Chương 22: Một ngày đến muộn cũng là cơ hội
Lúc Trần Hán Thăng xin nghỉ huấn luyện quân sự với huấn luyện viên, viết giấy nghỉ phép vô cùng chính thức, sau đó tìm tới hắn nói: "Huấn luyện viên, tôi có người thân tới Kiến Nghiệp, vì vậy muốn xin nghỉ buổi chiều, tôi đã chào hỏi giáo viên phụ đạo rồi, hiện đang muốn mời thầy phê chuẩn."
Huấn luyện viên tiếp nhận đơn xin nghỉ phép, mặt trên viết tỉ mỉ nguyên nhân xin nghỉ, thời gian xin nghỉ, người viết đơn xin nghỉ, cách thức vô cùng tiêu chuẩn.
"Đi sớm về sớm, chú ý an toàn."
Huấn luyện viên nói.
"Được!"
Trần Hán Thăng còn kính chào theo đúng lễ nghĩa quân đội.
Kỳ thực cho dù Trần Hán Thăng không xin nghỉ, huấn luyện viên sơ ý cũng chưa chắc có thể nhìn thấy, có điều hắn không muốn mạo hiểm như vậy.
Đây là thời khắc mấu chốt để rút ngắn mối quan hệ tư nhân với lão Quách, hắn không muốn chỉ vì một chi tiết nhỏ mà sinh ra khúc mắc.
Huấn luyện viên bên đó, đầu tiên quy trình xin nghỉ của Trần Hán Thăng không có bất cứ vấn đề gì, thứ hai hắn vẫn chào hỏi với giáo viên phụ đạo.
Cuối cùng chính là con người Trần Hán Thăng này, hắn có khí chất gai góc, ăn nói gai góc, thế nhưng không làm sự tình trở nên gai góc.
Ngược lại thời gian huấn luyện quân sự trong lớp có những nam sinh khác quá mức bướng bỉnh, Trần Hán Thăng còn có thể giúp đỡ duy trì kỷ luật một lúc, những nam sinh kia bình thường cũng đồng ý nể mặt mũi Trần Hán Thăng, vì vậy huấn luyện viên cũng có ấn tượng không xấu với hắn.
Trần Hán Thăng ra khỏi trường học, ngồi nửa giờ mới tới trường mẫu giáo Cổ Lâu, cũng nhìn thấy con gái của Quách Trung Vân là Quách Giai Tuệ, có điều giáo viên ở trường mầm non không yên lòng với thân phận của Trần Hán Thăng, vô cùng cảnh giác nhìn hắn.
"Cậu gọi điện thoại cho ba của Giai Tuệ, kiểm chứng một chút là được."
Trần Hán Thăng cảm thấy đề nghị của nữ giáo viên mầm non này có chút đáng yêu.
"Tôi khẳng định là muốn kiểm chứng, hiện tại xin cậu tạm thời đứng ở ngoài cửa chờ chút."
Giáo viên rất có trách nhiệm, đầu tiên cô gọi điện thoại cho Quách Trung Vân, kết quả phát hiện ra điện thoại ở trong tay Trần Hán Thăng, đổi thành số điện thoại bàn mới.
Nữ giáo viên nói rõ ràng tình huống ở trong máy điện thoại, sau đó còn đánh giá Trần Hán Thăng, đại khái là miêu tả ngoại hình của Trần Hán Thăng.
"Ba của Giai Tuệ bảo cậu báo số thẻ học sinh."
Sau khi đối chiếu tướng mạo, nữ giáo viên lại tiến hành kiểm chứng một vòng cuối cùng.
"020901254813."
Sau khi Trần Hán Thăng báo số học sinh, hai bên đối chiếu không có gì sai sót, nữ giáo viên rốt cuộc mới yên tâm, cô dắt Quách Giai Tuệ lại nói: "Giai Tuệ, anh này là anh học sinh của ba con, anh ấy tối nay tới đón con nha."
Quách Giai Tuệ là một nha đầu mập mạp trắng trẻo non nớt, năm nay mới lên lớp lá, bản thân không có bất kỳ một ý thức phòng bị nào, giáo viên nói như thế nào bé liền làm như thế đó, bé ngoan ngoãn dắt tay Trần Hán Thăng.
"Vừa nãy thật bất tiện, hiểu lầm thân phận của cậu."
Giáo viên mẫu giáo hướng về phía Trần Hán Thăng mà xin lỗi.
Trần Hán Thăng mỉm cười hoà ái: "Không sao, vốn là nên có vài điểm cẩn trọng nghiêm túc mà, Giai Tuệ nói chào tạm biệt với cô giáo nào."
Trần Hán Thăng biểu hiện thành thục lại thận trọng, đúng là khiến giáo viên kinh ngạc với tuổi tác của hắn.
"Tạm biệt cô giáo Tiểu Vũ."
Đôi chân ngắn ngủn của Quách Giai Tuệ bước tới hôn giáo viên một cái.
"Tạm biệt Giai Tuệ."
Giáo viên cũng hôn khuôn mặt núng nính của Quách Giai Tuệ.
Trần Hán Thăng liền kiên trì chờ đợi ở bên cạnh, sau đó còn ôm lấy Quách Giai Tuệ bụ bẫm đi ra khỏi cửa lớn.
Hắn đoán rằng giáo viên của trường mầm non sẽ liên hệ với Quách Trung Vân, hành động như vậy nếu như thông qua giọng điệu của giáo viên trường mầm non chuyển tới lão Quách, hình tượng của Trần Hán Thăng sẽ hoàn thiện thêm đôi phần lại càng có lợi.
Cũng may người Quách Giai Tuệ mập thế nhưng cũng không nặng, xem ra thịt đều dồn lên trên mặt, bé ôm cổ Trần Hán Thăng mà hỏi: "Anh à, chúng ta đi vào trong đâu bây giờ."
"Dẫn em đi ăn KFC có được không hả?" Trần Hán Thăng hỏi.
Quách Giai Tuệ hài lòng vỗ tay một cái: "Được ạ, em thích ăn KFC nhất."
Vì tâm tình biểu đạt sự hài lòng, bé còn hôn lên mặt Trần Hán Thăng một cái.
Trần Hán Thăng không khỏi nghĩ tới vị giáo viên trường mầm non ban nãy, liền hỏi: "Giai Tuệ này, anh đố em một vấn đề."
"Nói đi."
Quách Giai Tuệ bi bô đáp.
"Vị giáo viên ban nãy tên đầy đủ là gì?"
"Cô giáo Tiểu Vũ."
"Không phải là tên thân mật, tên đầy đủ của cô ấy cơ."
"Chính là cô giáo Tiểu Vũ mà."
Độ tuổi này của Quách Giai Tuệ, làm sao biết tên đầy đủ là cái gì.
Trần Hán Thăng hết cách, chỉ có thể nói: "Vậy chúng ta đổi vấn đề đi, kiểm tra trí nhớ của Giai Tuệ nào, có nhớ số điện thoại của cô giáo Tiểu Vũ không?"
"Không biết nha."
"Vậy QQ thì sao?"
"QQ là cái gì vậy?"
Một lúc sau.
"Anh này, sao anh không ôm em vậy."
"Anh mệt rồi, không muốn ôm."
......
Bên trong một quán KFC đối diện trường mẫu giáo, Trần Hán Thăng vì Quách Giai Tuệ mà mua hamburger khoai lang và cánh gà, bản thân hắn chỉ gọi một ly cà phê, vừa cầm lấy vừa mua một tờ báo để xem.
Quách Giai Tuệ ăn xong lại đi chơi cầu trượt, tới lúc không còn một người bạn nhỏ nào nữa, chơi đến mức đầu đầy mồ hôi, tới gần 7 giờ, điện thoại trong tay Trần Hán Thăng vang lên.
"Hán Thăng, tôi họp xong rồi, các em đang ở chỗ nào vậy."
"Giáo sư Quách, em mang theo Giai Tuệ vào trong quán KFC ở quảng trường Cổ Lâu kia."
"Tôi biết chỗ đó, đại khái một giờ nữa sẽ tới, em vất vả rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hán Thăng nhếch miệng cười cợt, bản thân mình ở trong miệng lão Quách cuối cùng cũng từ "Trần Hán Thăng" tiến hoá thành "Hán Thăng".
Khoảng chừng bảy giờ rưỡi, Trần Hán Thăng gọi Quách Giai Tuệ lại, giúp bé lau mồ hôi rồi hỏi: "Giai Tuệ có mệt mỏi lắm không?"
"Em không mệt."
Quách Giai Tuệ tránh ra còn muốn đi chơi.
"Không được, anh cảm thấy em nên buồn ngủ rồi đó."
Trần Hán Thăng không thả cô bé đi, nếu trong phim điện ảnh đều có đoạn cao trào, vậy hôm nay cũng có một kết cục hoàn mỹ.
Trần Hán Thăng cũng không xem báo giấy, ôm Quách Giai Tuệ vào trong lòng, nghĩ trong đầu những câu chuyện thiếu nhi, chậm rãi kể cho bé nghe.
Quách Giai Tuệ vừa nãy chơi quá lâu, kỳ thực đã có chút uể oải, hơn nữa lại còn có câu chuyện để có thể nghe, trong ý thức là không muốn ngủ, thế nhưng mí mắt lại đánh nhau, rốt cục cũng ngủ trước khi vợ chồng Quách Trung Vân tới.
Ngay lập tức, lão Quách và người yêu của ông nhìn thấy một hình ảnh như vậy.
Trước tấm kính cửa sổ thủy tinh trong suốt của quán KFC, Trần Hán Thăng ôm Quách Giai Tuệ, ánh mắt ôn hoà lại hiền lành, khuỷu tay nhẹ nhàng đung đưa tận lực giúp Quách Giai Tuệ ngủ càng thoải mái hơn, vợ chồng hai người họ liếc mắt nhìn nhau, lão bà của ông nói: "Không nghĩ tới Giai Tuệ đúng là rất hợp duyên với người học sinh này của anh."
"Tên của cậu ấy là Trần Hán Thăng, năng lực và tính cách đều rất tốt, đêm nay anh cũng coi như thiếu nợ ân tình của cậu ấy." Quách Trung Vân nói.
Lúc này, Trần Hán Thăng cũng nhìn thấy Quách Trung Vân đi tới, nhẹ nhàng nói: "Giai Tuệ vô cùng biết điều, chăm sóc cô bé không mệt mỏi một chút nào."
Lão bà của Quách Trung Vân vô cùng khách khí, cô nhìn thấy sắc mặt hồng hào khoẻ mạnh của con gái mình, ngủ một giấc vô cùng yên ổn, lấy từ trong xe ra một túi hoa quả nói: "Cảm ơn Tiểu Trần, bắt con phải chạy xa như vậy giúp chúng tôi đón con."
"Mẹ quá khách khí rồi, con cũng vừa hay muốn đi ra ngoài một chút thôi mà, huấn luyện quân sự mệt mỏi quá." Trần Hán Thăng mỉm cười từ chối.
"Nếu con cũng gọi ta là mẹ, số hoa quả kia mang về đi, mặt khác cuối tuần tranh thủ tới nhà bọn ta dùng bữa cơm, lão Quách anh phải nhớ kỹ chuyện này nhé."
Quách Trung Vân cũng gật gù: "Cầm lấy hoa quả đi, tôi đưa em tới trạm xe buýt, sau này ở trong lớp phải làm tốt nhiệm vụ lớn lao."
Trần Hán Thăng giật mình, lặng lẽ đáp lại.
Lại trải qua hơn một giờ đường xe, Trần Hán Thăng rốt cuộc cũng trở về thành phố đại học Giang Lăng, vốn là hắn muốn đem hoa quả về, nhưng lúc ở cổng lại thay đổi chủ ý, đi tới trước buồng điện thoại công cộng bấm một cú điện thoại.
"Tiểu Tiêu, tôi đang ở cửa trường học của cậu, mấy ngày nay huấn luyện quân sự vô cùng khổ cực, tôi cố ý mua chút hoa quả cho cậu, mau chóng xuống lấy đi."
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro