Chương 18: Bảo tàng cô gái 36D
Tuy rằng các nam sinh đều bức thiết muốn gặp gỡ các bạn học nữ trong lớp, có điều lúc thật sự đi tới trên thao trường, xa xa nghe được tiếng cười của các nữ sinh thánh thót như tiếng chiông bạc, người nào người nấy đều xấu hổ đến mức không dám tiến lên để chào hỏi.
Đương nhiên nữ sinh cũng giống như vậy, các cô vừa nói chuyện, sóng mắt vừa nằm ngang quét nam sinh, cuối cùng đều là lấy từng người trong kí túc xá vì là bầy thể nhỏ, phân biệt làm mấy nhóm rõ ràng.
Nam sinh dò xét xem có cô gái nào xinh đẹp hay không, nữ sinh quan sát có anh chàng Anh Tuấn đẹp trai hay không, đương nhiên kết quả đều khiến người ta tiếc nuối, bởi tất cả mọi người đều mặc bộ quần áo huấn luyện quân sự mập không thể tả được, không có đặc điểm cũng không hề có mức độ phân biệt.
"Nữ sinh khoá này của chúng ta, có phải lần chất lượng kém cỏi nhất trong học viện Tài chính Kinh tế không vậy?"
Quách Thiếu Cường đã tỉnh rượu, một mặt lo lắng nói.
"Có thể lắm, hôm qua lúc anh báo danh nhìn thấy được một chị sinh viên có thể nói là một viên pha lê lay động lòng người, bây giờ nhìn bạn chúng ta mà xem, ai!"
Dương Thế Siêu cũng than thở.
Trần Hán Thăng không nhịn được cười, nặng xưa nhẹ nay xưa nay vẫn luôn tồn tại.
Sự thực chân chính là, trình độ và tướng mạo của nữ sinh học viện Tài chính Kinh tế 2002 sau này được công nhận là một trong những chất lượng cao nhất, thậm chí ban của mấy người Trần Hán Thăng còn có một người có thể sánh ngang với nữ sinh cấp bậc Tiêu Dung Ngư.
"Tôi đi trêu chọc mấy cô nàng cho quen mặt đây, các người ai muốn đi cùng không?" Trần Hán Thăng hỏi.
Mấy người họ đều lắc đầu sợ hãi, bọn họ rồi cũng giống như Vương Tử Bác thôi, điển hình cho miệng cường vương giả.
Trần Hán Thăng không quản bọn họ, sửa sang đơn giản lại tóc tai, cười hì hì đi tới tiếp lời cùng Hồ Lâm Ngữ: "Hồ mỹ nữ, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi."
Hồ Lâm Ngữ đang tán gẫu với bạn cùng phòng, các cô kỳ thực cũng lo lắng về lá gan và huyết tính của nam sinh học viện Tài chính Kinh tế khoá này, làm thế nào mà không ai dám thoải mái nói chuyện.
Nhìn thấy Trần Hán Thăng đi tới, Hồ Lâm Ngữ có chút kinh hỉ, sau đó nói với nữ sinh xung quanh: "Mọi người nhìn xem, ban chúng ta có tới 27 nam sinh, nhưng chỉ có Trần soái ca là dám bước ra như thế này thôi."
Những nữ sinh khác không quen biết Trần Hán Thăng, đều hiếu kỳ đánh giá.
Trần Hán Thăng chủ động giới thiệu bản thân: "Tôi tên là Trần Hán Thăng, người Cảng Thành, không biết có mỹ nữ nào là đồng hương của tôi không nhỉ?"
"A, có tôi."
Một nữ sinh lập tức giơ tay lên.
Hồ Lâm Ngữ liền ở bên cạnh đề nghị: "Đàm Mẫn, hai cậu lần sau có thể cùng nhau về nhà."
Trần Hán Thăng đã sớm biết Đàm Mẫn là đồng hương Cảng Thành của mình, còn cùng cả huyện khu.
Đương nhiên kiếp trước hai người cũng không gặp nhau quá nhiều, nguyên nhân chủ yếu là do Đàm Mẫn tuy rằng dáng dấp cũng không tệ, nhưng không đạt được đến tiêu chuẩn của Trần Hán Thăng, vì vậy hai người chỉ duy trì quan hệ bạn học và đồng hương.
Bạn cùng phòng của Đàm Mẫn cũng đùa giỡn theo: "Đến lúc đó về nhà ai, nhà Mẫn Mẫn hay là tới nhà Trần soái ca đây."
Đàm Mẫn thẹn thùng, vội vã muốn bịt miệng bạn cùng phòng lại, khiến nữ sinh xung quanh đều được một trận cười.
Lập tức như vậy, Trần Hán Thăng thành công hoà nhập vào quần thể nữ sinh của lớp, mấy người bạn cùng phòng của hắn nhìn thấy vừa chua xót lại vừa ước ao.
"Tiểu tử Trần Hán Thăng này, cao trung nhất định đã từng nói qua chuyện yêu đương, em nhìn dáng vẻ thành thạo điêu luyện của nó mà xem, tuyệt đối là một tay già đời."
Dương Thế Siêu một mặt khẳng định nói.
"Cái đấy mà còn phải nói nữa sao, các cô gái đều yêu thích anh ấy như vậy, có chút xấu xa lại có chút lưu manh, đáng tiếc loại đàn ông tốt như vậy lại không có trên thị trường của chúng ta."
Kim Dương Minh rất tán thành ý kiến của Dương Thế Siêu.
Dương Thế Siêu gắt một cái, nghĩ thầm con mẹ nó mày lại là một tên đàn ông tốt như vậy, vậy lão tử đây chính là phật tổ Như Lai.
Hồ Lâm Ngữ rất có suy nghĩ tích cực về việc làm lớp trưởng, cô tuy rằng cân nhắc vấn đề không đủ bao quát, thế nhưng cái gì cũng có mặt tốt và mặt xấu, Trần Hán Thăng còn không đề nghị, cô đã tích cực nhiệt tình giúp Trần Hán Thăng giới thiệu với những nữ sinh khác.
Quản lý công cộng ban 2 có 27 nam sinh, 27 nữ sinh, vừa vặn quan hệ một đối một.
Học viện Kinh tế Tài chính là do cán bộ quản lý học viện và kế toán học viện tỉnh Tô Đông sáp nhập, mặc dù là hai trường, thế nhưng thể chế trong tỉnh Tô Đông cũng có chút ảnh hưởng, lãnh đạo viện có thể khống chế tỷ lệ học sinh nam nữ duy trì ở một mức cân bằng.
Sau khi Hồ Lâm Ngữ giới thiệu xong, còn lấy giọng điệu lớp trưởng ủy thác trọng trách cho Trần Hán Thăng: "Hán Thăng, việc vặt vãnh trong năm 1 có rất nhiều, hi vọng cậu có thể phụ trách được nam sinh bên kia, chúng ta cùng nhau trợ giúp giáo sư Quách quản lý thật tốt toàn bộ lớp."
Trần Hán Thăng trên mặt gật đầu, trong lòng nghĩ bạn học Tiểu Hồ rất có chấp niệm với vị trí lớp trưởng a, mình đoạt lấy vị trí này, không biết cô có hận mình hay không.
Hai người này đều phát sinh hứng thú nồng hậu với chức vụ lớp trưởng, có điều một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối.
Hồ Lâm Ngữ hầu như không hề che giấu, không chỉ có giáo viên phụ đạo biết, các nữ sinh cũng cơ bản biết một chút;
Tâm tư của Trần Hán Thăng trừ chính hắn ra, bên ngoài hiện tại vẫn chưa có một ai biết.
"Hồ mỹ nữ, cô nữ sinh này hình như không phải ban chúng ta?"
Trần Hán Thăng chỉ vào một cô gái đang đổi đề tài, kỳ thực lớp trưởng cuối cùng thuộc về ai vẫn còn phải xem Quách Trung Vân, ông có một phiếu quyết định.
Hồ Lâm Ngữ vỗ vỗ trán: "Suýt chút nữa thì quên mất, cô ấy là nữ sinh của ban chúng ta tên là Thẩm Ấu Sở cũng là bạn cùng phòng của tôi."
Thẩm Ấu Sở có tới 1 mét 7, đáng tiếc vóc người cao gầy như thế đều giấu bên trong bộ quần áo huấn luyện quân sự, hơn nữa sự tự tin của cô cũng vừa vặn ngược lại với vóc dáng của cô.
Lúc Hồ Lâm Ngữ giới thiệu cô với nhận thức của Trần Hán Thăng, Thẩm Ấu Sở đỏ mặt khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn xuống dưới mặt đất, sau đó lại một mình yên lặng đi xa, thật giống như tự cô lập bản thân.
" Hán Thăng mong cậu bỏ qua cho."
Hồ Lâm Ngữ giúp Thẩm Ấu Sở giải thích nguyên nhân: "Hôm qua lúc đăng ký, tôi nhìn thấy tư liệu học thuật của Thẩm Ấu Sở, cha mẹ đều đã mất, học đại học cũng là xin cho vay học phí, tính cách có chút tự ti…"
Trần Hán Thăng nghĩ thầm mình đương nhiên biết, không phải do vậy lão tử đã có Tiêu Dung Ngư ăn mồi, lại phải phao em gái có trình độ thấp hơn như thế này chứ?
Cô nữ sinh Thẩm Ấu Sở này, gia đình thật sự rất thảm, cũng không quá hợp đám đông, bốn năm đại học ấn tượng của Trần Hán Thăng về cô chính là mặc đồng phục học sinh cũ rộng rãi, ăn ba yên tiền cơm và canh miễn phí, thư viện và nhà ăn đều có bóng người làm việc ngoài giờ của cô.
Sự việc đáng để ca tụng duy nhất, cô liên tục bốn năm liền đều cầm học bổng hạng nhất trong học viện.
Vốn thành tích tốt kỳ thực không kỳ quái, then chốt là cô còn thi đậu cả nghiên cứu sinh đại học Kiến Nghiệp.
Đại học Kiến Nghiệp là trường đại học tốt nhất của tỉnh Tô Đông, xếp hạng thứ năm toàn quốc, thứ tự còn trên cả đại học Đông Hải, một sinh viên đại học hạng hai thi đậu vào trường đại học loại này, thật sự chính là nằm mơ giữa ban ngày.
Mãi tới lúc đó, Trần Hán Thăng mới bắt đầu quan tâm cô gái bé nhỏ chủ động giấu mình trong đám người phụ nữ này.
Đáng tiếc vẫn là quá chậm, buổi lễ tốt nghiệp hôm ấy, đại khái vì kỉ niệm kiếp sinh viên của mình, Thẩm Ấu Sở mượn bộ quần áo của người khác.
Ngay lập tức, kinh diễm toàn bộ thế giới!
Tuy rằng chỉ là một chiếc váy lụa trắng phổ thông qua đầu gối, thậm chí còn không hoàn toàn vừa vặn, thế nhưng Thẩm Ấu Sở ngày đó lộ ra làn da trắng như men sứ trơn mịn, tóc dài tự nhiên hơi xoăn, đôi chân tinh tế mê người giẫm trên một đôi giày cao gót màu bạc mảnh mai, có khả năng là cô còn không thích ứng với cách ăn mặc thế này, càng không thích ứng với ánh mắt khiếp sợ của mọi người, khuôn mặt kiều diễm như hoa đào, mê man lại có chút thẹn thùng, hầu như khiến mỗi một người đàn ông đều trỗi dậy một ý muốn bảo vệ mạnh mẽ.
Mấu chốt nhất chính là, Thẩm Ấu Sở lại có 36D.
Ai có thể nghĩ tới một nữ sinh với dinh dưỡng không cân đối trong một thời gian dài có thể có 36D, bình thường vóc người này của cô đều giấu phía dưới bộ quần áo cũ, mãi đến tận lúc tốt nghiệp mới phát triển bộc lộ ánh sáng mê người.
Trong một khắc đó, Trần Hán Thăng mới biết hoá ra Thẩm Ấu Sở mới là nữ sinh xinh đẹp nhất trong học viện Tài chính Kinh tế 2002, chỉ có điều sau này cô tới đại học Kiến Nghiệp nghiên cứu, Trần Hán Thăng mê muội gây dựng sự nghiệp không thể tự thoát ra được, cuối cùng cắt đứt liên hệ.
"Không thể khiến viên minh châu 36D long đong lận đận nữa a." Trong lòng Trần Hán Thăng nghĩ.
Nếu như sống lại một lần rồi mà vẫn chưa thể xem thử bộ đèn xe 36D, trọng sinh đến mức nào mới nhớ để thôi bất cẩn nữa.
Bảo tàng cô gái 36D, nói thế nào đây.
Ba năm quyết kiếm lời, tử hình không thiệt thòi.
……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro