Chương 23: Tôi phải chăm chỉ suy nghĩ một chút đã
Tiêu Dung Ngư mới vừa tắm xong, nên mặc một bộ váy ngủ dài qua đầu gối thanh nhã, mái tóc ướt át rủ trên vai, làn da mềm mại bóng loáng, dưới ánh đèn đường lớp da loé sáng mê người, chính là vẫn có chút ngốc như trước, ra ngoài cổng trường một lúc lâu mới nhìn thấy Trần Hán Thăng.
"Muộn như vậy rồi mà còn gọi tôi ra ngoài, đã chuẩn bị ngủ rồi mà." Tiêu Dung Ngư quệt mồm oán giận nói.
Có điều chú ý tới số hoa quả trong tay Trần Hán Thăng, cô lại vô cùng cao hứng: "Cửa hàng tiện lợi bán hoa quả của trường học cũng không quá mới mẻ, những quả nho còn có những quả đào này nữa cậu mua ở đâu vậy?"
"Mua ở chỗ có việc đối diện trung tâm thương mại."
Trần Hán Thăng đang hút thuốc lá, ném tàn thuốc xuống đáp.
"Tiểu Trần."
Trong lòng Tiêu Dung Ngư cảm động: "Những loại hoa quả này thật sự quý giá, sau này cậu cũng không thể mua lại đâu."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm sau này cũng không có đâu, nếu không phải vừa mới khai giảng không lâu, tôi vẫn chưa có cơ hội tiếp cận Thẩm Ấu Sở, những hoa quả này cũng sẽ không đưa cho cậu đâu.
"Chỉ cần cậu thích là được."
Trần Hán Thăng nói một đằng làm một nẻo nói.
Tiêu Dung Ngư nhìn Trần Hán Thăng có chút phức tạp, luận về sắc đẹp Tiêu Dung Ngư xinh đẹp hơn nhiều so với cô giáo Tiểu Vũ buổi chiều, hơn nữa mới vừa tắm xong còn có một mùi thơm ngát nhàn nhạt, nghe vô cùng thoải mái.
Có điều lúc này, bụng của Trần Hán Thăng đột nhiên "ùng ục" một tiếng, buổi tối hắn chỉ uống cà phê, còn chưa ăn được miếng cơm nào.
"Cậu ăn cơm tối chưa vậy?"
Tiêu Dung Ngư cũng để ý tới.
"Vốn là chuẩn bị ăn, kết quả là mua hoa quả vừa vặn tiêu sạch, cậu không mang tiền theo à?"
Trần Hán Thăng nói dối thật trân đến mức không cần một viết trước một dòng tờ nháp.
Tiêu Dung Ngư nghe xong, cảm thấy Trần Hán Thăng của lúc trước lại quay trở lại.
"Tôi chỉ có 10 yên thôi, chuẩn bị đi mua kẹp tóc."
Tiêu Dung Ngư giang hai tay ra phía trước, quả thực đang nắm 10 yên tiền giấy.
"10 yên, cũng chỉ có thể ăn hai miếng ngũ cốc ở tiệm bánh nướng thôi."
Trần Hán Thăng lắc đầu một cái than thở.
……
Đông Đại và học viện Tài chính Kinh tế trong lúc đó ở lối đi bộ bên kia, sau 6 giờ tối có lượng lớn con buôn đi ra bày sạp, bình thường đa số đều là lấn chiếm, vì các sinh viên đại học tẻ nhạt sẽ giải quyết vấn đề ăn khuya.
Trần Hán Thăng dùng 10 yên mua hai bánh kèm trứng và thịt hun khói và ngũ cốc màu mè, còn từ chỗ lão bản đó mạnh dạn cầm một ly nước trái cây, tùy ý tìm một bậc thang ngồi xuống bắt đầu ăn.
Tiêu Dung Ngư cười tươi rói đứng ở một bên bóc nho, tình cờ còn khuyên Trần Hán Thăng ăn từ từ hai câu.
"Bạn học Tiêu Dung Ngư."
Đột nhiên một âm thanh kinh hỉ truyền tới từ phía bên cạnh, một nam sinh bước nhanh tới.
"Học trưởng Tằng, buổi tối vui vẻ."
Tiêu Dung Ngư khách khí chào hỏi, Trần Hán Thăng mở mắt liếc nhìn, từ cách ăn mặc của hắn mà xét chí ít cũng phải là năm 3, bởi không có hội học sinh năm 1 năm 2 nào lại nhét áo sơ mi trắng vào trong quần tây như vậy cả.
Nhìn xong hắn liền tiếp tục đặt sự chú ý lên trên đồ ăn, ăn ngấu nghiến như hùm như sói.
"Anh mới vừa trở về từ trong lớp thực tập, không nghĩ tới sẽ gặp em ở đây."
Nam sinh vừa nói vừa đánh giá Trần Hán Thăng, trong lòng đoán chắc Tiêu Dung Ngư đang trong mối quan hệ với Trần Hán Thăng.
"Nghe giáo sư bảo học trưởng Tằng tiến vào phòng nghiên cứu trung khoa địa chất của học viện Kiến Nghiệp để công tác, chúc mừng nhé."
Tiêu Dung Ngư cười nói, phương thức giao lưu của cô rất có cảm giác khoảng cách, việc này học trưởng Tằng hàn huyên một lúc cũng có thể cảm nhận được, hơn nữa Tiêu Dung Ngư cũng không có giới thiệu ý đồ của Trần Hán Thăng, hắn chỉ có thể trực tiếp hỏi: "Đây là em lớp dưới à?"
Trần Hán Thăng mới vừa ăn bánh xong, đang chuẩn bị châm một điếu thuốc lên cho tiêu cơm canh, sau khi nghe thấy liền vung vung tay nói: "Tôi học trường đối diện, bạn học cao trung của Tiêu Dung Ngư, cậu có muốn một điếu thuốc không?"
"Cảm ơn, tôi không biết hút."
Nghe được Trần Hán Thăng là học sinh của học viện Tài chính Kinh tế, lại là đồng hương của Tiêu Dung Ngư, học trưởng Tằng thở ra một hơi rõ ràng, hắn cảm thấy Tiêu Dung Ngư không nên vừa mắt loại hút thuốc như thế này, lôi thôi lếch thếch, lại là nam sinh của trường học hạng hai.
"Vậy anh về trước đây, ngày mai giáo sư muốn bọn anh chọn một đầu đề thuộc hàng trọng yếu, anh phải giúp nó nghĩ văn kiện."
Học trưởng Tằng nhìn như đang bình thản, sau khi lơ đãng khen ngợi khoe khoang xong rồi, không thèm nhìn Trần Hán Thăng, xoay người quay về trường.
"Học trưởng năm 4 của viện chúng tôi, còn chưa chính thức tốt nghiệp đã được trung khoa viện xem trọng, có một lần anh ấy đến ban chúng tôi tìm trợ lý của phòng thí nghiệm."
Tiêu Dung Ngư nói tới chỗ này liền dừng lại một lúc, Trần Hán Thăng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Anh ấy chọn tôi."
"Ồ."
"Có điều tôi không đồng ý."
Tiêu Dung Ngư đột nhiên cười cợt, có chút đắc ý.
Có điều nhìn thấy Trần Hán Thăng không có bất kì một biểu cảm gì, trong lòng cô lại có chút mất hứng: "Chỉ biết hút thuốc thôi, cậu trước đây không hề có tập quán này mà."
"Nói cứ như thể cậu hiểu rất rõ tôi như thế nào vậy."
Trần Hán Thăng cười lên một tiếng, đứng lên nói: "Đi thôi đi thôi, đưa cậu về trường, so với mẹ tôi còn dông dài hơn."
Bầu không khí học tập của trường đại học Đông Đại tốt hơn rất nhiều so với học viện Tài chính Kinh tế, bên trong phòng dạy học và bên trong phòng tự học đèn đuốc đều sáng choang, dưới đèn đường của trường học còn có học sinh đang lớn tiếng đọc tiếng Anh diễn cảm, hồ nhân tạo giống như một chiếc gương phản chiếu trăng mây trên trời, thật giống như đang tạo thành một bức tranh thủy mặc mày sắc rõ ràng.
Từ Thanh Phong tới, sóng nước không gợn lên, trong lòng yên tĩnh lạ thường.
"Xem ra từng người bạn học xem thường tôi là có lý do cả, sự chênh lệch giữa 985 và hạng hai gần như không chỉ ở chất lượng dạy học, tính tự giác của học sinh cũng không phải là một đẳng cấp, dạng như Thẩm Ấu Sở kia dù sao vẫn là số ít, hiện tại đám tình nhân của học viện Tài chính Kinh tế nói không chừng đang trốn ở trong một góc nào đó khảo sát cấu tạo cơ thể nam nữ đây mà."
"Cậu lèm bèm cái gì vậy hả?"
Tiêu Dung Ngư đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng về phía Trần Hán Thăng.
Dưới ánh trăng, đôi lông mi thật dài của Tiêu Dung Ngư hơi trung động, trong tròng mắt có hình phản chiếu của nước hồ nhân tạo, dường như có lưu quang mà chuyển động, trên gương mặt trái xoan vô cùng mịn màng, có một loại mê người kinh thiên động địa.
Trần Hán Thăng có chút đờ ra, Tiêu Dung Ngư đại khái cũng ý thức được khoảng cách quá gần của hai người, cô vội vàng quay đầu, chỉ để lại bóng lưng yểu điệu.
"Khụ."
Trần Hán Thăng hắng giọng một cái, phá vỡ sự yên tĩnh thuận tiện nói sang chuyện khác: "Ký túc xá của các cậu như thế nào?"
"Chính là như vậy đó."
Tiêu Dung Ngư có chút cô đơn mà trả lời, xem ra tính chất quan hệ trong ký túc xá đại học phức tạp vượt qua cả dự tính của cô.
"Cậu ấy, gần đây nhất có kế hoạch và dự định gì không?" Tiêu Dung Ngư hỏi.
"Tôi á."
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, cảm thấy nói chuyện với Tiêu Dung Ngư cũng không tệ.
"Tôi nghĩ tới việc nghiêm túc theo đuổi một cô gái."
Bóng lưng của Tiêu Dung Ngư ngẩn ra rõ ràng, hỏi: "Cô gái kia rất xinh đẹp sao?"
"Đã nhiều năm như vậy, chưa từng gặp ai xinh đẹp hơn cậu." Trần Hán Thăng nói.
Tổng hợp vóc người, hình dạng, khí chất của Thẩm Ấu Sở mà nói, coi như nhiều nhất cũng chỉ đánh cờ hoà với Tiêu Dung Ngư.
"Từng ấy năm cho tới nay à."
Tiêu Dung Ngư yên lặng lặp lại một lần nữa, Trần Hán Thăng mới trưởng thành, cái này là còn chưa nói rõ 18 năm sinh hoạt của hắn trước đây.
Cô lại tiếp tục hỏi: "Giả sử cô gái ấy chỉ muốn học tập, vẫn cứ không chấp nhận cậu thì sao."
Ngược lại là vấn đề này, Thẩm Ấu Sở có thể từ học viện Tài chính Kinh tế thi đậu làm nghiên cứu sinh của trường đại học Kiến Nghiệp, việc này khổ công sau lưng nhất định rất nhiều.
"Kiên nhẫn chờ cô ấy là được rồi, nói chung là tôi sẽ không từ bỏ."
Trần Hán Thăng nói chắc như đinh đóng cột, bảo tàng cô gái 36D làm sao có khả năng tùy ý để cô trốn mất.
Bước tiến của Tiêu Dung Ngư tựa hồ không quá ổn định.
"Cha mẹ không đồng ý thì phải làm sao bây giờ?"
Giọng nói của Tiêu Dung Ngư đột nhiên có chút run.
Trần Hán Thăng nghĩ thầm cha mẹ của Thẩm Ấu Sở đều chết hết rồi, làm sao có thể không đồng ý được.
"Không cần cha mẹ của cô ấy đồng ý, cô ấy đồng ý là có thể được."
Lại là một trận trầm mặc cực kỳ lâu, lúc sắp tới tầng dưới ký túc xá của Tiêu Dung Ngư, cô đột nhiên kiên định quyết định nói: "Hán Thăng, cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng tôi cần phải chăm chỉ suy nghĩ một chút đã."
Tiêu Dung Ngư sau khi nói xong, cũng không quay đầu lại mà lên tầng, để lại Trần Hán Thăng ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô.
"Tiên sư nó, lão tử muốn theo đuổi Thẩm Ấu Sở, cần cô ta cân nhắc cái con khỉ."
……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro