Chương 24: Lớp trưởng là bước thứ nhất của vạn lý trường thành
Tháng ngày huấn luyện quân sự đều vô cùng tẻ nhạt, không phát sinh bất cứ cuộc gặp gỡ tình cờ nào với các chị gái xinh đẹp, cũng không sản sinh ra bất ngờ nào với nữ giáo viên quyến rũ, ngay cả cơ hội nói chuyện với các nữ sinh cùng lớp cũng không có nhiều, cũng may rốt cục cũng sống qua tuần đầu tiên.
Ngày hôm nay, quản lý công cộng ban 2 có hoạt động hàng trọng yếu — — chọn lựa lớp trưởng.
Hội nghị do giáo viên phụ đạo Quách Trung Vân chủ trì, ông vừa là người chủ trì vừa là trọng tài.
Các vị bạn học, trải qua một tuần làm quen và nhận thức, nên mọi người cũng có một sự hiểu biết tương đối sâu rõ về nhau, chúng ta cổ vũ Mao Toại* tự đề cử mình, có chí với lớp vì bạn học mà phục vụ xin mời chủ động nói chuyện phát biểu."
Sau khi lão Quách nói xong, mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nữ sinh đưa ánh mắt tập trung trên người Hồ Lâm Ngữ, nam sinh đều nhìn Trần Hán Thăng.
Quách Thiếu Cường chỉ lo Hồ Lâm Ngữ làm lớp trưởng, hung hăng giật dây Trần Hán Thăng: "Lão tứ mau nhanh lên, em làm lớp trưởng bọn anh mới có cuộc sống dễ chịu được, thật sự cho một cô nàng lên làm lão đại, sau này con mẹ nó làm sao trốn tiết!"
Trần Hán Thăng ngược lại không gấp, khẽ mỉm cười: "Lady first."
Kim Dương Minh bĩu môi, Trần Hán Thăng kỳ thực còn có thể trang bức hơn mình, trang của mình đều là đồ chơi bên ngoài, Trần Hán Thăng lại nín nhịn.
"Em đầu hàng!"
Kim Dương Minh mắng một câu, từ lúc sau khi Trần Hán Thăng bày ra "Trò chơi trí não" là đánh bài này cho đám nam sinh trong lớp, không mấy người còn quan tâm tới việc thiếu niên phải nắm giữ điện thoại của bản thân nữa.
Có điều, ứng cử viên cho chức lớp trưởng ngoài Kim Dương Minh ra thì ai cũng chống đỡ cho Trần Hán Thăng, hắn làm lớp trưởng mới có lợi cho nam sinh, Kim Dương Minh sẽ không thể tự mình vượt qua được.
Một âm thanh "Rầm" vang lên, đây là âm thanh băng ghế chuyển động về phía sau.
Hồ Lâm Ngữ hoá ra cũng muốn thận trọng một chút, các dạng hành động của đối thủ cạnh tranh đều phải tính toán trước sau, có điều chờ tới lúc Quách Trung Vân bắt đầu cau mày, Trần Hán Thăng vẫn cứ ngả ngốn ngồi tại chỗ thờ ơ không chút động lòng.
Hồ Lâm Ngữ không dám chờ thêm, cô lo lắng không nhanh sẽ chọc tới lòng Quách Trung Vân, cuối cùng mọi người đều không được làm lớp trưởng.
Cho nên nói ngũ hành bất định, thua sạch sành sanh, trong lòng Trần Hán Thăng nghĩ biện pháp là coi như ngày hôm nay tranh cử thất bại, hắn cũng tuyệt đối không đi tới đầu tiên.
"Các bạn học ngày mới vui vẻ, tôi tên là Hồ Lâm Ngữ, tin rằng mỗi người đều đã rất quen thuộc rồi, bởi vì hỗ trợ mọi người báo danh chính là tôi….."
Hồ Lâm Ngữ lên bục, cô dùng ngày mùng 1 tháng 9 báo danh làm dạo đầu, kỳ thực đây là một sách lược không hề tệ, bởi vì khi đó mọi người đều có ấn tượng rất sâu sắc với Hồ Lâm Ngữ, còn nữa cô lại trình bày bản thân đã trả giá lúc huấn luyện quân sự, còn có cả mong ước tương lai với lớp.
".....tôi nhiệt tình rộng rãi, đoàn kết bạn học, nắm giữ tình cảm, nếu như có thể làm lớp trưởng, nhất định dùng tinh lực dồi dào, đầu óc thanh tỉnh hỗ trợ thật tốt cho giáo sư Quách, làm công bộc của các bạn học, vì sáng tạo nên một tương lai hoàn mỹ của công cộng quản lý ban 2."
"Cảm ơn mọi người!"
Sau khi Hồ Lâm Ngữ nói xong, bên trong tiếng vỗ tay mà quay về phía Quách Trung Vân cúi mình chào.
Quách Trung Vân bình luận nói: "Cảm ơn bài diễn thuyết đặc sắc của bạn học Hồ Lâm Ngữ, bạn học Hồ Lâm Ngữ lúc chủ động hỗ trợ báo danh khiến ký ức tôi chưa hề phai nhoà, hi vọng mọi người đều có thể học tập tinh thần của em ấy, còn có bạn học nào đồng ý lên bục diễn thuyết nữa không?"
Sau khi Hồ Lâm Ngữ xuống tâm tình vẫn rất hồi hộp, thậm chí còn có chút run rẩy, Thẩm Ấu Sở ngồi bên cạnh cô yên lặng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Hồ Lâm Ngữ an ủi.
Hồ Lâm Ngữ miễn cưỡng cười cợt, đột nhiên lại là tiếng "Rầm" của ghế vang lên, động tác của Hồ Lâm Ngữ trong nháy mắt liền cứng ngắc, dư quang có thể nhìn thấy một bóng lưng cao to đi về phía bục giảng.
Thẩm Ấu Sở càng cúi đầu thấp hơn một chút, lặng lẽ nhìn tên lưu manh vô lại nói chuyện, chân mày lúc cười lên đều lộ ra dã tính kiệt ngạo của bạn học nam, trong lòng có chút e ngại.
Sau khi Trần Hán Thăng lên bục, số lượng các nam sinh tham dự tăng lên rất cao, từ ký túc xá của bản thân hắn ra, những ký túc xá nam sinh khác đều liều mạng vỗ tay, Dương Thế Siêu còn thổi mấy tiếng huýt sáo giống như lưu manh.
"Hy vọng các nam sinh rụt rè hơn một chút, tôi không phải là mỹ nữ."
Trần Hán Thăng cười ấn ấn hai tay.
"Ồ, cắt, xuỵt…."
Các nam sinh lại càng hoan hô.
Trần Hán Thăng nhíu nhíu mày: "Chu Thành Long, cậu gọi vang nhất, cậu thẳng thắn tới nói coi."
Chu Thành Long chính là người dám tranh luận gai óc với huấn luyện viên, có điều cũng là vì không phải Trần Hán Thăng thì không dám trực tiếp trêu đùa Chu Thành Long.
"Ha hả."
Chu Thành Long sờ sờ quả đầu tam thất mới của bản thân, cợt nhả nói: "Người khác làm lớp trưởng tôi không phục, tôi làm lớp trưởng những người khác lại không phục, đi tới làm gì chứ?"
Trần Hán Thăng không phản ứng lại hắn, hắng giọng một cái rồi nói: "Tôi rất súc tích, chỉ có vài câu hứa hẹn thôi."
"Nếu như tôi làm lớp trưởng, trước cuộc thi tôi sẽ tận lực thương lượng với giáo viên chủ nhiệm, bảo đảm không một bạn học nào bị trượt; có học bổng, trợ cấp, những đảng viên có chuyện tốt này, tôi sẽ tận lực tranh thủ, bảo đảm các bạn học sẽ thoả mãn điều kiện để không bị lạc tuyển; nếu như có cơ hội rèn luyện năng lực cá nhân, tôi cũng sẽ tận lực sắp xếp, bảo đảm mọi người có thể vượt qua một cái có ý nghĩa với kiếp sinh viên."
Trần Hán Thăng đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Các bạn học, chúng ta đối diện với trường đại học Đông Đại có chênh lệch rất lớn, nếu khởi điểm thấp hơn so với người khác, cái đó nhất định phải thêm những thứ khác vào để bù đắp, lạc hậu liền phải tiến lên, mê man liền phải học tập, vô tri liền phải xã giao, muốn tốt liền phải tự hạn chế…."
Trong phòng học chậm rãi yên tĩnh, có mấy người không thích ứng được với Trần Hán Thăng bản chính thức, có mấy người cảm thấy những câu nói này nhắm thẳng vào trái tim, so với những lời nói suông mạnh miệng của Hồ Lâm Ngữ thì mang tính hiện thực nhiều hơn.
Đây chính là nguyên nhân Trần Hán Thăng nhất định phải lên bục sau, Hồ Lâm Ngữ nói một chuỗi lâu đài lớn trên không, Trần Hán Thăng liền công kích bằng cách chuyên chọn những tình huống thực tế, mặc kệ là cuộc thi hay học bổng, vẫn là rèn luyện năng lực cá nhân.
Trần Hán Thăng đi xuống sau khi nói xong, Quách Trung Vân bình tĩnh nói: "Bạn học Trần Hán Thăng có rất nhiều ưu điểm, năng lực tổ chức, năng lực phối hợp và năng lực lãnh đạo vô cùng xuất chúng, phía dưới không còn bạn học nào lên tranh cử nữa chứ?"
Liên tục hỏi ba lần mà không có ai lên bục, Quách Trung Vân trực tiếp đóng cửa lớn này lại: "Hiện tại mời mọi người giơ tay biểu quyết đối với bạn học Trần Hán Thăng và bạn học Hồ Lâm Ngữ."
Kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, Hồ Lâm Ngữ thu được tất cả phiếu của nữ sinh, thế nhưng Trần Hán Thăng cũng thu được tất cả bộ phận nam sinh chống đỡ nữ sinh.
Đến đây, lớp trưởng của quản lý công cộng ban 2 rốt cuộc cũng bụi bặm lắng xuống, Trần Hán Thăng lệch khỏi lịch sử quỹ đạo phong thái Hắc Mã thành công được chọn.
Trong lòng Quách Trung Vân cũng ung dung thở một hơi, Trần Hán Thăng như thể đắc nhân tâm, hắn cũng không cần sử dụng sự thúc đẩy mạnh mẽ từ quyền lợi của giáo viên phụ đạo, miễn sau này miệng lưỡi lắng xuống.
Nam sinh tự nhiên cao hứng vô cùng, con người Trần Hán Thăng này tuy rằng như một tên lưu manh, nhưng rất có nghĩa khí, có thể phục chúng;
Nữ sinh bên kia mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có dị nghị gì.
Sau khi giải tán, Hồ Lâm Ngữ cô đơn đi bên trong trường học, lạc tuyển lớp trưởng, cô đột nhiên cảm thấy cuộc sống đại học không còn có chút ý nghĩa nào nữa.
"Hồ Lâm Ngữ."
Sau lưng đột nhiên có người gọi cô.
Hồ Lâm Ngữ xoay người lại, lại là Trần Hán Thăng, trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười khó có thể kham nổi kia.
"Cậu tìm tôi làm cái gì, là vì biểu diễn sắc mặt của người thành công sao?"
Hồ Lâm Ngữ lạnh giọng nói.
Trần Hán Thăng nghĩ thầm đây không phải anime 2D, trên người bạn học Tiểu Hồ này cũng quá nhiều suy tính rồi.
"Buổi tối mời cậu ăn bữa cơm, chúng ta nói chuyện một chút." Trần Hán Thăng nói.
Hồ Lâm Ngữ ngẩng đầu lên, kinh ngạc liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng: "Cậu đoạt được vị trí lớp trưởng, chính là vì muốn nói chuyện yêu đương với tôi sao?"
Trần Hán Thăng sửng sốt một chút.
"Mẹ nhà nó, xem ra là bản thân mình tạo cảm giác hài lòng với các cô gái không kể chỉ mình Tiêu Dung Ngư rồi."
……
____________________
*Mao Toại: tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro