Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Tới nhà ra mắt

Nhìn thấy Thẩm Ấu Sở phản ứng mạnh như vậy, then chốt cô muốn khóc cũng không dám khóc, chỉ là lúc nước mắt tràn ra, mới nhanh chóng dùng mu bàn tay lau đi một chút, trong lúc đó còn phải nhìn Trần Hán Thăng một chút, chỉ lo hắn lại phát hoả, oan ức giống như gặp phải cảnh khốn cùng vậy.

"Được rồi được rồi, vậy trước hết không nói chuyện bạn bè, tôi yêu thích việc giảng đạo lý, xưa nay không bắt ép người khác gì hết."

Trần Hán Thăng hết cách, chỉ có thể trước hết buông xuôi chuyện này, nói chung là Thẩm Ấu Sở có trốn cũng không thể thoát được, trong lòng hắn nghĩ như vậy, thuận tiện lột vỏ hai con tôm đặt vào trong bát của cô.

Thẩm Ấu Sở liếc mắt nhìn lớp trưởng Trần "chưa bao giờ thích ép buộc người khác", chỉ lo hắn lại gắp đến bên mép mình như trước đây, chỉ có thể yên lặng "hưởng thụ" sự phục vụ của Trần Hán Thăng.

Sau khi ăn được vài miếng, Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng nói: "Tôi no rồi."

Trần Hán Thăng lúc này mới bưng bát lên một lần nữa, quét một cái sạch sành sanh những vật liệu còn sót lại trong nồi lẩu.

Mưa còn rơi bên ngoài, Trần Hán Thăng châm thuốc lá nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Nhìn thấy mọi sự chú ý của Trần Hán Thăng đều ở bên ngoài, Thẩm Ấu Sở mới ngẩng đầu lên, lặng lẽ đánh giá phải làm thế nào với bạn trai "ác bá" của mình, trong đầu còn thoáng qua lời nhắc nhở của bạn cùng phòng Hồ Lâm Ngữ.

"Bình thường bạn học không thể chơi lại được Trần Hán Thăng, cậu xem mới khai giảng được có một tháng, Trần Hán Thăng đã vừa là lớp trưởng lại vừa là Phó hội trưởng ban Liên lạc Đối ngoại, tôi không biết tại sao lại phải giúp cậu ta làm việc nữa."

"Trần Hán Thăng dường như có ý tứ với cậu, nếu như cậu không muốn yêu đương, sau này nên tránh xa một chút."

Thẩm Ấu Sở ngơ ngác nghĩ, cô kỳ thực chỉ muốn biết tại sao Trần Hán Thăng luôn hung dữ với mình.

Một lúc sau Thẩm Ấu Sở cảm thấy là lạ ở một chỗ nào đó, nhìn kỹ, hoá ra cửa sổ nhà ăn phản quang, Trần Hán Thăng đang nhìn mình chằm chằm thông qua mặt kính.

"Tôi, tôi đi về trước đây."

Thẩm Ấu Sở cuống quít đứng lên chuẩn bị rời đi.

Trần Hán Thăng không ngăn cản, hắn cũng cầm lấy hành lý nói: "Hai nhà ăn đều cách ký túc xá nam sinh tương đối gần, dù để lại cho cậu đấy, mặt khác chú ý thu dọn đồ đạc trên bàn một chút nhé."

Sau đó Trần Hán Thăng ngậm tẩu thuốc, mang theo hành lý, xốc rèm cửa cao su của nhà ăn lên rồi trực tiếp về ký túc xá.

Thẩm Ấu Sở không kịp từ chối, chỉ có thể thu dọn một chút rồi chuẩn bị rời đi, có điều trên mặt bàn lại có để lại một phong thư, cái này rõ ràng là do Trần Hán Thăng đặt xuống, nhưng đã không nhìn thấy bóng người của bản thân hắn đâu nữa rồi.

…….

Mấy viên kim cương lớn của ký túc xá 602 không về nhà mà lại đi dịch vụ Internet, Trần Hán Thăng trước hết báo một chữ bình an cho mẹ, tắm xong lại đọc sách, sau khi cơn buồn ngủ tới liền trực tiếp ngủ thẳng tới ngày thứ hai.

Xem ra ngủ trong một thời gian dài là skill bị động của sinh viên đại học, đến ngay cả Trần Triệu Luật cũng không thể trốn thoát, sáng sớm vừa mở mắt đã phát hiện ra Quách Thiếu Cường và Kim Dương Minh đi suốt đêm mới trở về.

"Anh Trần, mang bánh bao cho anh này, chờ em tắm xong rồi cùng nhau ăn điểm tâm nhé."

Kim Dương Minh chỉ vào hai chiếc túi bữa sáng nóng hổi trên bàn nói.

Trần Hán Thăng bĩu môi: "Chó con thấy xương mới quấn chủ, tôi còn không hiểu cậu hay sao, không có lợi còn lâu mới dậy sớm mua đồ về như vậy."

"Anh Trần, anh nói như vậy là quá vô vị rồi, chúng ta dù sao cũng là anh em tốt trong ký túc xá mà."

Kim Dương Minh một mặt ủy khuất nói.

Trần Hán Thăng căn bản không cho hắn có cơ hội diễn kịch: "Lát nữa lão tử cần đi ra ngoài, nếu không nói gì nữa cậu chỉ có thể chờ tôi quay về thôi."

Kim Dương Minh lập tức từ bỏ, có chút xấu hổ nói: "Kỳ thực cũng không có chuyện gì to tát cả, chỉ là em dự định theo đuổi Thương Nghiên Nghiên, nhưng sức mạnh cạnh tranh lớn quá, cho nên muốn nhờ anh giúp đỡ."

Việc này không phải là chuyện lớn lao gì, Trần Hán Thăng liền hỏi: "Vậy cần anh phối hợp thế nào đây?"

"Tạm thời còn chưa nghĩ ra, nhưng anh là lớp trưởng, cộng lại có bao nhiêu là cơ hội." Kim Dương Minh nịnh nọt một câu nho nhỏ.

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút: "Tôi đồng ý, có điều súc sinh cậu thực sự là quá hẹp hòi rồi, lại chỉ dùng có một túi bánh bao để mua chuộc lão tử."

Lúc này, Quách Thiếu Cường vừa tắm xong đi vào ký túc xá, Kim Dương Minh lập tức ngậm miệng không nói chuyện nữa.

Quách Thiếu Cường nhìn thấy có đồ ăn ở trên bàn, không khách khí gắp bánh bao của Kim Dương Minh lên nhét vào trong miệng: "Cũng không biết tại sao hôm nay cậu lại nịnh nọt lão tứ đến như vậy, lại còn mua bữa sáng cho nó nữa."

"Liền không cho tôi đói bụng sao."

Quách Thiếu Cường nói năng hùng hồn nói, lại muốn đưa tay lấy bánh bao.

Kim Dương Minh đang chuẩn bị đi tắm rửa, hắn lo lắng Quách Thiếu Cường sẽ ăn vụng bữa sáng, nhổ ra mấy ngụm nước bọt trên bánh bao ngay trước mặt Quách Thiếu Cường, sau đó dương dương tự đắc bưng bồn tới phòng tắm.

"Đồ đê tiện!"

Trần Hán Thăng và Quách Thiếu Cường cùng mắng.

"Lão tứ tôi nhường cậu ăn mấy cái đó đấy."

Quách Thiếu Cường nhìn thấy ở chỗ Trần Hán Thăng còn có một túi bữa sáng nữa, lại bắt đầu có ý đồ.

Trần Hán Thăng không đồng ý: "Lão tử còn không ăn đây này, lại nói lão lục không phải ở đó có bánh bao sao."

"Ngoài còn có nước miếng nữa, cậu đi mà ăn?"

Trần Hán Thăng hắng giọng một cái: "Ngoài có nước miếng, bên trong có đâu."

Quách Thiếu Cường sửng sốt một chút mới phản ứng được, duỗi ngón tay cái ra khen ngợi Trần Hán Thăng.

Quân sư quạt mo Trần Hán Thăng ăn xong liền đi xuống tầng, lúc tới tầng một có thể nghe được tiếng gào thét tan nát cõi lòng của Kim Dương Minh ở 602.

"Quách Thiếu Cường, lão tử fuck your mother, nhân bánh bên trong bánh bao đâu!"

……

Sau khi Trần Hán Thăng đi tới tầng một, tìm tới một buồng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho Quách Trung Vân.

"Giáo sư Quách, em có dẫn theo vài con ngỗng trời đặc sản quê nhà, muốn đưa cho Giai Tuệ và vợ thầy nếm thử."

Chuyện như vậy không tiện giải thích ở ký túc xá, sĩ diện của Trần Hán Thăng, cũng phải giữ hình tượng cho Quách Trung Vân nữa.

Đặc sản ngỗng trời tới từ Cảng Thành bảo quản tốt nhất trong tủ lạnh, trong ký túc xá không có điều kiện như vậy, Trần Hán Thăng cũng không nói thẳng ra là đưa cho Quách Trung Vân, trái lại còn dọn ra chuyện đem cho Quách Giai Tuệ và Quách phu nhân, hạ thấp khả năng từ chối của lão Quách.

Có điều việc đã như vậy, lão Quách vẫn khách khí nói: "Không cần đâu, em không phải là có người thân ở Kiến Nghiệp sao, đưa cho bọn họ là được rồi."

"Em đã cho người thân hai con rồi."

Trần Hán Thăng nói ở trong điện thoại, đương nhiên người thân này cũng chỉ là hư cấu thôi.

Quách Trung Vân suy nghĩ một chút: "Vậy được rồi, cảm ơn em, thuận tiện tới nhà bọn tôi ăn cơm trưa nhé."

Cúp điện thoại, Quách phu nhân ở bên cạnh hỏi: "Ai vậy?"

"Trần Hán Thăng, em ấy mang thổ sản Cảng Thành tới cho anh."

"Người học sinh này của anh có chút ân cần a, có thể có ý đồ gì hay không hả?" Quách phu nhân hoài nghi như vậy cũng chỉ là chuyện thường tình của con người mà thôi.

Quách Trung Vân khoan dung cười cợt: "Anh là một giáo viên phụ đạo đại học, trong tay không có một chút tài nguyên nào, bản thân Trần Hán Thăng đã là lớp trưởng rồi, hiện tại còn là Phó hội trưởng của ban Liên lạc Đối ngoại, anh còn có thể cho em ấy cái gì nữa chứ?"

Tài nguyên xã hội của lão Quách xác thực có hạn, có điều bên trong học viện Tài chính Kinh tế vẫn có mấy phần mặt mũi, Trần Hán Thăng muốn thoải mái trải qua bốn năm trong học viện Tài chính Kinh tế, vẫn đúng là liền cần mấy phần mặt mũi này của lão Quách.

Quách phu nhân rất là giật mình: "Hắn đã là Phó hội trưởng đoàn thể rồi sao, không phải bên phía đoàn ủy có người chống đỡ cậu ta đấy chứ."

Quách Trung Vân lắc đầu một cái: "Theo thông tin mà anh nắm rõ, không phải quan hệ bên đoàn ủy, Phó hội trưởng này có chút ý tứ đánh bậy đánh bạ. Có điều những thứ này đều không quan trọng, em đi mua một vài món ăn đi, buổi trưa anh uống vài chén với em ấy."

Căn cứ vào địa chỉ trong điện thoại của Quách Trung Vân, Trần Hán Thăng đi tới cửa nhà của ông, nếu như từ một người xã giao mà nói, đến nhà ăn cơm đã là quan hệ khá là thân mật rồi, đặc biệt là Quách Giai Tuệ có ký ức vô cùng sâu sắc với anh trai nhỏ Trần Hán Thăng này.

Vừa thấy mặt đã lớn tiếng nói: "Anh ơi, em biết QQ của cô giáo Tiểu Vũ rồi."

"QQ gì cơ?"

Vợ chồng Quách Trung Vân đều không có chút manh mối gì để lý giải.

Trần Hán Thăng nghe xong cũng có chút lúng túng, nghĩ thầm câu nói của tiểu nha đầu này không rõ ràng, lại còn nhớ tới chuyện này.

Lần sau lúc tới lần nữa, anh trai sẽ mua cho em một bộ sách luyện tập giải toán phép cộng trừ và đề nghe khái niệm tiếng Anh mới từ nhà sách Tân Hoa, bảo đảm khiến em thắng lợi ngay từ vạch xuất phát.

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro