Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 176: Trần Hán Thăng còn thảm hơn súc sinh

"Mẹ kiếp, đây là thao tác gì thế?"

Trần Hán Thăng nghĩ thầm tự nâng đá lên đập chân mình là đây đúng không, sao Tiêu Dung Ngư lại phản ứng như thế này chứ, cô cũng quá mới rồi.

Cùng lúc đó, trong cầu thang phòng học truyền đến một trận cười vang, người khác không nghe được nội dung cuộc trò chuyện, cũng không phát hiện được thông qua vẻ mặt, cho rằng Trần Hán Thăng dự định đến gần nhưng không thành công.

"Người anh em à, đừng nản chí."

Một nam sinh ở đằng sau vỗ vỗ vai Trần Hán Thăng: "Bị Tiêu Dung Ngư từ chối là vô cùng bình thường, kiến nghị cậu lần sau đừng có vội vàng như vậy, từng bước từng bước tới gần thôi."

Trần Hán Thăng bỏ tay hắn ra, nghĩ thầm gấp cái đầu cậu, lúc lão tử hôn môi Tiểu Ngư Nhi, còn chưa biết các cậu đang ở đâu a.

Giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng ra hiệu chuẩn bị lên lớp, có điều nếu không thể ngồi cùng một chỗ với Tiêu Dung Ngư, Trần Hán Thăng cũng sẽ không thành thật chờ trong phòng học, cầm văn kiện lập tức đi ra ngoài bằng cửa sau.

Biên Thi Thi dựa vào cửa, lắc đầu một cái nói: "Cho cậu cơ hội, cậu còn không tận dụng được."

"Đệt!"

Trần Hán Thăng bước nhanh rời đi.

Biên Thi Thi quay lại ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dung Ngư, nhỏ giọng nói: "Cậu ta đi rồi."

Tiêu Dung Ngư không lên tiếng.

Biên Thi Thi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, chỉ thấy viền mắt của Tiêu Dung Ngư đỏ lên rõ ràng, vẫn quật cường nghểnh cằm lên, sau khi nghe thấy Trần Hán Thăng đã rời đi, trên mặt mới từ từ che kín nỗi oan ức.

"Ai ~"

Biên Thi Thi ôm vai Tiêu Dung Ngư, nhưng Tiểu Ngư Nhi can tâm tình nguyện bận bịu hai tuần lẽ vì Trần Hán Thăng, kết quả là vừa thấy mặt đã thành tình huống như vậy.

Xem ra, tình cảm tâm đầu ý hợp của bọn họ phức tạp hơn so với tưởng tượng, có điều Tiêu Dung Ngư không nói, Biên Thi Thi cũng không có cách nào để khuyên nhủ cả.

Sau khi Trần Hán Thăng rời khỏi Đông Đại, ở trên xe hút hai điếu thuốc lá hồi phục tâm tình, sau đó gọi điện thoại hẹn Vương Tử Bác ra ngoài ăn cơm.

Trong lúc đó bạn bè cũng không nói quá nhiều, Vương Tử Bác đưa Trần Hán Thăng tới một Dai pai dong gần trường học: "Món nổi tiếng nhất của nhà hàng chính là ốc đồng cay nồng, buổi tối cậu thẳng thắn đừng quay về nữa, chúng ta uống chút rượu, đậu xe trong trường tôi, cậu ngủ trong ký túc xá của tôi luôn."

Ngồi trong Dai pai dong cơ bản đều là sinh viên đại học, từng bàn từng bàn uống bia náo nhiệt, mùi vị của ốc đồng hoà quyện với mùi cay tràn đầy trong khoang mũi, Trần Hán Thăng bị sự thèm ăn và ghiền rượu kích thích, lập tức đồng ý.

Chọn một chiếc bàn ở góc chết để ngồi xuống, Vương Tử Bác gọi hai đĩa ốc đồng, hai người tán gẫu câu được câu không, thỉnh thoảng chọn một con ốc đồng nhét vào trong miệng, thừa lúc có sức mạnh cay nồng trút một hớp bia ướp lạnh, năm bụng sáu dơ đều thoải mái.

Lại nhàn nhã châm một điếu thuốc, nhìn ánh đèn ở Dai pai dong sáng rực rỡ chiếu xuống sương mù, tản ra bay phấp phới, lượn lờ bay bổng.

"Gần đây cậu còn làm súc sinh không?"

Trần Hán Thăng hỏi.

Tửu lượng của Vương Tử Bác không quá tốt, mấy ly rượu vào bụng lỗ tai đã hồng hết lên, lầm bầm nói: "Súc sinh cậu nói chuyện khó nghe thật đấy, lão tử cũng chỉ muốn nói chuyện yêu đương bình thường thôi mà."

Trần Hán Thăng giơ ly rượu lên: "Vậy cũng không cần phải tìm loại như Hoàng Tuệ chứ."

"Cậu giới thiệu cho tôi một người đi, yêu cầu không cao, loại như Cao Viên Viên là được rồi."

Vương Tử Bác nhả ra mùi rượu nói.

Gần đây (Ỷ thiên đồ long ký) của Tô Bằng Hữu mới vừa được công chiếu, những nữ minh tinh như Cổ Tĩnh Văn, Cao Viên Viên, Quách Phi Lệ, Trần Tú Lệ không giống như đang hoá trang, đặc biệt là tính cách hấp dẫn được rất nhiều người xem, trang phục cổ trang của Cao Viên Viên đặc biệt xinh đẹp a.

Trần Hán Thăng ở nhà ăn cơm cũng có xem một tập, hắn nghe xong yêu cầu của Vương Tử Bác, gật gật đầu nói: "Cao Viên Viên thì có chút khó khăn, thực sự không được thì như Lâm Tâm Như có được không?"

Vương Tử Bác sững sờ: "Cậu đang chọc tôi."

Trần Hán Thăng liếc mắt một cái: "Là cậu chọc tôi trước."

Vương Tử Bác chưa từng thắng khi đấu võ mồm với Trần Hán Thăng, bản thân hắn đại khái cũng hiểu rõ, hì hục đổ đầy rượu rồi đụng ly một cái với Trần Hán Thăng, lắp bắp nói: "Tiểu Trần, tuần sau là sinh nhật của Hoàng Tuệ rồi."

"Ồ."

Trần Hán Thăng đáp bằng một chữ, hắn đang đợi nội dung đằng sau của Vương Tử Bác.

"Cậu nói tôi nên đưa lễ vật gì sẽ tốt hơn, dù sao cậu cũng là quân sư tình yêu mà."

Vương Tử Bác thỉnh giáo nói.

"Bình thường người yêu trong lúc đó sẽ đưa chút hoa, đưa chút sô cô la hay cái gì đó."

Trần Hán Thăng lười nhác ngồi trên ghế, hỏi ngược lại: "Các cậu có quan hệ thế nào, người yêu à, tính ra còn chưa từng nắm tay đó."

"Cái con khỉ!"

Vương Tử Bác tranh luận cho chính bản thân mình: "Có một lần sau khi ăn cơm xong thì trời mưa, lúc tôi bung dù đưa cô ấy về, tay đã đụng nhiều lần rồi đó."

"Lợi hại, lợi hại."

Trần Hán Thăng bưng rượu lên: "Vì lần chạm tay đó, nhất định phải cụng ly chúc mừng a."

Lúc hắn định chạm cốc, sát vách đột nhiên náo động, mọi người bàn bên chủ yếu đang ồn ào: "Hôn một cái, hôn một cái đi."

Hai người nhìn sang, đại khái là một nam sinh viên đại học lúc uống rượu đã thổ lộ, nữ sinh cuối cùng cũng đồng ý, những người khác liền lớn tiếng ồn ào.

Trong mắt nam sinh cất giấu sự mừng rỡ, còn giả bộ từ chối nói "Không được lắm đâu, mọi người đừng như vậy chứ", miệng đã từ từ tiến lại gần.

Tuy nữ sinh không phải là vô cùng xinh đẹp, có điều dáng vẻ nhắm mắt lại e thẹn chờ đợi, Trần Hán Thăng nhìn đột nhiên có chút muốn ăn chanh.

Đặc biệt là một khắc rốt cuộc nam sinh cũng đưa miệng tới nơi ấy, Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác cùng tiếc hận mắng: "Mẹ nhà nó!"

Vương Tử Bác vô cùng kỳ quái: "Tôi do không theo đuổi được Hoàng Tuệ thì không nói, bên cạnh cậu coi như là Tiểu Ngư Nhi rời đi rồi đi, không phải còn có Thẩm Ấu Sở sao, cậu ấy coi như một mình lấy ra cũng đủ quét sạch sự tồn tại của các nữ sinh ở các trường đại học khu Giang Lăng rồi, cậu còn chua xót cái gì nữa?"

Trần Hán Thăng bưng ly bia lên, uống một hơi cạn sạch: "Tôi và Thẩm Ấu Sở cũng có chút vấn đề."

"Chia tay à?"

Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Cũng không tính là vậy, tính tình của cô ấy cậu cũng biết rồi đấy, có lúc tôi và các cô gái có hơi thân thiết một chút, hoặc làm việc gì khác người một chút, cô ấy sẽ khó chịu ở trong lòng, cũng không nói ra."

"Tôi lo rằng sẽ thật sự có vấn đề nếu thời gian lâu dần, tạm thời cho cô ấy quay lại học tập trước đã, tạm thời duy trì khoảng cách một chút, như vậy cô ấy sẽ lý giải chuyện của tôi ít đối lập hơn một chút."

Vương Tử Bác suy nghĩ một chút: "Tuy cậu giải thích nhiều như vậy, kỳ thực vẫn tính là chia tay a."

Trần Hán Thăng hơi mất kiên nhẫn: "Nếu cậu có thể cao hứng hiểu được đến như vậy, vậy thì tùy, nói chung Thẩm Ấu Sở là người của tôi, ai cũng không thể chạm vào cô ấy."

Vương Tử Bác bưng ly bia lên: "Sao có thể chứ, người anh em à mình chia tay tôi vẫn vui vẻ, vẫn tính cá nhân mà…hắc, ha hả, ha ha ha."

Trần Hán Thăng nhìn dáng vẻ nhịn cười của Vương Tử Bác, trực tiếp nói: "Đừng mẹ nó giấu diếm nữa, cậu muốn cười thì cứ cười thoải mái đi."

"Đây là do cậu nói đó nha, ha ha ha, ha ha ha ha…"

Vương Tử Bác thật sự vui sướng cười lên, hơn nữa còn dừng không được: "Tiểu Trần, cậu mà cũng có ngày hôm nay nữa, cả ngày cười ngạo tôi là một súc sinh, kết quả là lăn lộn thảm hơn cả tôi nữa…"

Trần Hán Thăng uống xong một ngụm bia cuối cùng: "Bỏ đi, lão tử đã sớm biết không nên nói với cậu rồi."

Đêm nay tuyệt đối là lúc Vương Tử Bác thoải mái tính tiền nhất, hắn cũng không biết tại sao, nghe được tình hình của Trần Hán Thăng như vậy, một chút cũng không có tâm tình để an ủi, chỉ muốn thoải mái cười to thôi.

Thậm chí còn muốn châm chọc hắn vài câu: "Tiểu Trần, nghỉ đông năm nay nếu như tôi lại tới Xuyên Du, cậu cũng đừng đi theo, miễn đến lúc đó mọi người lại lúng túng."

Trần Hán Thăng sửng sốt một chút: "Cậu đi tới đó để làm gì, người ta còn không quen cậu mà."

"Không thể nói lời như vậy được, cậu và Thẩm Ấu Sở là chuyện của các cậu, tôi và bà, nha đầu nhỏ là chuyện của chúng tôi."

"Tử Bác, cậu có thể tiện thể vậy sao."

Buổi tối Trần Hán Thăng ở ngay trong ký túc xá nam sinh của Đại học Quản lý Công nghiệp Kiến Nghiệp để ngủ, bạn cùng phòng của Vương Tử Bác cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Trong trường đại học thường xuyên có bạn học của bạn cùng phòng tới ký túc xá, đặc biệt là Trần Hán Thăng rất biết làm người, còn thừa dịp lúc đang khoác lác, thuận tiện tìm hiểu một chút về thị trường lấy hàng chuyển phát nhanh ở đại học Quản lý Công nghiệp.

"Tiểu Trần, cậu ngủ trên giường của tôi đi, tôi ngủ trên đất."

Vương Tử Bác rải một tấm chiếu xuống đất.

"Tôi ngủ trên đất cho."

Trần Hán Thăng lắc đầu một cái nói: "Chỗ chết trên giường của cậu nhiều quá, tôi lo quay người lại đè chết mấy vạn người."

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro