Chương 177: Khuôn mặt tươi cười giảng đạo lý, trở mặt giảng quy củ
Sáng ngày thứ hai, Trần Hán Thăng đi theo Vương Tử Bác tới nhà ăn của trường đại học Quản lý Công nghiệp Kiến Nghiệp để ăn điểm tâm, phóng tầm mắt nhìn qua, người xếp hàng toàn là nam sinh.
Tình cờ có một hai cô gái mặc quần áo tươi sáng xen lẫn trong đó, thật giống như hoa tươi tô điểm những tán cây dây leo.
"Nữ sinh ở trường của các cậu cứ như là sinh vật cần được bảo tồn cấp một vậy sao." Trần Hán Thăng hỏi.
"Sự thực được đặt ngay trước mắt mà."
Vương Tử Bác có chút hối hận nói: "Bây giờ tôi đã hối hận rồi, nếu không thi thiếu một chút để vào học viện Kinh tế Tài chính, không thì thi thêm một chút tiến vào trường Sư phạm Kiến Nghiệp, không trên không dưới chỉ có thể tới Quản lý Công nghiệp thôi."
"Xời."
Trần Hán Thăng đạp cho Vương Tử Bác một cước: "Cậu là giễu cợt thành tích kém cỏi của lão tử đấy."
Vương Tử Bác nở nụ cười "Ha hả", kể từ sau khi biết tình hình tình cảm hiện nay của Trần Hán Thăng, Vương Tử Bác đột nhiên cảm thấy hành vi của mình thật giống như có thể tiếp thu được.
Người như Trần Hán Thăng còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế để khôi phục quan hệ với Tiêu Dung Ngư, vậy mình nỗ lực theo đuổi Hoàng Tuệ thì có gì là sai?
Trần Hán Thăng chú ý tới sự nhẹ nhàng mới đầu của Vương Tử Bác, trong lòng cười cợt, rồi sẽ có một ngày cậu tìm tôi uống rượu vừa khóc vừa nói thôi.
Lúc ăn cơm, Trần Hán Thăng định lấy phần hợp đồng cho sinh viên đại học kiêm chức của Tiểu Ngư Nhi ra, kỳ thực về mặt trách nhiệm và nghĩa vụ đã hoàn chỉnh đến phi thường, Trần Hán Thăng lại căn cứ vào tình hình thực tế làm vài điều, sau đó lái xe rời khỏi Quản lý Công nghiệp Kiến Nghiệp.
Hắn cũng không trực tiếp quay về học viện Tài chính Kinh tế, mà đi tới học viện Khoa học kỹ thuật Kim Lăng để vào trong trường đại học gần đó.
Ban ngày trường đại học không cấm xe riêng ra vào, sau khi Trần Hán Thăng đăng ký xong tư liệu thân phận, ở học viện rộng rãi ở phía nam trường Đại học Truyền Thông, đi vài vòng trong học viện Hiểu Trang và học viện Hàng Hải.
Lúc chạy dọc trong khuôn viên trường, Trần Hán Thăng hạ thấp tốc độ xe, một là để chú ý an toàn, hai là để quan sát công việc quảng cáo của Hoả Tiển 101 ở ba trường.
Lưu Bằng Phi vẫn rất có trách nhiệm với Thu An Bình, dọc theo con đường này có thể thường xuyên nhìn thấy các loại hoạt động mệnh danh "Hoả Tiển 101" trong những trường có tài trợ này, trong lòng Trần Hán Thăng biết chắc, đánh tay lái đi tới học viện Khoa học kỹ thuật Kim Lăng.
Từ sau khi lật đổ cửa hàng Trọng Thông của tên mập, Hoả Tiển 101 tiện thể tiếp nhận thị trường chuyển phát nhanh và tài nguyên sinh viên đại học kiêm chức của hắn, vì vậy sinh viên đại học gửi hàng chuyển phát nhanh vào buổi sáng thật sự có không ít, có vài người còn đứng xếp hàng chờ ở bên ngoài.
Trần Hán Thăng yên lặng quan sát một lúc, sau đó đóng dấu hai bản hợp đồng sửa đổi, cười với Lưu Bằng Phi và Thu An Bình đang ở trong đối diện cửa vào nói: "Bằng Phi, tiền bối Thu, tôi và hai người thương lượng vài công việc đi."
"Chuyện gì thế, anh Trần."
Lưu Bằng Phi bận bịu đầu đầy mồ hôi, trong cửa hàng chỉ có một cây quạt máy, đây lại là lão gia gia Lưu Bằng Phi đã dùng trong ký túc xá hai năm, đong đưa vang vọng tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt".
Trần Hán Thăng chỉ vào một chỗ ở vách tường nói: "Hai ngày nữa cửa hàng sẽ lắp đặt một chiếc điều hoà, lập tức lắp ở đây đi, có thể thổi tới hai người ở đối diện được."
"Không cần đâu."
Lưu Bằng Phi từ chối nói: "Quạt máy là đủ rồi, tối về tắm rửa là được mà."
Trần Hán Thăng không đồng ý, trước đây phòng 101 toà F học viện Tài chính Kinh tế cũng lắp điều hoà, vì vậy hắn gọi điện thoại ngay trước mặt hẹn người đến lắp đặt ở học viện Khoa học kỹ thuật Kim Lăng.
Nhìn thấy Trần Hán Thăng đã ra quyết định, đôi tình nhân Thu An Bình và Lưu Bằng Phi liếc mắt nhìn nhau, nhận lấy hợp đồng mà Trần Hán Thăng mới lấy ra, cười ha ha nói: "Mấy hôm nay các cậu đã vất vả rồi, tôi tin nếu như người nào cũng có thể nghiêm túc phụ trách giống như Bằng Phi và tiền bối Thu, Hoả Tiển 101 nhất định có thể phóng lên trời cao rồi."
"Có điều."
Không cho Lưu Bằng Phi có thời gian để khách khí, Trần Hán Thăng tiếp tục nói: "Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, để mau chóng khiến cho Hoả Tiển 101 giống như một công ty được vận hành hơn nữa, thủ tục của chúng ta đều phải đầy đủ, chỗ này có một bản hợp đồng cho thuê, hai người cảm thấy không thành vấn đề thì ký luôn đi."
Lưu Bằng Phi và Thu An Bình nhận lấy đọc một chút, sắc mặt cũng có chút biến đổi.
Bởi trên hợp đồng khung quy định về nghĩa vụ của sinh viên đại học kiêm chức vô cùng nhỏ, đặc biệt là một khung cho những người phụ trách giống như hai người bọn họ, thậm chí còn có cả "Chế độ bồi thường khi vô cớ nghỉ việc".
Nói chung, Lưu Bằng Phi đọc xong lại đặt xuống, hắn cảm thấy có một loại cảm giác ký hợp đồng xong sẽ bán mình cho Trần Hán Thăng.
Trong lòng Trần Hán Thăng hiểu rõ tính ràng buộc của bản hợp đồng này, có điều vẫn vô cùng thành khẩn khuyên nhủ: "Nếu cảm thấy miễn cưỡng quá, vậy thì thôi, có điều tôi hy vọng hai người có thể ký kết, tin tưởng Hoả Tiển 101, tin tưởng ánh mắt của chính mình."
Lưu Bằng Phi có chút do dự cầm bút, điều hắn do dự không phải bản thân mình, mà là lựa chọn của Thu An Bình.
Có điều Thu An Bình đúng là không nói gì, lẳng lặng ký tên mình xuống chỗ "Bên A", cũng ấn dấu tay xuống.
Lưu Bằng Phi thở ra một hơi, cũng nhanh chóng ký tên và ấn dấu tay theo, sau đó đưa hai bản hợp đồng cho Trần Hán Thăng.
Hắn kỳ thực vô cùng tín nhiệm Trần Hán Thăng.
"Cảm ơn hai người đã giúp đỡ tôi."
Trần Hán Thăng mỉm cười ôn hoà, vỗ vỗ vai Lưu Bằng Phi rồi rời đi.
"Tiền bối Thu."
Lưu Bằng Phi lúng ta lúng túng nói, dù cho hai người đã là quan hệ người yêu, danh xưng này vẫn chưa bao giờ thay đổi: "Nếu một ngày nào đó em muốn rời đi, anh có thể nói giúp với Hán Thăng một chút."
Thu An Bình lắc đầu một cái: "Tuy nội dung của bản hợp đồng có chút hà khắc, nhưng lúc Trần tổng giao tiếp với chúng ta, hoàn toàn không có ý định ép buộc, vẫn là đang giảng đạo lý thuyết phục chúng ta."
"Tuy nhiên…"
Thu An Bình đột nhiên dừng lại một chút.
"Tuy nhiên sao thế?"
Lưu Bằng Phi hỏi.
"Nếu như chúng ta không ký tên, cậu ta có thể giảng đạo lý với chúng ta bằng khuôn mặt tươi cười, cũng có thể lập tức trở mặt giảng quy củ đó."
……
Thu An Bình nói không sai, sau khi Trần Hán Thăng quay về học viện Tài chính Kinh tế, cũng gọi toàn bộ mấy vị "lão nhân gia" của Hoả Tiển 101 tới, đầu tiên là chân tình thực lòng giảng giải đạo lý.
Nhiếp Tiểu Vũ và Lý Quyến Nam ký kết thoải mái nhất, có điều cũng có học sinh lo lắng tầng tầng, cảm thấy có khoảng cách với kế hoạch sau đại học của mình, không lập tức đồng ý.
Trần Hán Thăng quả nhiên bắt đầu giảng quy củ, hắn một hơi đuổi việc ba người.
Lúc những sinh viên đại học này làm kiêm chức ở Hoả Tiển 101, Trần Hán Thăng không bạc đãi bọn họ, có điều nếu có ý kiến với nhau hoặc lý tưởng không hợp, vậy thì mỗi người đi một ngả, chia tay.
Xử lý xong những việc này đã là 1 giờ rưỡi chiều, nhà ăn đã sớm đóng cửa, Trần Hán Thăng liền tới cửa hàng tiện lợi của trường mua một ít đồ ăn.
Lúc chọn đồ ở quầy hàng, đột nhiên nghe được có người đang nói chuyện ở phía đối diện, lại là Hồ Lâm Ngữ.
"Ấu Sở, sao cậu mua có chút đồ ăn vậy?"
"Tôi không có đói bụng."
m thanh quen thuộc của Thẩm Ấu Sở cũng truyền tới.
Hồ Lâm Ngữ tận tình khuyên nhủ giảng giải: "Cậu đang làm việc giúp tôi, tuyệt đối có thể đừng gầy được không, nếu không tên khốn Trần Hán Thăng kia nhất định sẽ trách tôi…giật mình, tại sao cậu lại ở đây vậy?"
Cô nói được nửa chừng, đột nhiên nhìn thấy Trần Hán Thăng ở cuối quầy hàng đang lẳng lặng nhìn mình kỹ càng, bánh mỳ suýt chút nữa là bị ném xuống đất.
"Đây không phải là nhà của cậu, vì sao tôi lại không thể ở đây được."
Trần Hán Thăng chỉ vào đồ trong tay hai nữ sinh: "Hai cậu không ăn cơm, mua bánh mì làm gì?"
Hồ Lâm Ngữ giải thích: "Hội thao mùa xuân sắp bắt đầu rồi, tốt xấu gì tôi cũng là phó hội trưởng hội học sinh của hệ, trên người có vài nhiệm vụ lập tức tới cầu cứu Ấu Sở, chúng tôi bỏ qua thời gian bữa trưa, liền đến mua ít bánh mì."
Trần Hán Thăng gật gù, tâm nói hoá ra là giống mình, có điều mình vì việc tư, các cậu ấy vì việc công của trường.
Kỳ thực phó hội trưởng Hồ Lâm Ngữ này, vẫn là Trần Hán Thăng để cô tới mạ vàng, không nghĩ tới cô lại nghiêm túc đến như vậy.
Trần Hán Thăng xem xét đồ trong tay Thẩm Ấu Sở một chút, tội nghiệp cầm hai chiếc bánh mì nhỏ, loại năm yên một cái kia, không có bánh nhân đậu, cũng không có chà bông, chỉ rải một vài hạt vừng ở mặt ngoài.
"Đây chính là bữa trưa sao?"
Trần Hán Thăng hỏi, đánh giá Thẩm Ấu Sở một chút, phải nói gầy nhưng không ốm, năm đó cô ăn rau xanh canh trứng vẫn có thể duy trì được vóc dáng, chỉ có thể nói là thiên phú quá tốt mà thôi.
Thẩm Ấu Sở mở to đôi mắt hoa đào sáng loáng ra gật đầu.
"Anh cũng chưa ăn cơm."
Trần Hán Thăng nói.
"Xé ra đi."
Thẩm Ấu Sở xé túi ra, cẩn thận từng li từng tí một đưa bánh mì hạt vừng tới: "Cái đó, vậy anh ăn trước đi."
……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro