Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Chiếc ví nhỏ cũ nát trống rỗng

Lần này về Kiến Nghiệp Trầm Hán Thăng cũng không gọi Vương Tử Bác, một mình lên tàu đường dài hơn năm tiếng, đến trường đã hơn 6 giờ tối.

Bầu trời âm u, mưa phùn, tuy rằng không lớn, thế nhưng cả người dính dính nhớp nháp rất khó chịu.

Trong lòng Trần Hán Thăng mắng một câu, Kiến Nghiệp chính là như vậy, trời mưa xuống, khí chất của cố đô lục triều lịch sử kia liền bị lấp kín trong không khí, không sờ được cũng không nhìn thấy được, thế nhưng luôn có thể cảm nhận được.

Lúc tâm tình tốt, còn có thể ngâm một câu thơ; lúc tâm tình không tốt, chỉ có thể tăng thêm càng nhiều nỗi cô đơn hơn.

Trần Hán Thăng đội mưa nhỏ chạy về phía ký túc xá, có điều lúc chạy ngang qua thư viện, hắn đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, trong miệng hét lớn một tiếng: "Dừng lại!"

Thẩm Ấu Sở vừa kết thúc công việc kiêm chức ở thư viện, mỗi ngày kết thúc, cánh tay sắp xếp sách đều mỏi nhừ, cô đang chuẩn bị đi về nhà ăn ăn cơm sau đó về ký túc xá ôn bài, đột nhiên nghe được một âm thanh dữ dằn.

Hình như là đàn ông, còn có chút quen thuộc.

Thẩm Ấu Sở cẩn thận từng li từng tí một quay đầu, nhìn thấy Trần Hán Thăng đứng ở phía sau lưng mình, bị doạ đến suýt chút nữa thì té xuống.

"Tôi có ăn thịt được cậu đâu, làm gì mà vẻ mặt phải như thế chứ?"

Nhìn thấy vẻ mặt phòng bị của Thẩm Ấu Sở, Trần Hán Thăng càng thêm không vui.

"Không, không có gì."

Thẩm Ấu Sở không dám đối diện với Trần Hán Thăng, di chuyển nửa người.

Trần Hán Thăng hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Thẩm Ấu Sở đang liếc ngang liếc dọc, đột nhiên nói: "Tối nay tôi không muốn ăn cơm một mình, cậu đi cùng tôi đi."

"A?"

Thẩm Ấu Sở hoang mang ngẩng đầu lên, lần trước trải qua việc ngồi cùng bàn ăn cơm với Trần Hán Thăng đối với cô mà nói là một cơn ác mộng.

"Sao vậy, không muốn à?"

Thái độ bá đạo của Trần Hán Thăng lại có chút ác liệt.

Thẩm Ấu Sở không lên tiếng, bên trong đôi mắt đào hoa dưới cây dù đã điểm chút vết nước ẩm ướt, đôi môi hồng hào chăm chú mím lại.

"Tiên sư nó, thật muốn mạnh mẽ hút một cái mà, mùi vị nhất định sẽ rất ngọt ngào cho mà xem."

Trần Hán Thăng vất vả lắm mới dời được tầm mắt từ trên miệng Thẩm Ấu Sở đi, nghiêm trang nói: "Chúng ta là bạn học mà, nên hỗ trợ nhau, hôm nay tâm tình không được tốt cho lắm, cậu mời tôi ăn một bữa cơm đi."

Thẩm Ấu Sở oan ức ngẩng đầu, muốn nói cái gì đó nhưng lại không dám nói, do dự một chút cuối cùng mới nhỏ giọng nói: "Cái đó, cái đó cậu muốn ăn cái gì chứ?"

Thẩm Ấu Sở là người có tình có nghĩa, bởi Trần Hán Thăng đã giúp cô tiền ban, vốn cô chuẩn bị sau khi nhận được tiền kiêm chức sẽ xuống trả lại tiền.

Bất quá đối với Trần Hán Thăng mà nói, những thứ này cũng không có gì đáng kể, nói chung sau này đều là bạn trai bạn gái cả, hắn liền đề nghị: "Nhà ăn số hai gần đây mới ra món lẩu nhỏ, chúng ta đi ăn một chút đi."

"Ác, cái kia bao nhiêu tiền vậy?"

Đây là vấn đề Thẩm Ấu Sở quan tâm nhất.

"Thịt dê và cả tôm nữa, đại khái là hơn 50 yên đó."

Trần Hán Thăng tung một "Con số trên trời".

Thẩm Ấu Sở sửng sốt một chút, một lúc sau mới nói: "Trước tiên tôi muốn về ký túc xá một cái đã, có được không?"

Trần Hán Thăng cho rằng cô muốn đi thay quần áo, Thẩm Ấu Sở còn đang mặc đồng phục rộng rãi từ thời cổ xưa của thư viện.

"Được, đi nhanh về nhanh."

Chỉ một lát sau, Thẩm Ấu Sở liền chạy chầm chậm quay lại, có điều trên tay không có dù, trên tóc dính đầy nước mưa, quần áo cũng không thay đổi.

"Dù của cậu đâu?" Trần Hán Thăng hỏi.

"Bạn cùng phòng muốn tới trung tâm thương mại Nghĩa Ô, tôi đưa dù cho cậu ấy mượn rồi."

Thẩm Ấu Sở nhẹ giọng giải thích.

"Bản thân cậu không cần à?"

Trần Hán Thăng không biết phải làm thế nào, nhìn thấy Thẩm Ấu Sở như vậy liền không thể không nóng giận cho được, âm thanh bất tri bất giác to hơn.

"Tôi chỉ ở trong trường thôi mà, không liên quan."

Thẩm Ấu Sở lại doạ sợ hết hồn, đung đưa tay nhỏ giải thích.

"Lại đây cùng che đi."

Trần Hán Thăng nóu, đưa dù ra một chút.

Thẩm Ấu Sở làm bộ như không nghe thấy gì, bước nhanh đi trong cơn mưa nhỏ, xem ra cô tình nguyện cả người ướt sũng cũng không muốn che cùng một dù với Trần Hán Thăng lưu manh.

"Cậu đi nhanh như vậy, tôi vác theo nhiều hành lý thế này, làm sao theo kịp được chứ?"

Trần Hán Thăng đột nhiên hô.

"Ồ."

Bước chân của bé ngoan Thẩm Ấu Sở chậm lại, đột nhiên cảm thấy trên đầu không ướt nữa, hoá ra Trần Hán Thăng đã nghiêng dù qua.

Cô vừa định đi ra ngoài, có điều bị Trần Hán Thăng trừng mắt một chút, chỉ có thể giữ cơ thể đi dưới dù.

Lúc kỳ nghỉ học sinh rất ít, sân trường trở thành một mảnh ướt nhẹp, trong không khí có mùi xen lẫn cây xanh và bùn đất, tươi mát mà ướt át, tĩnh mịch lại mát mẻ, thỉnh thoảng cũng bắt gặp một cặp tình nhân cùng nhau che dù, giống như Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở hiện tại.

Đến nhà ăn số hai, tâm tình hậm hực của Trần Hán Thăng lại có chuyển biến tốt, nếu như dùng một ví dụ không thích hợp lắm để hình dung, biện pháp tốt nhất để quên đi một đoạn tình cảm chính là mở ra một đoạn tình cảm khác.

Hai người tìm một chỗ ngồi sát cửa sổ để ngồi xuống, đây là để tiện cho việc Trần Hán Thăng hút thuốc, lúc gọi món Thẩm Ấu Sở móc một chiếc ví nhỏ cũ nát từ trong túi tiền ra, tỉ mỉ lấy tiền từ bên trong ra, đến ngay cả tiền xu cũng xếp thành một hàng.

Nữa này nồi lẩu phong phú của trường tổng cộng là 53 yên, hầu như đào hết toàn bộ dòng dõi của Thẩm Ấu Sở lên rồi, "Ví nhỏ cũ nát" kia đã biến thành "Ví nhỏ cũ nát trống rỗng".

"Vừa nãy cậu về ký túc xá, chính là đi lấy tiền à?"

Trần Hán Thăng phản ứng lại hỏi.

"Ừm."

Thẩm Ấu Sở thấp giọng trả lời một câu, sau đó bưng về phía chỗ ngồi ở bàn ăn.

"Đứa ngốc…"

Trần Hán Thăng sửng sốt một chút, lầm bầm lầu bầu nói.

Nồi lẩu nhỏ của nhà ăn số hai mặc dù là món ăn mới ra mắt, thế nhưng vẫn rất được hoan nghênh, đặc biệt là vào khí trời như vậy, nghe âm thanh mưa phùn đánh vào cửa sổ, nhìn tảng thịt lăn lộn trong nước sôi, thực sự là một sự hưởng thụ.

Buổi trưa Trần Hán Thăng ở trên xe không tài nào ăn nổi cơm, bụng đã sớm đói meo, bưng bát cơm tẻ lên ăn sạch, có thể một lúc sau hắn lại để đũa xuống.

"Cậu không thấy đói bụng à?" Trần Hán Thăng hỏi.

Thẩm Ấu Sở một miếng thịt cũng không ăn, trong tay nâng bát cơm trắng 3 xu, tình cờ gắp hai miếng rau xanh nhúng một lúc, trước mặt Trần Hán Thăng đã một đống xác tôm và xương, một bên bát của cô vẫn sạch sành sanh.

Thẩm Ấu Sở lắc đầu một cái không nói lời nào.

"Thực sự là hiếm thấy đấy."

Trần Hán Thăng lắc đầu một cái lại cầm lấy đũa, trong óc đột nhiên loé lên một ý nghĩ, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Thẩm Ấu Sở.

"Cậu đang chờ tôi ăn no trước, sau đó mới tự mình ăn, đúng không hả?"

Thẩm Ấu Sở bị nhìn thấy ý nghĩ, đỏ mặt không trả lời, bất quá ngay cả rau xanh cũng không gắp nữa.

Mưa vẫn rơi, thật giống như biến thành một dòng nước ấm áp xông vào bên trong trái tim của Trần Hán Thăng, rất xa hôm qua Tiêu Dung Ngư còn đưa đồ uống cho mình, hôm nay Thẩm Ấu Sở lại muốn chờ mình ăn xong rồi mới động đũa.

Trần Hán Thăng thở dài một hơi, hỏi: "Nồi lẩu bữa nay vẫn còn chưa đủ tiền sinh hoạt của cậu, sau đó cậu tính thế nào bây giờ?"

Trong lòng hắn sớm đã có tính toán, có điều muốn nghe một chút xem Thẩm Ấu Sở nghĩ như thế nào.

"Tôi còn kẹp 100 yên trong bọc sách, thu dọn giá sách trong thư viện cũng sẽ có tiền công, buổi tối còn có thể tới nhà ăn kiêm chức, như vậy cũng có thể tiết kiệm được cả tiền ăn cơm nữa."

Lời nói nhỏ nhẹ của Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói, đúng là sắp xếp thoả đáng công việc của mình, chỉ là vô cùng khổ cực mà thôi.

"Cái kia cậu có trách tôi không, ăn sạch hết tiền tích góp của cậu ấy?"

Trần Hán Thăng lại hỏi.

Thẩm Ấu Sở mở to hai mắt rồi lắc đầu một cái, đôi mắt đào hoa đơn thuần lại mê hoặc, cô đúng là có gương mặt trứng ngỗng của mỹ nhân, ánh đèn vàng nhạt trong phòng ăn chiếu vào làn da trắng toát, đọng lại một loại vẻ đẹp tĩnh lặng đến lay động lòng người.

Một âm thanh "Rầm" vang lên.

Thẩm Ấu Sở sợ đến mức đánh đổ cả bát ăn cơm của mình, nước canh tung toé lên làn da trắng nõn, cô chỉ thiếu chút nữa là khóc ra thành tiếng thôi.

"Tôi, tôi có ăn hai miếng rau xanh mà, có thể đừng bắt tôi đàm luận với bạn bè được không."

……

_______________________

Vài lời from editor with luv :3

Chúc các độc giả của kem 30/04 - 01/05 vui vẻ và tràn đầy tiếng cười nha! Yêu cả lò nhà kem <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro