Chương 191: Báo ứng đến
Nếu Tiêu Dung Ngư và Vương Tử Bác đều phải quay về, Trần Hán Thăng thẳng thắn ước tới thời gian cùng quay về Cảng Thành, thuận tiện thăm lão Trần và Lương Mỹ Quyên.
Lương Mỹ Quyên thường xuyên gọi điện thoại càu nhàu: "Con nhà người ta lên đại học thì lên đại học, không có tiền còn biết gọi cho mẹ, con lên đại học thật giống như đăng xuất lên mặt trăng, cha mẹ đây một chút cũng không có cảm giác tồn tại nữa."
Ăn xong bữa sáng Tiểu Ngư Nhi đi học, Vương Tử Bác quay về Quản lý Công nghiệp, Trần Hán Thăng tới bãi đậu xe của 1912, con FAW nhỏ của hắn còn đậu ở đây.
Trần Hán Thăng còn có chút không yên lòng: "Tử Bác, sau này cậu có quay lại làm liếm cẩu nữa không?"
"Không, cậu chớ ăn nói lung tung, tôi trước đây cũng không phải là liếm cẩu a."
Vương Tử Bác tức giận đến mức phủ nhận ba lần liền.
Trần Hán Thăng gật gù: "Trước mắt Hoàng Tuệ sẽ không làm ở công ty kia quá lâu đâu, thằng con ông cháu cha Triệu Chính kia cũng chủ yếu đang vui đùa một chút mà thôi, cậu cải thiện tốt hơn một chút, cô ta khẳng định sẽ quay về tìm cậu thôi, hi vọng lúc đó có thể nhớ tới cuộc hội ngộ tối hôm qua."
"Biết rồi, lời cằn nhằn thần kỳ của cậu thật giống như có thể đoán trước được tương lai vậy."
Nhắc tới sự việc sốt ruột tối hôm qua, Vương Tử Bác còn hơi thiếu kiên nhẫn: "Tôi lại không phải cậu, lăn lộn sao để khá hơn một chút được?"
Trần Hán Thăng cười cợt không trả lời, trực tiếp đi về phía 1912.
Kỳ thực thật sự nên mang theo Vương Tử Bác tới xem đôi tình nhân Lưu Bằng Phi và Thu An Bình ở học viện Kỹ thuật khoa học Kim Lăng, trạng thái nỗ lực phấn đấu của bọn họ, mới thật sự là điển phạm* tình yêu của sinh viên đại học.
Đối với sinh viên đại học phổ thông mà nói, câu nói "Anh thích em" này không đủ nhiệt tình, "Anh yêu em" lại có chút trầm trọng, "Anh định cùng em nỗ lực" mới thích hợp.
Trên đường đi từ 1912 về học viện Tài chính Kinh tế, Trịnh Quan Thị gọi điện thoại tới: "Cậu đang làm gì thế?"
"Tôi đang lái xe, Trịnh tổng có gì dặn dò?" Trần Hán Thăng đáp.
"Kỳ thực cũng không có chỉ thị gì cả, chỉ là có thông tin muốn nói cho cậu."
Trịnh Quan Thị ở trong điện thoại do dự một lúc: "Tối hôm qua sau khi cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi suy nghĩ kỹ đến phi thường, sáng sớm liền tổ chức hội nghị trong xưởng, nghiên cứu và sàng lọc hai công ty Liên Phát và Kim Tiệp."
Trần Hán Thăng "Ừ" một tiếng, biểu thị mình đang nghiêm túc lắng nghe.
"Cá nhân tôi đương nhiên là chống đỡ Kim Tiệp, lý do cũng giống như cậu nói, nhưng…"
Trịnh Quan Thị thật sự giống như có chút bất tiện: "Quản lý khác trong xưởng đều cảm thấy Liên Phát thích hợp hơn, ý của bọn họ là tuy rằng cách quản lý của xí nghiệp Kim Tiệp hiện đại hơn, nhưng Liên Phát khá nhu thuận, độ phối hợp cũng tương đối cao…này, này, cậu còn ở đó không?"
Đang nói, Trịnh Quan Thị cảm giác bên Trần Hán Thăng đột nhiên không còn chút thanh âm, trong loa chỉ có tiếng xe cộ chạy và tiếng gió lùa vào khe cửa sổ "Vù vù".
"Trần Hán Thăng, Hán Thăng, cậu còn ở đó không?"
Trịnh Quan Thị liên tục gọi nhiều lần, Trần Hán Thăng mới "phát thanh" nói: "Trịnh tổng, như vậy là cô rất làm khó tôi rồi."
"Trong party sinh nhật tối hôm qua, cậu đáp ứng Kim Tiệp trước rồi à?"
Trịnh Quan Thị hỏi, trên mặt không hề mang theo một tiếng cười.
Trần Hán Thăng kỳ thực cũng gần như vậy, có điều hắn cần biểu diễn nhiều hơn một chút, giả dụ ngữ điệu dẫn theo một chút hổ thẹn, phẫn nộ còn có không thể làm gì được: "Cũng chưa hoàn toàn đáp ứng."
"Ai."
Trịnh Quan Thị thở dài một hơi: "Tôi biết quyết định này có thể làm cho mặt cậu vô cùng khó coi, có điều quá nhiều người trong xưởng kiên định, tôi cũng không thể làm trái được."
"Được, tôi biết rồi, tôi có thể hiểu được."
Trần Hán Thăng trầm giọng nói: "Trịnh tổng còn có vấn đề gì nữa không, tôi muốn chuyên tâm lái xe."
"Được, hi vọng cậu không để trong lòng, tiếp tục duy trì mối quan tâm mật thiết với hạng mục MP3 này nhé."
"Tôi biết rồi."
Trần Hán Thăng cúp điện thoại, con mắt nhìn chằm chằm vào đèn đỏ ở phía trước, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên tay lái có tiết tấu, nhếch miệng cười cợt.
Trịnh Quan Thị là người như thế nào?
Cô có trái tim hung ác, trực tiếp thay đổi một đám ông chủ lớn ở tầng quản lý của Tân Thế Kỷ.
Người như vậy ra quyết định gì, từ khi nào cần phải xem ý kiến của cán bộ và lãnh đạo khác trong xưởng vậy?
"Trịnh Quan Thị chính là cố ý lựa chọn Liên Phát, nhưng không muốn để cho mình quá lúng túng, vì vậy vung trách nhiệm cho người khác."
Trần Hán Thăng âm thầm nghĩ, vừa vặn đèn xanh "Bá" một tiếng sáng lên, hắn đạp chân ga một cái, chiếc xe FAW nhỏ màu đỏ tinh xảo ngoặt một cái chạy về phía học viện Kinh tế Tài chính.
"Trịnh Quan Thị thật sự thông minh, chỉ là quá thông minh trong sự nghiệp, vì vậy bộc lộ ra hai khuyết điểm, một là tự tin quá mức, hai là không biết tới tình yêu, có phải cặn bã với cô ta một lần hay không?"
……
Kỳ thực lần này Trịnh Quan Thị xác thực là đã "Trúng kế", có điều khứu giác thương mại của cô vô cùng nhạy cảm, luôn cảm thấy sự việc thật giống như có chỗ nào không đúng lắm.
Trịnh Quan Thị cầm lấy tách cà phê uống một hớp, viết xuống giấy những sự tình đã phát sinh một cách mạch lạc.
1, Hạng mục cuối cùng cũng xác định lựa chọn Liên Phát và Kim Tiệp trong số đó, hai nhà mỗi nhà đều có ưu khuyết điểm;
2, Liên Phát chỉ đưa một kỷ vật phổ thông, công nhân Kim Tiệp lại mời Trần Hán Thăng tham gia party sinh nhật;
3, Trong lúc tụ hội, Trần Hán Thăng đồng ý giúp Kim Tiệp thúc đẩy lần hợp tác này;
4, Sau khi tụ hội Trần Hán Thăng lại đi tới khách sạn, không chừng có mặt của một loại "Giao dịch" khác;
5, Nửa đêm sau khi cuộc giao dịch hoàn thành, Trần Hán Thăng gọi điện thoại cho mình, thuyết phục mình hợp tác với Kim Tiệp;
6, Vừa nãy mình cho biết đã lựa chọn Liên Phát, cậu ta dường như rất khó để vượt qua.
"Toàn bộ sự việc đều ăn khớp lưu loát, có thể là luôn cảm thấy cái này không giống với phong cách của Trần Hán Thăng."
Trịnh Quan Thị suy nghĩ một chút, trực tiếp gọi trưởng xưởng Lâm Triêu Huy qua: "Anh và xưởng điện tử Kim Tiệp có quen biết sao?"
"Không tính là đặc biệt quen biết."
Lâm Triêu Huy suy nghĩ một chút nói: "Có điều bởi đều ở Kiến Nghiệp, cũng thuộc trong vòng sản phẩm điện tử này, vì vậy có vài lần đối mặt với Lư Kim Phong."
"Vậy được, anh giúp tôi truyền tin một chút."
Trịnh Quan Thị nói với Lâm Triêu Huy: "Lập tức nói thủ đoạn làm ăn của Kim Tiệp không quang minh cho được, uổng phí hết cơ hội lần này."
Lâm Triêu Huy không biết nguyên do trong đó, có điều độ uy tín của Trịnh Quan Thị rất cao, ông liền đáp ứng.
Buổi trưa, lão tổng của Kim Tiệp Lư Kim Phong biết được tin tức này, hắn rất kinh ngạc tại sao Tân Thế Kỷ lại trách cứ Kim Tiệp như vậy, rõ ràng ngày khảo sát đó cả hai bên đều tương đối hài lòng mà.
Có điều Lư Kim Phong cũng là nhân vật tay trắng dựng nghiệp, hắn ổn định tâm thái rồi bài trừ từng phần nguyên nhân, cuối cùng khoá chặt vấn đề ở chỗ của Hoàng Tuệ m
Một cú điện thoại của Lư Kim Phong đã gọi Hoàng Tuệ tới: "Tối hôm qua, Trần Hán Thăng chơi thế nào?"
Hoàng Tuệ cho rằng chỉ là hỏi dò thông thường, cười đáp: "Anh ta nói mình rất vui ạ."
"Cái đó cô cảm thấy tính khả thi của lần hợp tác này lớn đến thế nào?"
Lư Kim Phong không chút biến sắc hỏi.
Hoàng Tuệ trước đây khoe khoang quan hệ của mình và Trần Hán Thăng không tệ, hơn nữa còn tình cảm liên hệ từ lần tụ hội này, cô cảm thấy chắc ăn, thăm dò đáp: "Có khả năng là 80% trở lên ạ."
Lư Kim Phong "Ồ" một tiếng, sắc mặt vô cùng bình tĩnh: "Số kinh phí sinh hoạt đưa cho cô còn sót lại bao nhiêu?"
Hoàng Tuệ ăn ngay nói thật: "Trừ chi tiêu trong quán bar, những cái khác không hề dùng tới, vốn chuẩn bị đêm nay lại hẹn Trần Hán Thăng ra ngồi một chút ạ."
Cái này cô không dám nói dối, bởi tra hoá đơn một cái liền ra ngay.
Lư Kim Phong nhìn chằm chằm Hoàng Tuệ một chút, đột nhiên nói: "Trả số tiền còn lại cho phòng tài vụ, thuận tiện gọi quản lý chi nhánh của các cô qua đây."
Hoàng Tuệ lo sợ bất an đi ra ngoài, cô mới thật sự là người không hiểu được thông tin, cũng không có quyền quyết định.
Sau khi quản lý chi nhánh tới, Lư Kim Phong hỏi cô: "Hợp đồng của Hoàng Tuệ còn bao lâu nữa mới hết kỳ?"
"Năm nay cô ấy vừa mới tới, chúng tôi đều một năm ký một lần." Quản lý chi nhánh đáp.
"Vậy thì tốt, tôi sẽ nhịn cô ta đến cuối năm."
Lư Kim Phong phân phó nói: "Vừa tới thời gian trên hợp đồng, lập tức đuổi cô ta, con người này quá ngu ngốc, bị người ta chơi đùa xung quanh còn không tự biết được."
Buổi chiều trước khi đi làm, Hoàng Tuệ bưng cà phê tới văn phòng chào hỏi quản lý chi nhánh như thường ngày.
Có điều còn chưa kịp mở miệng, quản lý chi nhánh đã vô cùng nghiêm túc nói: "Sau này chú ý trật tự ở văn phòng đi, không có chuyện gì thì đừng có làm loạn."
……
________________________
(*) Điển phạm: danh sách những tác phẩm được đưa vào chương trình giảng dạy như là những thành tựu tiêu biểu nhất cho từng thể loại hoặc từng thời kỳ, những kho tàng của kiến thức và là những khuôn mẫu để người ta học tập cũng như mô phỏng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro