Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Hiểu lầm chết người

Tiêu Hoành Viễn ngồi ở phía trước chỗ ngồi của tài xế, trong lúc đó hành động mờ ám của Trần Hán Thăng và Cao Gia Lương đều bị ông nhìn thấy trước mắt, lại liên tưởng tới sự tình cửa hàng bánh bao ngày hôm đó, trong lòng Tiêu Hoành Viễn không nhịn được buồn cười.

Trần Triệu Quân là một người phúc hậu như vậy, nhưng lại sinh ra một đứa con trơ tráo như thế.

Tiêu Hoành Viễn xuất thân là trinh sát hình sự, theo bản năng sẽ quan sát nhất cử nhất động của người bên cạnh, trạng thái của mấy người trẻ tuổi này đều không hề giống nhau.

Vương Tử Bác đại khái là vô duyên vô cớ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, một mực cung kính thành thật nhất;

Cao Gia Lương tuy rằng ngồi ở hàng cuối cùng, một giây một khắc cũng không quên lấy lòng Tiêu Dung Ngư;

Tiêu Dung Ngư, cô lúc thì chơi điện thoại, lúc cũng cùng Cao Gia Lương tâm sự chuyện trong trường, bề ngoài thì không nhìn ra gì cả, nhưng đầu gối của cô đều quay về phía Trần Hán Thăng, loại động tác phản ứng nội tâm có chút tiềm thức nho nhỏ;

Trần Hán Thăng đại khái là kém nhất khoản cảm giác gò bó, hắn trực tiếp nghiêng ghế dựa đến 160 độ, còn mua một tờ báo ở trạm xăng dầu, dọc cả quãng đường không phải đọc báo thì chính là ngủ, tình cờ còn hứng thú mười phần hỏi thăm ngẫu nhiên tình hình trong cảnh đội, chỉ rất ít tham gia đề tài của Cao Gia Lương và Tiêu Dung Ngư.

"Tiểu tử ngu ngốc kia, lại còn chê Tiểu Ngư Nhi ấu trĩ nữa."

Tiêu Hoành Viễn từ trong những cử động bé nhỏ của Trần Hán Thăng để nắm bắt thông tin này.

Đề tài liên quan tới trường học rất dễ dàng liền liên quan tới hội học sinh, bởi sau huấn luyện quân sự là triều cường chiêu mộ người mới của đoàn thể, Cao Gia Lương liền nói: "Trước kỳ nghỉ tôi vừa nhận thông báo đỗ vòng thi đầu của ban Tuyên truyền, sau kỳ nghỉ về trường liền tiến hành vòng hai, sẽ không thành vấn đề lớn đâu."

Vương Tử Bác nghe xong, quay đầu nói: "Cái này không sai a, tôi tới phỏng vấn tổ chức ngành bị đánh trượt, đều không có cách nào để tiến vào vòng hai được."

"Các cậu lại đều tới hội học sinh à, tôi còn chưa nghĩ ra có nên tham gia hay là không đây."

Tiêu Dung Ngư có chút khổ não, cô hiện tại cũng đã đối mặt với sự chú ý của bạn học trong lớp, học trưởng, thậm chí còn có cả nam sinh ngoài trường khác nữa, nếu như lại tham gia hội học sinh, có thể tưởng tượng cả ngày đều bị các loại thông báo vậy quanh.

"Tiểu Trần, cậu thì sao?"

Tiêu Dung Ngư nhìn thấy Trần Hán Thăng đang nhàn nhã đọc báo, liền chủ động hỏi.

"Tôi hiện tại là Phó hội trưởng ban Liên lạc Đối ngoại."

Tầm mắt của Trần Hán Thăng đều không rời khỏi tờ báo, thuận miệng nói.

"Phốc".

Nghe được câu này, Cao Gia Lương lập tức phun ra một tia nước khuếch đại lớn, sau đó cười nhạo nói: "Hán Thăng cậu làm lớp trưởng đuôi vểnh lên trời cao, nói chuyện không có chút thiết thực nào vậy, nếu như cậu là Phó hội trưởng, tôi liền ăn sạch toàn bộ cứt trong WC của các phòng tập thể dục ở Cảng Thành!"

Tiêu Dung Ngư và Vương Tử Bác cũng không tin, nào có Phó hội trưởng năm 1, có điều Tiêu Hoành Viễn liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, ông phát hiện ra động tác gợn sóng ở chân tay Trần Hán Thăng khi tiết lộ thông tin rất nhỏ, không giống với dáng vẻ như đang nói dối, liền hỏi: "Sao vậy, năm 1 làm Phó hội trưởng rất hiếm thấy sao hả?"

"Cơ bản là không thể."

Cao Gia Lương lớn tiếng nói: "Ai lại để sinh viên đại học năm nhất làm Phó hội trưởng cơ chứ, thật sự coi cậu ta là siêu nhân giải cứu thế giới sao, Trần Hán Thăng cậu nói thật hay không hả?"

"Tôi không muốn nói chuyện với người hết ăn rồi lại uống."

Trần Hán Thăng không phản ứng với Cao Gia Lương, ngửa đầu về phía sau, chỉ chốc lát đã ngáy lên.

"Khoan đã."

Cao Gia Lương bĩu môi khinh thường.

Nhưng trong lòng Tiêu Hoành Viễn đã nắm chắc, cơ bản là không thể, cái kia cũng là còn có một chút khả năng.

……

Xe riêng từ Kiến Nghiệp tới Cảng Thành cũng phải mất 4 tiếng, có điều lúc về tới nhà lại khá nhanh, Tiêu Hoành Viễn đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nhấc máy lên liền nói: "Bên trong cục lâm thời có nhiệm vụ, tôi sẽ thả các con ở ngã tư phía trước nhé."

"Con còn có rất nhiều hành lý đây nè."

Tiêu Dung Ngư chỉ chỉ cốp sau, lúc cô báo danh có đến năm, sáu cái túi, lúc quay về cũng có tới hai, ba cái, thật không biết nữ sinh từ lúc nào phải trang bị nhiều đồ vật đến như vậy nữa.

"Không sao, chú Tiêu, con có thể giúp Dung Ngư di chuyển một chút."

Cao Gia Lương lập tức nhấc tay lên nói.

"Con cũng có thể giúp được."

Vương Tử Bác cảm thấy ngồi xe của người khác, khẳng định là không thể khoanh tay đứng nhìn được, đặc biệt là còn có thể tiếp xúc được với Tiêu Dung Ngư.

Chỉ có Trần Hán Thăng là làm bộ như không nghe thấy gì, ngược lại là không phải tiêu tốn sức lao động.

"Vậy cứ để cho Trần Hán Thăng giúp tôi di chuyển một chút đi."

Tiêu Dung Ngư một mực không cho hắn toại nguyện, giống như chỉ điểm mà chọn ngay Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng hết cách rồi, nghĩ thầm sớm biết vậy mình đã quay về từ hôm qua rồi, đều do súc sinh Vương Tử Bác, nhất định phải tiết kiệm 100 yên tiền xe.

Sau khi xuống xe đã là bốn giờ chiều hoàng hôn, khí trời Cảng Thành lúc này là thoải mái nhất.

Đầu thu quét đi tia khô nóng cuối hè cuối cùng, chỉ lưu lại chút khoan khoái nhẹ nhàng và thích ý, ven đường có mấy người mặc áo đơn đang chơi cờ vua trong số mọi người, xe đạp chầm chậm lướt qua người, tình cờ mang theo tình cờ mang theo từng mảng từng mảng lá cây tung bay.

Tiêu Dung Ngư cười tươi rói đi về phía trước, mái tóc được đan thành tóc thắt bím đuôi ngựa đang đung đưa theo từng động tác, thân hình sắp 1 mét 7 lung linh, có như vậy bóng lưng nữ sinh chắc chắn sẽ không hề xấu.

Trần Hán Thăng đang âm thầm thưởng thức, không nghĩ tới Tiêu Dung Ngư đang đi đột nhiên xoay người, khuôn mặt trái xoan kiều diễm như một bông hoa đối diện với Trần Hán Thăng.

"Làm gì vậy?"

Trần Hán Thăng sợ hết hồn.

"Vừa nãy tại sao không chịu giúp tôi vận chuyển hành lý, trước đây cậu nhất quyết là người xông lên đầu tiên cơ mà."

Đáy mắt trắng đen rõ ràng của Tiêu Dung Ngư có chút mất hứng.

Trần Hán Thăng nghĩ thầm bao nhiêu sự việc lớn nhỏ, ai giúp cậu vận chuyển mà chẳng như vậy, có điều há mồm ra lại biến thành: "Tôi cũng muốn nói vậy, nhưng lại bị Tử Bác và Cao Gia Lương giành trước."

"Thật à?"

Tiêu Dung Ngư hồ nghi hỏi.

"Chính xác một trăm phần trăm mag, tôi chỉ là không tiện tranh giành với bọn họ thôi."

Trần Hán Thăng một mặt thành khẩn nói.

"Lần sau gặp phải tình huống như thế, cậu cũng không thể khiêm nhường như vậy được."

Tiêu Dung Ngư nhăn đôi lông mày lá liễu tinh tế, dạy cách làm cho Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng hiện tại chỉ muốn đưa Tiêu Dung Ngư cho xong chuyện, sau đó về nhà nằm, vì lẽ đó Tiêu Dung Ngư có yêu cầu kỳ quái gì đi chăng nữa hắn cũng tận lực thoả mãn.

Nói thí dụ như nhìn thấy ven đường có bán kẹo hồ lô, Tiêu Dung Ngư nhờ Trần Hán Thăng mua.

Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Trên người tôi không có tiền lẻ."

Hắn xác thực là không có tiền lẻ, trừ việc chỉnh trang chủ trương đúng 100 yên tiền giấy.

Có điều như vậy cũng dễ giải quyết, Tiêu Dung Ngư móc đồng 1 yên từ trong túi ra đưa cho Trần Hán Thăng: "Chỗ tôi có này, cậu đi mua đi."

Trần Hán Thăng mở to hai mắt, nghĩ thầm đường vằn trong não phụ nữ là hình tam giác sao, đường thẳng không đi cứ muốn chuyển hướng, có tiền tự mình đi mua là được rồi.

Có điều vì về nhà sớm, Trần Hán Thăng vẫn nghe theo, sau khi mua được kẹo hồ lô, tâm tình của Tiêu Dung Ngư lúc này mới tốt hơn, sau khi con mắt quyến rũ híp lại ăn một viên kẹo bọc đường mảnh dẻo, đôi môi bị nhuộm đến sáng lấp lánh.

"Cậu có muốn ăn một viên không?"

Tiêu Dung Ngư hỏi.

"Không muốn."

Trần Hán Thăng lắc đầu, hắn không có nhiều hứng thú lắm với những thứ đồ ngọt như thế này, có điều càng từ chối, Tiêu Dung Ngư một mực bướng bỉnh lại càng muốn Trần Hán Thăng ăn một viên.

"Được, được, được, tôi ăn."

Trần Hán Thăng bất đắc dĩ thở dài một hơi, trong lòng yên lặng chửi thề: Sau này mà cùng Tiêu Dung Ngư về một nhà, tôi chính là chó.

Tiêu Dung Ngư giơ kẹo hồ lô lên bên mép Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng bất đắc dĩ mới vừa mở miệng, đột nhiên sửng sốt một chút, hoá ra Trần Triệu Quân cùng một đám người đi tới từ phía đối diện.

Nhìn thấy con trai Trần Triệu Quân cũng rất kinh ngạc, càng không nghĩ tới chính là, lại có cô gái đang đút kẹo hồ lô cho hắn.

Hai người con cũng không chủ động chào hỏi, cứ như vậy cắt ngang đoạn hình ảnh ở trong lòng sau đó sượt qua người nhau.

Trần Hán Thăng đưa Tiêu Dung Ngư về nhà, từ chối lời mời ăn cơm tối cùng nhau của mẹ cô để quay trở về nhà mình.

Lương Mỹ Quyên cũng là mới vừa tan tầm không được lâu, vừa oán giận Trần Hán Thăng không biết thông báo từ sớm, vừa lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra rã đông, đến ngay cả Trần Triệu Quân sau khi tan việc cũng bị liên lụy.

"Trần Triệu Quân, con trai của ông bây giờ có bản lãnh lớn quá rồi, quay về cũng không biết đường gọi điện thoại báo trước một tiếng, lúc nào nhẹ nhàng mò mẫm mang con dâu về đây cho ông, xem ông có được một trận thất kinh hay không nhé!"

Người vô tâm nói, người có ý định nghe, Lương Mỹ Quyên lải nhải, nhưng Trần Triệu Quân và Trần Hán Thăng hiểu ngầm mà liếc nhau một cái.

Ánh mắt tụ họp trong nháy mắt, chuyện này khiến cặp cha con chán nản đồng thời nghiêng đầu đi.

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro