Chương 21: Chuyện công và chuyện tư
Chạy xong 10 vòng thao trường, quần lót của Trần Hán Thăng ướt sũng, có điều lúc hắn trở về vài nam sinh lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, những người này không có thể hiểu hết được thâm ý bên trong hành động của Trần Hán Thăng, chỉ là cảm ơn Trần Hán Thăng vì bảo vệ mái tóc của bọn họ mà thôi.
Đến ngay cả tiểu tử Kim Dương Minh này vẫn lặng lẽ đi qua thăm dò, khâm phục nói: "Anh Trần, anh mạnh mẽ chống đỡ huấn luyện viên dáng vẻ vô cùng trâu bò."
"Cái gì gọi là mạnh mẽ chống đỡ huấn luyện viên."
Trần Hán Thăng không muốn tâm tình đối lập của bạn học với huấn luyện viên thêm sâu sắc, lẫm lẫm liệt liệt mắng: "Chu Thành Long này kháng cự hàng ngũ, tóc dài cũng không biết tự giữ lấy, làm hại lão tử chạy 10 vòng không công."
Trần Hán Thăng chính là cố ý nói cho Chu Thành Long nghe thấy, Chu Thành Long quay đầu nở nụ cười "ha hả": "Lớp trưởng, đêm nay tôi mời cậu ăn cơm."
Dương Thế Siêu nghe xong, liền vội vàng nói: "Đừng có quên chú Dương nhà cậu nhá."
Chuyện này thật sự cứ như vậy mà bỏ qua, làm Trần Hán Thăng hết sức hao tổn phía dưới, thực sự là một chi tiết ảnh hưởng xấu cũng không có.
Hồ Lâm Ngữ tận mắt nhìn thấy chuyện này, cô cảm thấy áp lực vô cùng lớn, bên nam sinh kia tựa hồ cũng đoàn kết một lòng với Trần Hán Thăng, xem ra chỉ có thể vận dụng sức mạnh của nữ sinh thôi.
Sau bữa cơm chiều không cần phải huấn luyện quân sự, Hồ Lâm Ngữ liền mua một ít nước có, bánh điểm tâm, hoa quả trong lúc đó đi tới ký túc xá nữ sinh, trong quá trình rút ngắn quan hệ, Hồ Lâm Ngữ biểu đạt ý nguyện tranh cử vị trí lớp trưởng của bản thân lần thứ hai.
Phương thức này kỳ thực có chút thấp kém, hơn nữa đối với những sinh viên đại học này mà nói cũng quá mức đột ngột với hiện thực.
Sau khi Hồ Lâm Ngữ rời đi, có vài bạn học nữ vừa ăn đồ ăn vặt miễn phí, vừa nói: "Hồ Lâm Ngữ cũng quá muốn làm quan rồi, lại dùng biện pháp như thế này để thu phục lòng người, chẳng trách có người nói đại học chính là một xã hội thu nhỏ a."
"Đúng vậy, kỳ thực tôi cảm thấy Trần Hán Thăng không tệ, rất có khí khái nam tử hán, lúc hắn dựa vào lý lẽ để biện luận với huấn luyện viên trông siêu cấp soái."
"Hắn vốn không hề xấu, thế nhưng nam sinh làm lớp trưởng có rất nhiều điều bất tiện a, trong lớp có một số việc không có cách nào trực tiếp thông qua được, cũng không thể đi tới ký túc xá nam sinh xa như vậy được."
"Cũng đúng, xem mức độ hoa quả này đi, lúc tranh cử lớp trưởng tôi sẽ bầu một phiếu cho Hồ Lâm Ngữ."
Lúc Hồ Lâm Ngữ hành động, Trần Hán Thăng cũng không phải không hề làm gì cả, hắn cũng mua vài thứ đồ chơi nho nhỏ.
Hai bộ bài pu-khơ 3 yên.
Sau dáng vẻ tám, chín điểm của huấn luyện viên, Trần Hán Thăng ngổ ngáo ưỡn người ngậm thuốc lá, trong túi áng chừng bộ bài tú lơ khơ, giẫm dép "xoạch, xoạch", không kiêng dè một chút nào mà đẩy cửa lớn của ký túc xá nam sinh khác, rất nhanh đã có một trận náo động gà chó không yên.
"Ngủ cái đầu nhà mày, dậy đánh bài!"
"Đừng có xem AV nữa, đánh bài đánh bài!"
"Tiến lên có chơi được không, không được thì để anh đây dạy chú."
……
Ban đầu người hưởng ứng không nhiều đến như vậy, có điều người này kéo người kia thức dậy, cái này bên trong máy vi tính, niên đại điện thoại cũng không phổ cập, nam sinh đại học độc thân rất nhanh mà yêu thích hoạt động tập thể này.
Cho tới ngày thứ hai, sau ngày huấn luyện quân sự thứ ba, các nam sinh đã mong chờ tập hợp thành một bàn để dành thời gian đánh bài.
Trong quá trình này, Trần Hán Thăng trừ hai bộ bài tú lơ khơ, một bình nước không mang, một bao thuốc không mua, trái lại ăn uống hỗn loạn không ít thức ăn khô, hơn nữa một câu tranh cử lớp trưởng cũng không đề xuất, những nam sinh khác trái lại đều nhận định hắn chính là lớp trưởng, còn vui cười xin xỏ nếu có chuyện tốt trong lớp Trần Hán Thăng nhớ gọi bọn họ.
Đây là từng người Trần Hán Thăng và Hồ Lâm Ngữ trong quá trình hoạt động, về hiệu quả mà nói thì gần như ngang bằng nhau, bởi vì các nữ sinh cũng có cân nhắc của bản thân mình.
Thế nhưng nếu nói về lòng người và tôn nghiêm, Trần Hán Thăng đồng thời bảo vệ hình tượng của bản thân mình, cũng giữ gìn cả hình tượng của chức vụ "Lớp trưởng" này.
Có điều việc đấu sức không hề có một tiếng động này không chỉ dừng lại tại đây, thỉnh thoảng có lúc giáo viên phụ đạo Quách Trung Vân sẽ ở lại trong lúc huấn luyện quân sự để kiểm tra đây là yêu cầu cứng nhắc của trường học.
Lão Quách là một kẻ lười nhác, mỗi ngày đến như điểm danh, ngây ngốc không được mười mấy phút đã rời đi.
Hồ Lâm Ngữ và Trần Hán Thăng đều biết nhân vật cuối cùng phải lấy lòng là Quách Trung Vân, vì vậy thời gian có hạn trong hơn mười phút, Hồ Lâm Ngữ hoặc trợ giúp cho bạn học làm phẳng quân tư trang, hoặc là lớn tiếng nhắc nhở phải mặc quần áo huấn luyện quân sự chỉnh tề, hoặc là dìu các bạn học có dấu hiệu cảm nắng đi vào nơi mát mẻ.
Nói chung cô nắm chắc tất cả các cơ hội có thể biểu hiện, biểu diễn đầy đủ tính tích cực và tinh thần dâng hiến của bản thân.
Trần Hán Thăng này, hắn cười hì hì hút thuốc dưới gốc cây với lão Quách, nhìn Hồ Lâm Ngữ đầu đầy mồ hôi.
"Lạm sức quá, không đủ để bù đắp mất." Trong lòng Trần Hán Thăng yên lặng nói.
"Nam sinh gần đây đều ở trong kí túc xá để đánh bài tú lơ khơ à?"
Quách Trung Vân đột nhiên hỏi.
Trần Hán Thăng nhìn giáo viên phụ đạo một chút, mặt không đỏ tâm cũng không hề hoảng hốt đáp: "Vui đùa vài trò chơi bổ não một chút thôi mà."
Lão Quách suýt chút nữa thì không nhịn được mà cười thành tiếng, tiểu tử này da mặt cũng quá là dày rồi, lại có thể thoải mái nói đánh bài thành "trò chơi bổ não", có điều sinh viên đại học đánh bài cũng rất bình thường, ông cũng không tra cứu nguyên nhân.
"Nghe nói buổi chiều ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, nam sinh ban chúng ta suýt chút nữa phát sinh xung đột với huấn luyện viên?"
Quách Trung Vân lại hỏi vấn đề thứ hai.
Trần Hán Thăng yên lặng gật gù, sau đó ngắn gọn trả lời: "Đã không sao nữa rồi."
"Ừm."
Quách Trung Vân khẽ vuốt cằm, câu trả lời của Trần Hán Thăng có một loại sức mạnh, khiến người ta đồng ý tin tưởng.
Trần Hán Thăng không hỏi vì sao lão Quách lại biết được nhiều chuyện đến như vậy, Quách Trung Vân ở trong học viện Tài chính Kinh tế làm giáo viên nhiều năm như vậy, có một số việc chỉ cần ông muốn biết, vậy thì nhất định không thể che giấu nổi.
"Keng keng keng."
Ngay khi Quách Trung Vân chuẩn bị căn dặn hai câu trước khi rời đi, điện thoại của ông đột nhiên rung lên, Quách Trung Vân là một giáo sư đại học theo biên chế, mua được điện thoại là vô cùng bình thường.
"Hôm nay là thứ sáu, trường mầm non tan học từ rất sớm."
……
"Đêm nay trường còn có hội trại, nhóm chủ nhiệm chủ động tham gia, anh không tiện xin nghỉ."
……
"Em không thể một tay nâng trời được đâu, cả ngày đã vội vàng công việc trong bệnh viện rồi."
……
"Anh đã nói là thuê bảo mẫu rồi, em lại lo lắng con bị ngược đãi."
……
Từ trong điện thoại hình dung suy đoán, người bên kia hẳn là lão bà của Quách Trung Vân, đại khái bởi vì đêm nay lão Quách có một cuộc họp không thể hoãn được, lão bà của ông cũng có nhiệm vụ trong bệnh viện, con gái của hai người không có ai chăm.
Quách Trung Vân mặt mày xám xịt cúp điện thoại, từ cá tính của lão Quách mà xét, sự vụ của gia đình khẳng định quan trọng hơn công việc.
"Điện thoại của vợ à?" Trần Hán Thăng hỏi.
Quách Trung Vân cau mày gật gù.
"Nếu không, lát nữa em đi đón con gái cho thầy?"
Trần Hán Thăng không có vòng vo tam quốc, trực tiếp nói ra suy nghĩ của bản thân.
Quách Trung Vân sửng sốt một chút, rất kinh ngạc đánh giá Trần Hán Thăng, sau đó kiên quyết lắc đầu một cái: "Không được, em còn phải huấn luyện quân sự nữa."
"Em có thể xin huấn luyện viên cho nghỉ phép một ngày mà." Trần Hán Thăng đáp.
"Đừng nói linh tinh, em còn chưa quen thuộc với Kiến Nghiệp."
Quách Trung Vân từ chối lần thứ hai.
"Em có nhà người thân ở Kiến Nghiệp, trước khi báo danh em có ở nhà người đó nghỉ cả một mùa hè, rất quen thuộc với thành phố này a." Trần Hán Thăng lại tìm lý do.
Quách Trung Vân vẫn là không đồng ý, lúc này điện thoại của lão bà của ông lại gọi tới, hai người lại ầm ĩ một trận, cuối cùng lão Quách nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.
"Để em xem thử đi, giáo sư Quách."
Trần Hán Thăng rất kiên trì.
Lão Quách nghiêm túc nhìn Trần Hán Thăng, đột nhiên hỏi: "Trường mẫu giáo Cổ Lâu em biết nằm ở đâu không?"
Trần Hán Thăng thu lại phương pháp cà lơ phất phơ bình thường, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Khu nào là trường mầm non Cổ Lâu, đường Mân Giang, đường Li Giang hay là phía tây đường Yến Kinh."
"Phía tây đường Yến Kinh."
Nghe được Trần Hán Thăng ngay lập tức nói ra được cách phân biệt các trường mầm non, sắc mặt của lão Quách hơi hơi thả lỏng, điều này nói rõ Trần Hán Thăng hẳn là thật sự quen thuộc.
Trần Hán Thăng khôi phục kí ức một chút, đáp: "Từ trường học xuất phát bằng tàu số 737, đổi thành đường số 33 là có thể tới nơi, bên cạnh trường mầm non Cổ Lâu có một nhà mở tiệm tiết canh vịt, đối diện là một khách sạn bốn sao, bên cạnh đó là một ruộng ngô vô cùng rậm rạp…."
Trần Hán Thăng vốn là chỉ muốn chứng minh bản thân xác thực quen thuộc với thành phố này, kết quả lại trái lại chìm đắm trong kí ức, trực tiếp nói toàn bộ quang cảnh của trường mầm non Cổ Lâu, Quách Trung Vân cuối cùng cũng không nhịn được mà xen ngang: "Nhà người thân của em nằm ở đối diện trường đó đúng không?"
"Ha hả, giáo sư Quách đoán chuẩn thật đấy."
Trần Hán Thăng "thẳng thắn" đáp.
Trên mặt Quách Trung Vân có chút do dự, ông đã tin tưởng rằng Trần Hán Thăng xác thực quen thuộc với tình hình của nơi đó, có điều vẫn cứ lo lắng hắn có thể chăm sóc tốt cho người bạn nhỏ được hay không.
Trần Hán Thăng nắm lấy cơ hội, tiếp tục nói: "Sau khi em tới trường mẫu giáo, thầy có thể liên hệ cho giáo viên của bên đó, đến lúc đó em sẽ báo mã số sinh viên, nếu như nhất trí có thể bảo đảm không có người giả mạo."
Biện pháp này có thể xác thực được, họ tên đầy đủ và đơn vị làm việc cũng có thể giả mạo, nhưng mã số sinh viên như vậy, không phải bản thân Trần Hán Thăng thì không ai có thể nhớ được.
"Cho em điện thoại này, thuận tiện cho việc liên hệ, hội nghị nhiều nhất không vượt quá 7 giờ sẽ kết thúc."
Cuối cùng, Quách Trung Vân quyết định thử một lần, nghĩ thầm tới thời điểm sau này cha mẹ cũng kiên quyết không muốn thuê bảo mẫu.
Trần Hán Thăng trầm ổn nhận lấy điện thoại, vào lúc này nhất định phải biểu hiện khiến cho Quách Trung Vân vô cùng yên tâm.
Kỳ thực việc Quách Trung Vân đồng ý tín nhiệm Trần Hán Thăng có ba lý do, thứ nhất là năng lực của Trần Hán Thăng rất kiệt xuất, thứ hai là quan hệ gia đình của Trần Hán Thăng khá là đơn thuần, cha mẹ đều là công chức nhà nước, cuối cùng mới là hắn quen thuộc thông tin thành thị sẽ không bị lạc đường.
Trước khi rời đi Trần Hán Thăng nhìn thấy Hồ Lâm Ngữ vẫn đang vì sự vụ của lớp mà bận bịu đầu đầy mồ hôi, nghĩ thầm cho dù việc công có hoàn thành tốt, lão Quách nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy học sinh này rất có tinh thần trách nhiệm, nhưng trợ giúp lão Quách trong việc tư, ông sẽ ghi nhớ ân tình và tăng cường quan hệ tư nhân.
"Xin lỗi Tiểu Hồ, vị trí lớp trưởng không phải tôi còn có thể là ai khác được nữa chứ, hơn nữa tôi còn có thể trở thành phát ngôn viên của lão Quách ở trong lớp, kỳ vọng thông qua chuyện này có thể chỉ điểm cho cậu, khiến cậu càng nhận thức được rõ ràng xã hội dưới lớp mặt nạ chân thực."
……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro