Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 185: Sở trường của ba ba

Có rất nhiều đặc điểm của quán bar 1912 trên phố Kiến Nghiệp, sát vách chính là phủ Tổng thống, kiến trúc xung quanh cũng đều là lấy đặc điểm văn hóa của các thành phố quốc dân.

Đi trên đường, nghĩ tới bao nhiêu nhân vật lớn đã từng đi qua con đường này, một loại cảm xúc hoài niệm và cảm giác trang trọng nảy sinh một cách tự nhiên.

Sau khi vào những quán bar hiện đại này, mỗi lúc lại làm màn đêm buông xuống, ánh đèn to nhỏ lớn bé ở mấy chục quán bar sáng ngời, lại phối hợp với vẻ phong tình của lục triều cố đô độc nhất Tần Hoài, bầu không khí kiều diễm thật giống như được mạ vàng tràn ngập trên mặt đường.

Đặc biệt là còn có các loại truyền thuyết "Diễm ngộ*", thành phần tri thức của Kiến Nghiệp khá thích tới đây giải khuây, còn có một vài sinh viên đại học có tiền lại thích tiêu xài.

Trần Hán Thăng thuộc lòng con đường này hơn cả, kiếp trước của hắn tích trữ hơn mười vạn tới những quán rượu nhỏ loạn lạc, cái gì mà Marceau, babyface, mix uống hết sạch chai Chivas, nghĩ tới cũng thật là đáng tiếc.

Quán bar trên phố 1912 cách đại học Quản lý Công nghiệp Kiến Nghiệp không phải là quá xa, Trần Hán Thăng lái xe tới đón Vương Tử Bác trước.

Hôm nay Vương Tử Bác có thể nói là trang phục dự họp, nửa người trên là âu phục ô vuông xám, nửa người dưới là quần thường cùng màu, giày da trên chân bóng loáng, trên đầu cũng bôi gel.

Trên tay hắn còn ôm một bó hoa tươi, trong miệng ngậm thuốc lá nhưng không có ý nhen lửa, đứng ở cổng trường vẫn hấp dẫn một số ánh nhìn.

"Ông chủ đi đâu rồi?"

Trần Hán Thăng chậm rãi dừng xe lại.

Vương Tử Bác cho rằng là xe taxi, thiếu kiên nhẫn vung vung tay: "Không có chỗ ngồi hay sao…ai, sao giờ cậu mới tới vậy, chúng tôi sắp đến muộn rồi."

Hắn vừa oán giận vừa ngồi vào ghế lái phụ, thuận lợi cẩn thận từng li từng tí một đặt hoa ở ghế sau.

Trần Hán Thăng ném hộp diêm qua: "Châm thuốc trước đi đã, cuống thuốc lá ướt đẫm rồi."

"Không châm."

Vương Tử Bác trả hộp diêm lại: "Hai ngày nay tôi đang nghiên cứu thần thái điêu đổ trong tư thế của anh Phát, tôi phát hiện ra ngậm thuốc lá trong miệng, nhưng không nhen lửa mới đẹp trai nhất."

"Cậu có thể ngậm cây côn a, như vậy lại càng trang bức hơn."

Trần Hán Thăng mắng một câu, giẫm chân ga rời đi.

Vương Tử Bác đánh giá Trần Hán Thăng một chút, phát hiện hắn chính là mặc một chiếc áo thể thao đơn với mũ vô cùng phổ thông, nửa người dưới cũng là quần jean và giày thể thao, có chút bất mãn nói: "Cậu tới party sinh nhật của người ta, không thể coi trọng một chút được sao?"

Trần Hán Thăng không nhanh không chậm đáp: "Cả người đều là quần áo Tiểu Ngư Nhi mua cho tôi, cảm thấy vứt mặt mũi của cậu đi không?"

Vương Tử Bác lập tức không nói lời nào, nếu hắn dám nói là mất mặt, Trần Hán Thăng có thể lập tức đuổi hắn xuống xe.

"Lễ vật đâu?"

Vương Tử Bác lại tìm cớ thay đổi phương hướng, hắn cũng một bụng sốt ruột, rõ ràng party bắt đầu mở lúc 8 giờ, 7 giờ 40 Trần Hán Thăng mới tới đón hắn.

Trần Hán Thăng hạ cửa kính xe xuống, nhìn về xa xăm hút một điếu thuốc: "Lễ vật gì?"

"Cậu tới tiệc sinh nhật của người ta, chẳng lẽ không tặng quà sao?"

"Tôi đưa một con gà rồi."

Một lúc sau, Vương Tử Bác mới phản ứng được: "Tiểu Trần nói như cậu là không thích hợp đâu, sau này Hoàng Tuệ có khả năng là chị dâu của cậu đó."

"Cậu cứ theo đuổi được trước đi rồi tính tiếp."

Trần Hán Thăng không tiếp tục nói nữa, chăm chú lái xe tới 1912.

Lúc tới nơi đã tương đối trễ, hơn nữa đỗ xe cũng tốn một chút thời gian, mãi cho đến 8 giờ rưỡi mới đến được cửa quán rượu, thực sự là khiến Vương Tử Bác gấp gáp tới đầu đầy mồ hôi, thậm chí ngay cả bó hoa ở chỗ ngồi phía sau cũng quên cầm theo.

Có điều khiến hắn kinh ngạc chính là, Hoàng Tuệ chờ ở cửa quán rượu, còn thỉnh thoảng nhìn chung quanh, trên mặt có chút nôn nóng, trong tay cầm điện thoại vô tuyến, có dáng vẻ vô cùng do dự muốn gọi lại.

Mãi đến tận khi Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác xuất hiện trong tầm mắt, Hoàng Tuệ vội vã vung tay lên, còn chầm chậm đi qua nghênh tiếp.

Vương Tử Bác nhìn, thực sự vừa cảm động lại vừa mắc cỡ.

Bản thân mình đến bữa tiệc muộn, không nghĩ tới Hoàng Tuệ lại vẫn chờ đợi ở cửa.

"Chị Tiểu Tuệ."

Vương Tử Bác cảm động đến mức âm thanh cũng biến dạng: "Hôm nay thực sự là bất tiện quá, trên đường thực sự có quá nhiều chướng ngại vật, còn làm phiền các chị chờ lâu như vậy, kỳ thực mọi người có thể bắt đầu trước mà, không cần chờ em đâu."

"A?"

Hoàng Tuệ sửng sốt một chút, có điều cô lập tức phản ứng lại, cười nói: "Không sao không sao, nếu là bữa tiệc, vậy đương nhiên phải đến đông đủ mới có thể mở được rồi."

"Trần…"

Hoàng Tuệ lại chào hỏi với Trần Hán Thăng, có điều cô nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào.

Trần tổng, bạn học Trần, Trần Hán Thăng? Thật giống như không quá thích hợp a.

"Gọi tôi là Hán Thăng."

Trần Hán Thăng không đáng kể nói.

"Được, Hán Thăng, cảm ơn cậu đã tới tham gia party sinh nhật của tôi."

Nhìn thấy Trần Hán Thăng bình dị và gần gũi như vậy, Hoàng Tuệ cảm thấy nhiệm vụ của công ty có khả năng hoàn thành rất cao.

"Không có gì đâu, chị Tiểu Tuệ."

Vương Tử Bác căn bản không hiểu khúc mắc trong đó, lẫm lẫm liệt liệt khuyên nhủ: "Không cần phải khách khí như vậy đâu, Tiểu Trần chủ động theo em tới chơi thôi."

Hoàng Tuệ mỉm cười không lên tiếng, đi ở trước mặt dẫn đường vào trong quán bar.

Vương Tử Bác ở phía sau vỗ vỗ vai Trần Hán Thăng: "Hôm nay tôi không nói nguyên nhân đến muộn là cậu, lần tiệc tùng sau nhất định phải đến đúng giờ đó."

"Cảm ơn Vương tổng đã chùi đít cho tôi."

Trần Hán Thăng cũng không ngừng phá phách, Vương Tử Bác đến bây giờ còn tưởng rằng Hoàng Tuệ chờ hắn.

Vương Tử Bác lại có chút ủ rũ: "Vừa nãy tôi quên mang hoa theo rồi."

"Không phải lo đâu, một lát nữa sau khi kết thúc rồi đưa."

……

Mới vừa đẩy cửa quán rượu ra, một luồng gió lạnh 16 độ của điều hoà phả vào mặt, pha trộn còn có mùi thuốc lá và mùi rượu, màng nhĩ cũng tiếp nhận được âm thanh "Ầm ầm ầm" chấn động.

Đèn năm màu lắc lư ngây ngất, trong đại sảnh có một sân khấu, hai thiếu nữ trong độ tuổi thanh xuân mặc bikini đang khiêu vũ theo tiết tấu của DJ.

Vương Tử Bác kỳ thực vô cùng căng thẳng, đây là lần đầu tiên hắn tới quán bar nóng nực và chấn động đến như thế này, có điều nhìn thấy Trần Hán Thăng còn nhón chân đánh giá cách bài trí của quán rượu.

"Tiểu Trần vĩnh viễn lạc quan hơn mình rất nhiều trong trường hợp này."

Trong lòng Vương Tử Bác yên lặng nghĩ, hắn cũng vội vàng móc thuốc lá ra, ngậm trong miệng cho trang bức.

Sau khi đến ghế dài, Hoàng Tuệ giới thiệu: "Các vị, tôi giới thiệu với mọi người hai anh chàng sinh viên đại học đẹp trai này, một vị là anh chàng Trần Hán Thăng đẹp trai của học viện Tài chính Kinh tế, một vị là anh chàng Vương Tử Bác đẹp trai của Quản lý Công nghiệp."

"Tiểu Tuệ, em bắt bọn anh ngồi lâu như vậy, chính là vì hai đứa sinh viên đại học trẻ con này à?"

Trên ghế dài có người bất mãn nói.

Lập tức cũng có một nữ sinh phản bác: "Anh Cẩu Tử xem thường sinh viên đại học bọn em sao?"

"Ai u, suýt chút nữa thì quên mất còn có em gái Lật Tử của học viện Nghệ thuật đây, một lúc nữa anh Cẩu Tử uống hai chén rượu nữa chuộc tội nhé."

Người đàn ông mới vừa nói dứt lời trả lời.

Dựa vào ghế dài dưới ánh đèn lung linh, Trần Hán Thăng đánh giá một lúc, chỗ ngồi có ba nam bốn nữ.

Cái tên "anh Cẩu Tử" giữ đầu đinh phân kia, có thể do một mực nhuộm chùm tóc ở trung tâm thành màu vàng, mới nhìn thật giống như đội một đống phân.

Trần Hán Thăng nghĩ thầm đã là năm 2003 rồi, mắt thẩm mỹ mẹ nó là cái gì vậy.

Cô gái tên là Lật Tử kia, xét về tướng mạo cũng được 7 điểm, La Tuyền hoặc Thương Nghiên Nghiên tùy tiện tới đây một cái liền có thể áp bức được.

Có điều vóc dáng của cô đúng là tốt, đôi chân to dài dưới lớp quần đùi loé hào quang trắng nõn trong quán rượu, nửa người trên mặc một chiếc áo lót thể thao, người xung quanh đi qua đều không nhịn được mà nhìn một chút.

"Ngồi đi, ngồi đi, ngồi đi."

Hoàng Tuệ mau chóng bắt chuyện kêu Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác ngồi xuống, cô cũng là biết làm người, cố ý sắp xếp Trần Hán Thăng ở giữa Lật Tử và một cô bé khác.

Ghế dài có chút chật chội, Trần Hán Thăng cảm thấy trong lỗ mũi toàn là mùi nước hoa, cũng chăm chú quan sát bắp đùi của hai cô gái ở hai bên.

Có điều Vương Tử Bác không được đãi ngộ tốt như vậy, hắn bị sắp xếp ở bên cạnh, tay trái là không khí, tay phải là một người đàn ông.

"Sinh viên đại học bắt chúng tôi chờ lâu như vậy, giới thiệu bản thân một chút là thần tiên ở nơi nào, có sở trường gì không."

Cẩu Tử khiêu khích nói.

Trần Hán Thăng không phản ứng hắn, bắt tôi giới thiệu liền giới thiệu, anh là cái thá gì chứ?

Hắn chăm chú tìm bật lửa, có khả năng vừa nãy lúc Vương Tử Bác ở trên xe còn bật lửa, không biết đã ném ở đâu rồi.

Lật Tử ở bên cạnh đưa một chiếc bật lửa: "Anh đang tìm thứ này à?"

Trần Hán Thăng gật gù: "Cảm ơn."

Có điều Vương Tử Bác lại thành thật hơn nhiều, lại thật sự tự giới thiệu bản thân, then chốt là hắn không có kinh nghiệm, lắp ba lắp bắp nói: "Tôi tên là Vương Tử Bác, năm nay 20 tuổi, đến từ Cảng Thành, hiện đang học tại trường đại học Quản lý Công nghiệp Kiến Nghiệp, không có sở trường gì cả…"

"Được rồi, được rồi."

Vương Tử Bác nói được một nửa liền bị anh Cẩu Tử cắt ngang, hắn cũng nhìn ra Vương Tử Bác là một người thật thà, cười lớn nói: "Chú đúng là không tới sai chỗ a, nói chuyện theo kiểu đứa trẻ chưa cai sữa như vậy, chỗ bọn anh chỉ có thể có rượu thôi."

Vương Tử Bác đỏ cả mặt, lúng túng cười theo.

"Chú thì sao?"

Anh Cẩu Tử nhìn về phía Trần Hán Thăng.

Hoàng Tuệ vội vã điều đình, cô không dám để Trần Hán Thăng chịu ủy khuất: "Có gì tốt mà giới thiệu chứ, mọi người đều là bạn bè cả mà."

Có điều Trần Hán Thăng nào có thể chịu được, Vương Tử Bác là anh em của mình mà.

Tôi có thể mắng có thể trào phúng, con mẹ nó anh xem là cái gì chứ?

Trần Hán Thăng hút một hơi thuốc lá, híp mắt nhìn anh Cẩu Tử, đầu lưỡi dùng một lực nhẹ, khói trong miệng thật giống như một mũi tên màu trắng bay "Oạch" về phía mặt anh Cẩu Tử.

Anh Cẩu Tử rất khó chịu với loại hành vi này, vỗ bàn một cái nói: "Con mẹ nó mày nhả khói về phía nào đấy?"

Trần Hán Thăng lúc này mới cười cợt: "Chỉ đùa một chút thôi mà anh Cẩu Tử, em tên là Trần Hán Thăng, phó chủ tịch hội học sinh hệ Nhân văn của học viện Tài chính Kinh tế."

"Oa."

Lật Tử ở bên cạnh rất đúng lúc mà thốt ra một câu kinh ngạc.

"Bí danh của em là ba ba, nói chung là có bạn học thích gọi em như vậy."

Trần Hán Thăng "hảo hữu" đưa tay ra anh Cẩu Tử: "Làm quen một chút, sở trường của ba ba chính là sở trường."

……

______________________

(*) Diễm ngộ: Gặp gỡ người đẹp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro