung Vân cho rằng đây là lời nói khách khí, gật gù không nói gì, ông làm sao mà biết được Trần Hán Thăng đã đánh phủ đầu rồi.
"Chuẩn bị ăn cơm thôi!"
Quách phu nhân ở trong phòng bếp kêu lên.
Trần Hán Thăng chủ động đi qua hỗ trợ bưng thức ăn, không một chút khách khí nào.
Lão Quách lấy một bình rượu ngũ lương từ trong tủ âm tường ra, cười hỏi: "Hán Thăng, buổi trưa uống vài chén chứ hả?"
"Em nghe theo sự sắp xếp của giáo sư Quách ạ."
Quách phu nhân lo Trần Hán Thăng không thể uống được rượu trắng, Quách Trung Vân vung vung tay: "Tiểu tử này tửu lượng tốt hơn cả anh, một hình rượu trắng không có vấn đề gì đâu."
Tay nghề của Quách phu nhân không hề tệ, Trần Hán Thăng cũng không khách khí, cơm nước no nê lại cùng lão Quách ra ban công hút mấy điếu thuốc, hơn ba giờ chiều mới chuẩn bị rời đi.
Lúc đang thay giày ở cửa chính, Quách Trung Vân đột nhiên gọi hắn lại: "Trong ban chúng ta có nữ sinh có tên là Thẩm Ấu Sở em có biết không?"
"Dạ biết."
Trần Hán Thăng gật gật đầu nói, nghĩ thầm đâu chỉ biết, sau này còn cùng nhau ngủ chung một giường cơ mà.
"Tình huống gia đình của em ấy không được tốt cho lắm, trước kì nghỉ Hồ Lâm Ngữ có giúp em ấy xin học bổng học sinh nghèo vượt khó nhưng không thành công, thật giống như bị kẹt ở chỗ đoàn ủy, đến lúc đó em hỗ trợ xem, nếu như trong trường có kiêm chức thích hợp cũng giúp em ấy để ý một chút."
Quách Trung Vân đang nói nhìn thấy Trần Hán Thăng có chút sững sờ, liền nói: "Có vấn đề gì à?"
"Không có một chút vấn đề nào cả, chuyện đó giáo sư Quách em đi về trước đây."
Trần Hán Thăng không nghĩ tới lão Quách lại đưa "thượng phương bảo kiếm" tới, như vậy hắn đều có lý do để trực tiếp nhúng tay thậm chí là sắp xếp sinh hoạt hằng ngày của Thẩm Ấu Sở, coi như Hồ Lâm Ngữ có lặng lẽ đâm chọc cũng không sợ nữa.
Sau khi về tới trường, vừa vặn mưa vừa tạnh, ánh nắng chiều cuối chân trời nhuộm màu ngất ngây, thật giống như một tấm lụa đỏ long lanh treo trên bầu trời, Trần Hán Thăng đột nhiên rất muốn gọi cả Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở ra, bản thân chỉ vào bầu trời nói: "Cảnh sắc đẹp như thế này cũng không có vẻ xinh đẹp của các cậu."
Có điều, thu lại hình ảnh hoàng hôn này lại tràn đầy nỗi ưu thương dong dài, lúc mở to con ngươi màu đen nhìn kỹ khung cảnh to rộng, Trần Hán Thăng lại trở về với hiện thực.
Tiêu Dung Ngư không phản ứng với mình, Thẩm Ấu Sở còn phòng bị với mình, nghênh tiếp mình lại chỉ có một đám lưu manh ở ký túc xá 602.
Bọn họ có mấy người mang theo đặc sản quê hương, ngỗng trời của Trần Hán Thăng đã cầm đi hối lộ lão Quách, hắn liền chuyên chạy xuống dưới tầng mua một két bia, mọi người ăn đặc sản, uống bia, chém gió nói phét, âm thanh còn hấp dẫn các bạn học nam khác tới.
Bọn họ cảm thấy nơi 602 này náo nhiệt, thẳng thắn quay lại đem đặc sản các loại ra ăn với nhau, cuối cùng trong đó lại trở thành tiệc trà của tất cả các nam sinh quản lý công cộng ban 2.
Vào những lúc thế này là náo nhiệt nhất, đơn thuần nhất, mỗi nam sinh đều không bị ràng buộc sự giảng giải của bản thân hoặc cố sự của những người khác, trắng trợn không chút kiêng dè mà đánh giá nữ sinh trong lớp, một loại sự vật gọi là cảm giác tập thể lặng lẽ sản sinh.
Mãi đến tận khi bà dì kiểm tra phòng bị hấp dẫn tới, những nam sinh mới lưu luyến rời khỏi 602.
Sau khi tắt đèn, dư vị của bữa tiệc trà vẫn còn tiếp tục, bởi trong đêm tối không thể thấy rõ mặt, không biết là đầu của ai, đề tài đàm luận lại càng có nhiều sắc màu, bắt đầu nghiên cứu thân thể của người khác phái.
Lúc này, Kim Dương Minh đột nhiên hỏi: "Giữa chúng ta, có phải chưa có ai từng lên giường phụ nữ không?"
Câu hỏi ám muội này không ngớt, thế nhưng đẩy bầu không khí này về phía cao trào, trong kí túc xá đen kịt yên tĩnh một hồi, Dương Thế Siêu lập tức liền nói: "Cái này cần phải hỏi lão tứ, nó khẳng định không phải là xử nam."
Trần Hán Thăng cười không chịu thừa nhận: "Bằng cái gì mà lại nghi ngờ tôi."
Quách Thiếu Cường cũng tiếp lời nói: "Thừa nhận đi lão tứ, bọn anh cũng sẽ không nói khắp nơi đâu."
Đến ngay cả Lý Quyến Nam đều cười nói: "Anh Trần, nhìn khẩu khí nói chuyện của anh với cô gái cùng lớp, anh chắc chắn là một tay già đời."
Kim Dương Minh cũng ở một bên giật giây: "Anh tứ, cho em nói một chút phụ nữ là tư vị gì chứ."
"Khụ."
Trần Hán Thăng từ chối không xuống nước, đột nhiên hắng giọng một cái, tất cả ký túc xá đều yên tĩnh trở lại, tim của mỗi người đều đập nhanh lên một chút mà không biết vì lí do gì.
"Tôi đúng là xử nam mà, tay con gái còn chưa từng nắm thử, chỉ xem qua AV thôi, sau đó thông qua hình ảnh mà có một chút cảm xúc."
Trần Hán Thăng trước tiên tẩy trắng bản thân thật sạch sẽ, điều này dẫn tới việc vô cùng bất mãn của mọi người: "Nói nhanh hơn một chút đi, chúng tôi vẫn đang lắng nghe đây."
"Cảm giác thế này, tôi cảm thấy có thể dùng năm chữ để hình dung."
Trần Hán Thăng dừng lại một chút, sau đó mới chầm chậm nói: "Duyên, tuyệt không thể tả."
Chỉ có thế này thôi?
Quách Thiếu Cường chưa từ bỏ ý định, không nhịn được hỏi: "Cụ thể là tuyệt như thế nào đây?"
"Tuyệt là tuyệt vời không thể nào mà tả được, nói là tuyệt đến mức không thể tả được, bản thân mọi người tự lĩnh ngộ đi."
Trần Hán Thăng ám muội cười cợt.
Cái nụ cười này nở cũng kéo theo những người khác của 602, mỗi người đều cười "ha hả" theo, bọn họ cũng không biết đang cười cái gì, chỉ là cảm thấy trong lòng ngứa ngáy muốn cười.
Có điều cười cười, Trần Hán Thăng đột nhiên phát hiện Đái Chấn Hữu vẫn không lên tiếng, liền thử hô: "Lão Đái, lão Đái, cậu đang làm cái gì vậy?"
Lúc mới đầu còn không ai trả lời, mãi đến tận khi Trần Hán Thăng muốn đứng dậy bật đèn coi, trên giường Đái Chấn Hữu mới có người thở hổn hển nói: "Em, em ở đây."
"Ngày…"
Trần Hán Thăng nghĩ thầm súc sinh này có tình huống gì đây, trò chuyện thôi lại cũng có thể làm được việc này.
Các bạn cùng phòng khác cũng phát hiện ra tình huống của Đái Chấn Hữu, cười càng lớn tiếng hơn, Đái Chấn Hữu không có cách nào chỉ có thể mắng một câu: "Cười cái con khỉ, lão tử vừa nãy ho khan nên mới thở dốc."
Nói xong hắn liền đi tới phòng vệ sinh, chỉ một lát sau âm thanh của vòi hoa sen cũng vang lên.
Trần Hán Thăng biết không thể tiếp tục được nữa, đối với quần thể cẩu độc thân không có định lực này mà nói, ngôn ngữ khác người không chừng chính là sự khởi đầu của tội phạm.
Sau khi Đái Chấn Hữu trở lại, Trần Hán Thăng liền nói: "Lão Đái, con mẹ nó cậu ngày mai nhớ giặt và phơi chăn đi đấy, bây giờ đã bắt đầu nghỉ ngơi rồi, ai nói nữa thì người đó sẽ mời ăn điểm tâm."
Uy tín của Trần Hán Thăng đã sớm được xây nên, đến ngay cả Đái Chấn Hữu cũng rầu rĩ đáp một tiếng: "Biết rồi."
Sáng sớm ngày thứ hai, ký túc xá lại rời giường trong BGM (Lãnh khốc đến cùng).
"Lão lục, con mẹ nó cậu có thể thay đổi chuông báo điện thoại được không, cả ngày phiền chết với bài hát này mất thôi." Dương Thế Siêu vuốt má nói.
"Đổi cái gì mà đổi, anh thử nói một bài hát xem có hợp với tâm ý của em hay không đi." Kim Dương Minh nói.
Lý Quyến Nam cộc lốc nở nụ cười: "Đổi thành (Duyên, tuyệt không thể tả) đi."
"Ha hả, ha hả…"
Mấy người 602 lại tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, lúc rời giường đều bị một trận cười tao nhã thay thế, Triêu Dương mang theo ánh sáng lấp lánh chiếu trên mặt đất của ký túc xá, báo trước lại một khí tức tao nhã bắt đầu.
……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro