Chương 194: Thanh xuân là phải kiếm chuyện
Nhìn thấy cử chỉ thân mật của Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở trong lúc đó, có cảm xúc không chỉ có Hồ Lâm Ngữ, còn có Ngụy Quân ngồi ở bên cạnh.
"Thanh xuân thật đẹp."
Ngụy Quân cười nói: "Có điều năm nay tôi đã năm 4 rồi, thanh xuân cũng sắp tàn cuộc rồi."
Trần Hán Thăng vốn chỉ xã giao sơ sơ với Ngụy Quân, bình thường chỉ lúc mở hội đoàn ủy, gạt khói thuốc đáp lời gì đó, hiếm thấy hôm nay mới tán gẫu nhiều hơn một chút.
"Lão Ngụy, thanh xuân của anh là cô gái nào thế?"
Trần Hán Thăng hỏi, chủ ý của hắn là hỏi về bạn gái của Ngụy Quân một chút.
"Thanh xuân của tôi sao."
Ngụy Quân phun ra một làn khói, ánh mắt nhìn đài chủ tịch có chút lưu luyến.
Trần Hán Thăng đùa giỡn nói: "Thanh xuân của anh không phải là Trần Thiêm Dụ đấy chứ."
Ngụy Quân cười lắc đầu: "Tôi không thích đàn ông, Cốc Hoán Hoán chứ."
Trần Hán Thăng "Ồ" một tiếng, Ngụy Quân và Cốc Hoán Hoán đều là học sinh năm 4, không có gì bất ngờ xảy ra, đây là đại hội thể dục thể thao tại trường lần cuối cùng của bọn họ.
"Vù, vù, vù".
Lúc này, trạm phát thanh trên đài chủ tịch đột nhiên phát ra một đợt tạp âm chói tai, đây là phản ứng bình thường sau khi nối microphone vào cục điện lưu, đồng thời còn có người điều chỉnh và thử thiết bị "Này, ê, alo, alo".
Chỉ chốc lát sau tạp âm của cục điện lưu từ từ biến mất, có một nữ sinh cầm microphone lên thử âm: "Các vị lãnh đạo tôn kính, các vị khách quý, chào mọi người…"
m sắc trong trẻo êm tai, tiếng phổ thông đạt tiêu chuẩn đến phi thường, Trần Hán Thăng đã nghe quen: "Tiền bối Cốc Hoán Hoán sao?"
Ngụy Quân gật gù.
"Thử âm như vậy là có ý gì chứ."
Trần Hán Thăng híp mắt oán giận nói: "Còn không bằng hát một bài, nói chung cũng đã là lần cuối cùng rồi, còn không mau chóng thoải mái một chút đi."
Kỳ thực hắn thuần túy kiến nghị lung tung, nói chung Cốc Hoán Hoán cũng không nghe được.
Không nghĩ tới Ngụy Quân lại nghe thấy, đột nhiên liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng, tầng tầng nói: "Chú nói có lý."
Ngụy Quân đứng lên hít sâu một hơi, Trần Hán Thăng nghĩ thầm điệu bộ này là muốn kiếm chuyện sao.
Đúng như dự đoán, sau một khắc Ngụy Quân thẳng thừng la lớn: "Hát một bài đi!"
Vốn âm thanh gì bên chỗ ngoặt sân vận động này đều có, nhận được thử âm của trạm phát thanh, sự chú ý của mọi người đều bị thu hút, nghe xong sẽ phát hiện chỉ là lãnh đạo đang nói chuyện và thảo luận bình thường, sự chú ý của học sinh đang được thu hồi lại, không nghĩ tới Ngụy Quân lại lập tức kéo về.
Trợ lý phòng phục vụ hậu cần và vận động viên đều vô cùng buồn bực, chớ đừng nói chi những người xem trò vui để buôn dưa lê kia, hết thảy mọi người ở gần đều kinh ngạc nhìn Ngụy Quân.
Trần Hán Thăng phản ứng lại trước, trường hợp náo nhiệt này sao có thể thiếu sự xuất hiện của mình được?
Hắn cũng lập tức đứng lên, nghẹn một lúc rống to: "Tiền bối Cốc, hát một bài đi."
Trần Hán Thăng không chỉ gọi theo, còn mang cả tên.
Ngụy Quân thấy có người trợ giúp, càng thêm phấn chấn, cảm xúc trong hắn thật giống như thật sự truy điệu nhiều ý chí thanh xuân hơn vậy.
"Hát một bài đi!"
Ngụy Quân kêu lên lần thứ hai.
Trần Hán Thăng cảm thấy chơi vui, không cam lòng yếu thế kêu lên: "Một, hai ba, bốn, năm, sáu, bảy, chúng tôi thật sốt ruột a."
Câu nói này mới gây nên sự hưởng ứng của người thứ ba, tân sinh viên năm 1 mới vừa huấn luyện quân sự không lâu, lúc huấn luyện quân sự khẩu hiệu hát "Một, hai ba, bốn, năm, chúng tôi thật khổ cực; một, hai ba, bốn, năm, sáu, bảy, chúng tôi thật sốt ruột" còn chưa quên được.
Lúc Trần Hán Thăng kêu lần thứ hai đã thức tỉnh, có vài học sinh cũng gọi theo.
Rất nhanh, tiếng hô này thật giống như ngọn lửa lan ra, bắt đầu lan ra từ chỗ ngoặt phòng phục vụ hậu cần, từ từ toàn bộ học sinh trong sân vận động đều hô hoán.
Rất nhiều học sinh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhiều người đồng thanh kêu như vậy, gọi theo cho xong việc.
"Hát một bài đi."
"Một, hai ba, bốn, năm, chúng tôi thật khổ cực."
"Một, hai ba, bốn, năm, sáu, bảy, chúng tôi thật sốt ruột."
……
Khẩu hiệu được gọi vang động trời đất, Hồ Lâm Ngữ lặng lẽ ngồi bên cạnh Thẩm Ấu Sở: "Nếu người đàn ông của cậu sinh sớm 100 năm, nhất định là một phần tử nguy hiểm, quá có thể làm động lòng người."
Thẩm Ấu Sở đỏ mặt vô cùng bất tiện, có điều cô thực sự vô cùng sùng bái Trần Hán Thăng, tại sao có thể ở trước mặt nhiều người như vậy mà nói chuyện công khai được chứ.
Mình và một người xa lạ nói chuyện đều sẽ nói lắp, cũng quá vô dụng rồi.
Ngụy Quân và Trần Hán Thăng dắt tay nhau đi "Quấy rối", bên trạm phát thanh đầu tiên vắng lặng một lúc, rất nhanh đã có hồi đáp.
Cốc Hoán Hoán đến cùng cũng là trạm trưởng của trạm phát thanh, ở trong trường cũng là một nhân vật giỏi ca múa, trình độ bức cung của nơi này đúng là không làm khó được cô.
Không bao lâu sau, microphone khuếch đại liền truyền tới âm thanh của cô: "Nếu mọi người đã yêu cầu mãnh liệt như vậy, vậy tôi liền mạn phép mang đến một ca khúc (Người tìm mộng*) a."
"Oa, được, ha…"
m thanh kêu gọi trên sân vận động càng lớn hơn, thật giống như đã thực hiện được mưu kế, mãi đến tận khi giai điệu của ca khúc (Người tìm mộng) vang lên, âm thanh mới từ từ nhỏ lại.
Hãy để thanh xuân lay động mái tóc dài
Để nó kéo dài giấc mộng của người
Bất tri bất giác lịch sử chốn hồng trần
Đã ghi nhớ nét cười của người
……
Đừng để hồng nhan phòng không gối chiếc
Thanh xuân không hối tiếc
Mãi mãi chỉ yêu người
……
Giai điệu của (Người tìm mộng) có chút đau thương, nhưng ca từ có thâm ý vô cùng, tuy không phải là bản hit hot nhất trong các ca khúc được yêu thích của Chu Kiệt Luân, Lâm Tuấn Kiệt và SHE, nhưng lại đánh vào tâm thái của sinh viên đại học đến phi thường.
Học sinh năm 1 vừa cáo biệt cao trung sốt sắng, mang theo sự ngóng trông vô hạn về đại học mà đi tới học viện Tài chính Kinh tế, học viện Tài chính Kinh tế cũng không khiến bọn họ thất vọng, loại ca khúc này đột nhiên được biểu diễn, thể hiện trong trường nên có sự tự do;
Học sinh năm 2 và năm 3, bọn họ đã thích ứng với tiết tấu của đại học, bây giờ trong lúc thi nghiên cứu sinh, khảo sát, thậm chí là gây dựng sự nghiệp cũng chăm chú lựa chọn một con đường để đi xuống;
Cho tới học sinh năm 4, bài hát này vốn được học sinh năm 4 biểu diễn, đại khái có thể nghe ra được sự nhớ lại và hoài niệm về kiếp sinh viên và thanh xuân.
Mặt trời buổi chiều ở Kiến Nghiệp không chói chang chút nào, biếng nhác treo trên bầu trời, học sinh nơi sân vận động thật giống như đã bị bài hát này đưa vào hồi ức, mãi đến tận khi hát xong mọi người cũng chưa hết ngứa ngáy.
Có vài người còn kêu lên "Hát một bài nữa đi", lần này Trần Hán Thăng không tham gia nữa.
Hình thức này thật giống như "Tránh né", thay đổi tư thế rồi lại kêu lên một lần nữa, vậy sẽ mất đi vẻ đẹp ban đầu.
"Cảm ơn."
Ngụy Quân chân thành hướng về phía Trần Hán Thăng để nói cảm ơn.
Trần Hán Thăng cười cợt, nghĩ thầm quý trọng hơn chút đi, bởi thật sự sau khi tốt nghiệp, đến lúc các cậu gặp mặt cũng chính là như người xấu vậy.
Buổi chiều Trần Hán Thăng đúng là không lười biếng, nghiêm túc cẩn thận làm vài việc ở sân vận động, thực hiện chức trách của một số cán bộ học sinh, lúc chạng vạng nói với Thẩm Ấu Sở: "Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đi."
Thẩm Ấu Sở liếc mắt nhìn Hồ Lâm Ngữ.
Trần Hán Thăng lập tức hiểu ra, gần đây hai người đều cùng nhau đi ăn cơm, Trần Hán Thăng vung tay lên: "Lâm Ngữ cũng ăn cùng đi, tôi mời khách."
Hồ Lâm Ngữ không vui: "Tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi các cậu đâu."
"Cái này dễ thôi mà, tôi gọi thêm hai người đi cùng là được rồi."
Trần Hán Thăng thông cảm nói, lúc này Hồ Lâm Ngữ mới đáp ứng.
Trần Hán Thăng quả thực không nuốt lời, hắn thật sự kêu hai người bạn quen biết tới dùng cơm, vừa gắp thức ăn cho Thẩm Ấu Sở, vừa hỏi Hồ Lâm Ngữ: "Đừng khách khí, ăn nhiều một chút."
Hồ Lâm Ngữ đáp trả bằng một cái liếc mắt sâu hoắm.
Bởi, người Trần Hán Thăng mời chính là cặp tình nhân học sinh Lưu Bằng Phi và Thu An Bình.
Hồ Lâm Ngữ nói không muốn làm kỳ đà cản mũi Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở, kết quả lần này xong rồi, không cẩn thận còn bỏ thêm củi vào, thuận tiện làm kỳ đà cản mũi Lưu Bằng Phi và Thu An Bình.
……
__________________________
(*) Người tìm mộng: Hay Truy Mộng Nhân, là một bài hát Trung Quốc bất hủ được hát bởi Phụng Phi Phi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro