Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Lớp trưởng họ đường, ngọt đến ưu thương

"Cậu có chuyện gì, nói đi."

Bên trong nhà ăn của học viện Tài chính Kinh tế lần đầu tiên, Hồ Lâm Ngữ và Trần Hán Thăng ngồi đối diện với nhau.

Có điều ở tấm bàn ăn inox, còn có một bóng người cao gầy, lại biết điều đến mức khiến người ta lãng quên Thẩm Ấu Sở.

Hoá ra vừa nãy Trần Hán Thăng giải thích rất lâu, cho thấy bản thân không phải là muốn theo đuổi Hồ Lâm Ngữ, chỉ muốn thâm nhập trò chuyện một lần tiến hành vấn đề "Lớp trưởng" cùng cô mà thôi.

Thế nhưng mặc Trần Hán Thăng Hồ Lâm Ngữ thật giống không tin tưởng cho lắm, vừa vặn lại nhìn thấy một người đang yên lặng ăn cơm tối ở trong một góc khuất là Thẩm Ấu Sở, cô nhanh chóng để Thẩm Ấu Sở làm một nhân chứng, chứng minh mình và Trần Hán Thăng là hai người thuần khiết.

"Sao không lên tiếng vậy?"

Hồ Lâm Ngữ lại giục một lần, bởi Trần Hán Thăng đột nhiên có chút yên tĩnh.

Hắn không nói lời nào nguyên nhân là vì nhìn thấy bữa tối của Thẩm Ấu Sở, một chiếc bánh màn thầu 2 yên cùng canh tảo nấu trứng miễn phí, ngồi ở phía xa bên cạnh trong phòng ăn náo động, cái miệng nhỏ nhắn vừa nhau vừa nghiền ngẫm.

"Tình huống gia đình của Ấu Sở không tốt lắm, cậu làm lớp trưởng, có thể giúp cô ấy xin được một khoản vay trợ giúp học tập và chiếm được một khoản trợ cấp sinh viên nghèo vượt khó." Hồ Lâm Ngữ ở bên cạnh tiếc hận nói.

Lúc trước lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy cảnh này cũng rất đau lòng, không nghĩ tới năm 2002 rồi mà cũng còn gia đình bần cùng đến như vậy.

"Hồ Lâm Ngữ, nếu tôi mời cậu ăn bữa cơm, thì người nhìn thấy cũng có phần, thuận tiện mời cả bạn học Thẩm Ấu Sở đi."

Trần Hán Thăng đột nhiên nói, vẫn đánh ánh mắt với Hồ Lâm Ngữ.

Phản ứng của Hồ Lâm Ngữ cũng không tính là chậm, lập tức đáp lời: "Cái này nhất định người thấy cũng phải có phần rồi, tôi và Ấu Sở phải cố gắng thịt cậu một lần."

"Không, không cần."

Thẩm Ấu Sở vội vã nhỏ giọng từ chối, từ lúc Hồ Lâm Ngữ và Trần Hán Thăng đột nhiên ngồi xuống bên cạnh mình, cô hầu như không có năng lực xã giao liền rất không thích ứng.

Đáng tiếc là còn có nửa cái bánh bao chưa ăn xong, Thẩm Ấu Sở không có thói quen lãng phí lương thực, hơn nữa hai người họ đều là bạn học của mình, trực tiếp rời đi cũng không được lễ phép cho lắm.

Có điều hiện tại ăn cũng không vô, Thẩm Ấu Sở chỉ có thể buông đũa xuống, cúi đầu không lên tiếng.

Hồ Lâm Ngữ liền ở bên cạnh khuyên nhủ: "Nghe nói lớp trưởng Trần mấy ngày trước mời tất cả nam sinh ăn khuya, mời chúng ta ăn bữa cơm thì đã làm sao chứ?"

"An tâm ngồi xuống đi, không được rời đi!"

Sau khi Hồ Lâm Ngữ "bá đạo" nói xong, mang theo tâm tình đã hả giận lấy thẻ ăn cơm của Trần Hán Thăng, đoán rằng bữa cơm tối này sẽ không tiện nghi.

Trần Hán Thăng cũng căn bản không để chuyện trong lòng, hắn chỉ lo nhìn chằm chằm cái bảo tàng cô gái trước mắt.

Kỳ thực phải cẩn thận quan sát, vẫn có thể phát hiện ra manh mối cái hiếm thấy của mỹ nhân trên người Thẩm Ấu Sở, nói thí dụ như cái trán trơn bóng, lúc ngẩng đầu lên còn tình cờ lộ ra đôi mắt hoa đào, lúc thất kinh hơi mở chiếc miệng nhỏ hồng hào ra, đương nhiên còn có cả vóc người phía dưới bộ quần áo huấn luyện quân sự nữa.

"Tiên sư nó, cơ thể cao 1 mét 7, coi như cây gậy trúc cũng rất là đẹp a."

Trần Hán Thăng ảo não nói thầm một câu, nhớ lại năm đó cũng quá là ngu ngốc, bảo tàng cô gái như vậy mà cứ thế bốn năm ở bên người cũng không phát hiện ra, có thể thấy được quần thể sinh viên đại học này táo bạo đến như thế nào, tình nguyện theo đuổi một vài loài hoa cỏ kiều diễm như những tên đê tiện.

Khả năng cao Thẩm Ấu Sở sẽ không cùng nam sinh ăn cơm như vậy, đặc biệt là ánh mắt của Trần Hán Thăng mang theo cái nhìn xuyên thấu như thế, nhìn khắp toàn thân mình thật giống như không mặc quần áo vậy.

Ngay lúc đầu cô muốn chui xuống dưới gầm bàn, Hồ Lâm Ngữ bưng mấy chồng thức ăn quay lại, có cá có tôm, có thịt có trứng, xem ra cô cơ hồ đem hết những món thịt quý nhất trong phòng ăn này mang trở về đây.

"Tổng cộng là 117 yên."

Hồ Lâm Ngữ kiêu ngạo nói.

Thẩm Ấu Sở vô cùng giật mình, con số này gần như là hơn một tháng tiền ăn của cô.

"Các cậu vui vẻ là được rồi."

Trần Hán Thăng không có chút lưu tâm nào.

"Bây giờ thì nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Hồ Lâm Ngữ lúc này mới cảm thấy không khí tiêu tan đi một chút, ngược lại cũng muốn nghiêm túc hỏi lí do của Trần Hán Thăng một chút.

"Hồ Lâm Ngữ, cậu muốn làm lớp trưởng là vì nguyên nhân gì?" Trần Hán Thăng hỏi.

Hồ Lâm Ngữ định dùng một số lý do qua loa lấy lệ như "Vì để phục vụ lớp", Trần Hán Thăng tựa hồ như dự liệu được, sớm đã ngắt lời nói: "Nếu như cậu thật sự không muốn giao lưu, vậy thì yên tĩnh ăn xong bữa cơm này, coi như tôi chưa từng tới tìm cậu."

Hồ Lâm Ngữ đột nhiên không nói lời nào, trầm mặc đến một lúc sau mới đáp: "Sau này tôi muốn làm công chức, nhất định phải có sự trợ giúp của việc trải qua chức vụ lớp trưởng."

Trong lòng Trần Hán Thăng cười cười một tiếng, Hồ Lâm Ngữ vẫn không chịu nói thật, kỳ thực mục tiêu của cô là tuyển sinh, thế nhưng danh sách kia có rất ít người, cô đại khái là sợ có người cũng tới cạnh tranh.

Có điều tới trình độ này cũng đã tốt rồi, ít nhất Hồ Lâm Ngữ có đàm luận nói rõ ý nguyện.

Trần Hán Thăng gật gù: "Chẳng trách cậu vẫn rất muốn làm lớp trưởng, hoá ra là muốn đi trên con đường làm quan."

"Cậu đấy, đừng tưởng rằng tôi không biết chiêu trò đằng sau lưng cậu."

Hồ Lâm Ngữ khinh thường nói.

Đến lúc này rồi mà cô còn không chịu bỏ bộ mặt thất bại của mình xuống, có điều Trần Hán Thăng muốn thoả thuận điều kiện với cô, có thể khoan dung loại thái độ này của Hồ Lâm Ngữ.

"Sau này tôi không muốn đi con đường làm quan, chỉ muốn kiếm tiền thôi." Trần Hán Thăng trả lời.

Sau này hắn muốn khai triển và gây dựng sự nghiệp, không chỉ không che giấu nổi trường học, có khả năng còn phải mượn sức mạnh của trường học, chẳng bằng bây giờ thẳng thắn nắm lấy sự mong chờ của Hồ Lâm Ngữ, đổi lấy cơ sở giao lưu tín nhiệm.

"Kiếm tiền?"

Hồ Lâm Ngữ nhíu nhíu mày: "Kiếm tiền và lớp trưởng không có liên hệ nhiều lắm a."

"Nếu như tôi có được thân phận lớp trưởng, rất nhiều chuyện bắt tay vào làm sẽ thuận tiện hơn, độ tán đồng của người khác đối với tôi cũng sẽ tăng cao hơn." Trần Hán Thăng giải thích đơn giản.

"Được, hoá ra cậu xem lớp trưởng là một công cụ." Hồ Lâm Ngữ căm giận nói.

Trần Hán Thăng không chút ngại ngùng mà cười cợt, hỏi ngược lại: "Cậu không phải là cũng nghĩ như vậy à?"

"Chí ít tôi đồng ý vì lớp mà trả giá."

Hồ Lâm Ngữ nuốt trọn một câu.

Cái này ngược lại lại là một lời nói thật, Hồ Lâm Ngữ xác thực có tinh thần kính dâng hơn, Trần Hán Thăng cũng không có ý định phản bác, bởi ngôn ngữ cũng không có chút ý nghĩa nào.

Trong thực tế hắn mới đúng là người chiến thắng, có thể đơn phương ra điều kiện.

"Nhiều nhất bắt đầu từ năm 2, chức vụ lớp trưởng này sẽ không còn sức hấp dẫn đối với tôi nữa, khi đó cậu có nguyện ý tiếp nhận hay không?"

Trần Hán Thăng chậm rãi nói, cái này cũng là mục đích thật sự mà hắn tìm tới Hồ Lâm Ngữ.

Hồ Lâm Ngữ sửng sốt một chút: "Khi đó cậu muốn từ chức à?"

"Nếu như khoảng thời gian là một năm, tôi còn cần chức vụ học sinh kiêm lớp trưởng này cho mục tiêu của tôi, lúc đó chỉ có thể nói là dù có lăn lộn cũng vô cùng thất bại, nên phải hiền."

Trần Hán Thăng cười tủm tỉm nói, trên mặt lại hiện lên nét không thể kham nổi và ngả ngốn kia.

"Cậu định làm như thế nào đây?"

Hồ Lâm Ngữ suy nghĩ một chút rồi hỏi, Trần Hán Thăng hiển nhiên không chuyên tiết lộ tin tức của mình, hắn khẳng định có ý đồ của riêng bản thân mình.

Có điều nghe đến mấy chữ nói chuyện "cơ mật", Thẩm Ấu Sở ở một bên đứng ngồi không yên, Trần Hán Thăng và Hồ Lâm Ngữ đều là nhân vật nổi tiếng của quản lý công cộng ban 2, Thẩm Ấu Sở cảm giác mình không thể nào hoà chung vào được.

"Tôi, tôi ăn no rồi, phải về trước đây."

Thẩm Ấu Sở nhẫn nhịn đau lòng buông nửa chiếc bánh bao xuống, nhỏ giọng chuẩn bị cáo từ.

"Đứng lại."

Trần Hán Thăng đột nhiên gọi cô lại.

Thẩm Ấu Sở sợ hết hồn, lặng lẽ liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu.

"Ngồi xuống."

Trần Hán Thăng trầm giọng nói.

Thẩm Ấu Sở không ngồi, từ bàn tay đến cánh tay đặt ra xếp thành một góc độ nhỏ, nhìn ra được nội tâm vô cùng muốn rời đi.

"Mời cậu ngồi xuống."

Trần Hán Thăng tăng thêm khẩu khí, lại ra lệnh thêm một lần nữa.

Thẩm Ấu Sở lúc này mới từ từ ngồi xuống, đại khái là bởi vì duyên cớ bị doạ, thân thể đều hơi run rẩy, Hồ Lâm Ngữ cũng cảm thấy ngữ khí của Trần Hán Thăng quá hung dữ, đang định chuẩn bị ra mặt giúp cho Thẩm Ấu Sở.

Có điều Trần Hán Thăng đột nhiên thở dài một hơi, từ bên trong đĩa lấy ra một con tôm lớn nhất, tự tay lột vỏ tôm đặt vào trong bát của Thẩm Ấu Sở, một mặt ôn nhu nói: "Nếu đã là mua cho cậu, phải ăn xong đã a."

Hồ Lâm Ngữ ngơ ngác nhìn, phong cách của Trần Hán Thăng này chuyển biến quá nhanh, tình cảnh trước mắt thật giống như chỉ có bên trong tiểu thuyết ngôn tình mới có thể bắt gặp.

Giả dụ như:

(Tiểu kiều thê của lớp trưởng bá đạo)

(Lớp trưởng điện hạ, nếu đã muốn yêu, xin hãy yêu tha thiết)

(Xin lỗi, tôi là người phụ nữ của lớp trưởng)

(Lớp trưởng họ đường, ngọt đến ưu thương)

…..

Các loại phiên bản nam chủ bá đạo tổng tài, rục rà rục rịch ở trong đầu của Hồ Lâm Ngữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro