Chương 26: Lưu manh
Đối mặt với sự dịu dàng bất thình lình của Trần Hán Thăng, Thẩm Ấu Sở bị doạ sợ hết hồn, căng thẳng xua tay từ chối: "Không cần đâu, không cần mà."
Thẩm Ấu Sở vừa từ chối, vừa băn khoăn bất an ngẩng đầu lên, vừa vặn đụng phải ánh mắt đầy ý tứ sâu xa của Trần Hán Thăng, lập tức giống như một chú hươu con chịu phải một nỗi kinh hoàng mà dời tầm mắt đi.
Trần Hán Thăng không nhịn được mà thở dài một hơi, hoàn cảnh trưởng thành của Thẩm Ấu Sở là nguyên nhân chủ yếu tạo thành sự tự ti, cho dù ý thức của cô được khả năng làm cho cô ngày càng xinh đẹp hơn những cô gái khác, nhưng điều kiện ngoại hình như vậy nói không chừng có thể hoàn thành được gánh nặng trong lòng.
Thẩm Ấu Sở nỗ lực giấu một thế giới bé nhỏ bên trong bản thân mình, chưa chắc đã không phải là có tiềm thức tự bảo vệ mình.
"Từ từ chút nào, chỉ cần trái tim cô ấy có thể mở ra một lỗ hổng đủ để cho tôi chui vào, cho dù lại khép kín lần nữa cũng không đáng kể gì."
Trong lòng Trần Hán Thăng nghĩ, ở góc độ của hắn vừa vặn có thể nhìn thấy đôi lông mi dài bên dưới sống mũi thanh tú cao thẳng của Thẩm Ấu Sở, còn có cả đường nét đôi môi rõ ràng nữa.
"Mặc kệ là phương thức gì cũng phải mở ra một chỗ hổng!"
Trần Hán Thăng lại yên lặng tăng thêm một mức độ nữa.
Thẩm Ấu Sở tuy rằng đang cúi đầu, vẫn có thể cảm nhận được phía đối diện đang có một ánh mắt nóng bỏng nhìn bản thân mình kỹ càng, cô không biết phải đối ứng thế nào, chỉ có thể lặng lẽ đưa ngón trỏ ra, đẩy bát ăn có chứa tôm đã bóc vỏ một cái về phía trước, tận lực xa khỏi mình, bịt tai trộm chuông* phân rõ giới tuyến.
"Ngưng, lớp trưởng Trần sao không lột cho tôi một con nhỉ."
Hồ Lâm Ngữ ngồi nhìn rồi bĩu môi nói.
"Được."
Trần Hán Thăng không đáng kể nói.
"Quên đi, một chút thành ý cũng không có!"
Hồ Lâm Ngữ không muốn dạng ân cần vẽ vời này.
Trần Hán Thăng cũng không miễn cưỡng, nở nụ cười "ha hả", sau đó giống như cảm khái mà nói: "Tôi còn tưởng nữ sinh ưa nhìn nhất trong lớp là Thương Nghiên Nghiên cơ."
"Hừ!"
Hồ Lâm Ngữ có chút coi thường mà hừ lạnh một tiếng, thái độ này nói rõ bản thân cô cũng không ủng hộ.
Đột nhiên, sắc mặt cô lại nghiêm túc: "Ký túc xá của bọn tôi không mấy người phát hiện ra hình dạng chân thực của Thẩm Ấu Sở, tôi cũng mới phát hiện ra hai ngày nay, cô ấy xinh đẹp như vậy, tính tình lại mềm mỏng, cậu có thể chiếm được bí mật được bảo vệ, miễn rằng không có một đám sắc lang nào nhìn chằm chằm cô ấy là được."
"Hoàn toàn không thành vấn đề, thế nhưng lúc cậu nói là sắc lang, có thể không nhìn tôi chằm chằm như thế được không hả." Trần Hán Thăng bất mãn nói.
"Nam nhân nào cũng có một đức hạnh, trong lòng cậu hiểu rõ là được."
Hồ Lâm Ngữ làm bộ khám phá hồng trần, hiểu rõ ngữ khí ảo huyền của cuộc đời.
Trần Hán Thăng có chút bất đắc dĩ, những nữ sinh không bao giờ nói về chuyện yêu đương luôn cảm giác mình nhìn thấu đàn ông trong thiên hạ, hiểu ra được tình yêu là vậy nhưng các cô nàng đó lại giống như thiêu thân lao đầu vào lửa mà phấn đấu quên cả bản thân, kết quả thông thường là khắp cả người toàn là thương tích.
Cho tới những người phụ nữ xem chuyện yêu đương như thể uống nước liền sẽ không cảm tưởng chó má như thế, vì các cô nàng đó biết rõ bản thân muốn điều gì.
Thẩm Ấu Sở nghe thấy hai người này nói chuyện liên quan tới mình, gò má hồng như thể hoa đào, nhưng bởi vì sợ Trần Hán Thăng mà không dám rời đi.
Cũng may Trần Hán Thăng rất nhanh chóng đã dời chủ đề này đi: "Chúng ta nói chính sự một chút đi."
"Được."
Hồ Lâm Ngữ cũng muốn biết trong sâu thẳm của Trần Hán Thăng rốt cuộc là muốn làm cái gì.
"Thời điểm năm 2 tôi sẽ từ chức lớp trưởng để lui về ở ẩn, cậu tiếp nhận vị trí này, như vậy sẽ không ảnh hưởng tới việc cậu quy hoạch được kỳ thi công chức sau này, cảm thấy sao hả?"
Hồ Lâm Ngữ suy nghĩ một chút, chỉ cần có thể bảo đảm lúc tự mình xin phép làm tuyển sinh là lớp trưởng, kỳ thực năm 2 hay năm 3 đều không có liên quan nhiều cho lắm, thế nhưng Trần Hán Thăng vì hảo tâm gì mà lại chịu nhường chỗ?
"Làm sao cậu có thể bảo đảm rằng sẽ thuận lợi chuyển chức lại cho tôi." Hồ Lâm Ngữ hỏi.
Ngay lúc trao đổi hai câu "Ý nghĩa của người có quyền chủ mưu", Thẩm Ấu Sở lại vươn ngón tay, đẩy bát canh có chức tôm đã bóc vỏ ra bên ngoài một cái lần thứ hai, tựa hồ như càng cách xa, bản thân lại càng an toàn.
Trần Hán Thăng sau khi phát hiện ra hành động này, lập tức bỏ Hồ Lâm Ngữ lại, ngược lại lại hỏi Thẩm Ấu Sở: "Sao không ăn đi, ghét bỏ việc tôi bóc à?"
"Không, không có, tôi ăn bánh màn thầu là được rồi."
Thẩm Ấu Sở không biết từ lúc nào đã nhặt nửa kia của chiếc bánh màn thầu lạnh băng lên, ăn được hai miếng rồi.
Nhìn thấy thái độ chống cự không chịu hợp tác này của Thẩm Ấu Sở, không biết phải làm thế nào, trong lòng Trần Hán Thăng có một ngọn lửa bùng lên.
"Bánh màn thầu ăn ngon đến như vậy sao, để tôi nếm thử!"
Nói xong câu đó, Trần Hán Thăng đột nhiên đoạt lấy nửa chiếc bánh màn thầu lạnh băng trong tay Thẩm Ấu Sở, trong ánh mắt khiếp sợ của cô, trực tiếp nhét vào trong miệng mà nuốt xuống.
Hai ba lần là đã nuốt xong, Trần Hán Thăng lau miệng, giống như lưu manh mà nói: "Mùi vị cũng bình thường mà."
"Cậu, cậu….."
Thẩm Ấu Sở sửng sốt rất lâu mới phản ứng được, cũng không kịp nhớ ra chuyện che giấu dung mạo của bản thân, khiếp sợ mở hé chiếc miệng nhỏ ra, lắp ba lắp bắp nhìn Trần Hán Thăng.
"Cậu đúng là lưu manh a!"
Cuối cùng, Hồ Lâm Ngữ vẫn là không nhịn được mà nói đắp thêm mấy câu.
"Nói thế nào đây, chúng ta thế nhưng lại đi nói chuyện hợp tác đây."
Trần Hán Thăng lại mang câu chuyện kia trở về, đưa ngón tay trỏ ra then chốt là để nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, phát ra tiếng vang "thùng thùng".
“Làm sao để giao chức lớp trưởng vào trong tay của cậu, chỗ tôi có một phương pháp. Học kỳ năm 1, cậu có thể làm bí thư chi đoàn, tận lực gánh vác công việc hằng ngày trong lớp, từ từ xây dựng hình tượng trong lòng lão Quách và các bạn học, năm 2 sau khi tôi từ chức cậu có thể thuận lợi tiếp nhận.”
“Hơn nữa, bí thư chi đoàn còn có thể giúp cậu sớm vào đảng, có giúp đỡ rất lớn đới với cuộc thi công chức của cậu.” Trần Hán Thăng lại bổ sung một câu.
Tuy rằng Hồ Lâm Ngữ cân nhắc vấn đề không đủ toàn diện, nhưng cũng không phải là người ngu, lập tức liền lớn tiếng nói:”rõ ràng, cậu là muốn cho tôi gánh chịu cái chức lớp trưởng, bản thân lại chạy đi làm chuyện khác, cưới cùng thành tích đều quy về cậu, lao khổ đều là của tôi.”
“Làm gì có chuyện tốt như vậy!”
Hồ Lâm Ngữ vô cùng tức giận. Cô cả thấy Trần Hán Thăng muốn không làm mà đòi có ăn.
Trần Hán Thăng cười cợt:”Thành tích là của mọi người, hiện tại là của tôi, sâu này là của cậu, cuối cùng vẫn là của cậu.”
Câu nói này nói nhiều như khẩu lệnh bị nhiễu, thế nhưng nghiêm túc lý giải còn có một tràng đạo lý triết học, hắn lại tiếp tục nói:” tôi cũng không phải chuyện gì cũng không làm, việc nhỏ để cậu sắp xếp, đại sự tôi mới đứng ra.”
“Cái gì gọi là đại sự chứ, cái gì là việc nhỏ chứ?”
Hồ Lâm Ngữ muốn biết rõ khái niệm này.
“cậu giải quyết không được, đó chính là đại sự.” Trần Hán Thăng tự tin nói.
Hồ Lâm Ngữ có chút mất hứng, ý này của Trần Hán Thăng chính là nói nưng lực của hắn mạnh hơn bản thân mình, tùy rằng đây là lời nói thật.
Thẩm Ấu Sở chỉ cảm thấy trong đầu “ong ong”, một là hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Trần Hán Thăng ăn chiếc bánh màn thầu dính nước bọt của mình, cái này không phải chính là nói rõ hai người hôn môi à; hai là hắn lại đem chức vụ lớp trưởng xem như là thẻ ngân hàng để tiến hành giao dịch.
Cô liếc mắt nhìn Hồ Lâm Ngữ, phát hiện bạn cùng phòng còn đang nghiêm túc cân nhắc kiến nghị này, Thẩm Ấu Sở cảm thấy Trần Hán Thăng thực sự quá nguy hiểm, dẫn dắc Hồ Lâm Ngữ đến lạc lối.
Thừa dịp Hồ Lâm Ngữ không suy nghĩ,”Nhân vật nguy hiểm” Trần Hán Thăng lại mở miệng, bất quá lần này vô cùng ôn hòa:”Tôm có rất nhiều protein, lại không nhiều mỡ giống như thịt, cậu có ăn nhiều một chút cũng không ảnh hưởng đâu.”
Nhìn thấy Thẩm Ấu Sở vẫn không ăn như cũ, Trần Hán Thăng thẳng thắng gắp một con tôm bóc vỏ đưa tới bên miệng cô nói:”Tới đây, tôi đút cho cậu ăn.”
Thẩm Ấu Sở đỏ lửng mặt, ngậm chặt miệng, quay đầu muốn tránh né.
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười, vô cùng vô lại nói:”Nếu cậu không ăn, vậy tôi liền giữ như vậy.”
Người đến người đi trong phòng ăn, nói không chừng lại có thể gặp được bạn học cùng lớp, hơn nữa Trần Hán Thăng còn quyết tâm mặt dầy, hắn thật sự có thể giữ nguyên như vậy.
Trong đôi mắt của Thẩm Ấu Sở sớm đã có nước mắt xuất hiện, nhưng cô cũng không một lần dám lau đi, lại lo lắng bị những người khác nhìn thấy, cuối cùng không thể làm j hơn mà như thể ăn độc dược, nghiến răng ăn con tôm bóc vỏ mà Trần Hán Thăng gắp.
“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?”
Lúc này, Hồ Lâm Ngữ vẫn không cam lòng cứ muốn giãy dụa một lúc.
“vậy nhiều nhất là tôi hơi khổ cực một chút, vừa cố gắn giữ tình của lớp, vừa làm ăn, hơn nữa còn có thể tìm người khác hợp tác, nhưng cậu hoàn toàn không có cơ hội, đại học rất ít đổi lớp trưởng a.”
Trần Hán Thăng không nhanh không chậm nói, sau đó lại bỏ thêm một cây đuốc:”Trước tiên tôi có thể giúp cậu sắp xếp chuyện bí thư chi đoàn, còn cậu có làm hay không, thì cũng ý.”
……
____________________
*Bịt tai trộm chuông: Xuất phát từ tập “Lữ Thị xuân thu- Tự tri” Thành ngữ ” Yểm nhĩ đạo chung ” bị nói lái thành “Yễm nhi đạo linh” (Bịt tai trộm chuông), dùng để chỉ những hành vi che đậy tự lừa dối chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro