Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 174: Cứu vớt linh hồn tuổi trẻ

"A, xinh đẹp có gì đặc biệt đâu chứ, nhìn chán ~"

Tiêu Dung Ngư vừa dứt lời, Biên Thi Thi làm bộ đố kỵ chọc cô một cái.

Tiêu Dung Ngư rất sợ nhột, lập tức co cơ thể lại xin tha, căn cứ vào khuôn mặt không đồng ý của Biên Thi Thi, Tiểu Ngư Nhi liền trốn lên trên giường.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ ký túc xá đều là tiếng cười cười nói nói như tiếng chuông bạc, cuối cùng, hai cô bé đều mệt nhoài nằm trên chiếc giường mềm mại.

"Tiểu Ngư Nhi."

Biên Thi Thi đột nhiên hạ thấp giọng hỏi: "Cậu và Trần Hán Thăng phát triển đến mức nào rồi?"

"Mức nào là sao?"

Tiêu Dung Ngư nhất thời không lý giải được.

Biên Thi Thi hỏi rõ ràng hơn một chút: "Các cậu đã từng dắt tay chưa?"

Tiêu Dung Ngư gật gù.

"Từng hôn môi chưa?"

Biên Thi Thi tiếp tục hỏi.

Tiêu Dung Ngư mím môi không nói lời nào, trở mình nằm lì ở trên giường, đôi chân dài thon nhỏ nhẹ nhàng đung đưa, cằm tựa lên mu bàn tay, ánh mắt loé sáng lấp lánh thật giống như một ngôi sao.

"Tôi hiểu rồi, vẻ mặt này của cậu đã nói rõ câu trả lời rồi."

Biên Thi Thi lắc đầu một cái rồi thở dài một hơi: "Nếu để cho những nam sinh kia biết được, Tiểu Ngư Nhi của chúng ta đã không còn nụ hôn đầu, tôi cược với cậu một tháng cơm trưa, khẳng định có người nhảy xuống hồ Đông Sơn."

Đông Sơn là hồ trong khu trường học Tiên Ninh, trước đây thường xuyên có học sinh thi nghiên cứu sinh thất bại tới đây thăm dò độ sâu nông cạn của nước, thậm chí còn có học sinh ngoài trường học "Nghe danh mà tới", cuối cùng Đông Đại không thể không dựng một biển cảnh báo ở nơi này.

"Nước sâu có 0.5 mét, không gây nguy hiểm tới tính mạng đâu."

Sau khi biển cảnh báo này được dựng lên, không còn học sinh nào tới nơi này giải quyết chuyện phiền não nhân sinh nữa rồi.

"Vậy các cậu có…"

Biên Thi Thi vẫn chưa nói hết câu, liền bị nụ cười của Tiêu Dung Ngư chen ngang: "Nha đầu chết tiệt này đang suy nghĩ cái gì vậy, không có đâu!"

Cô đưa tay nhéo má Biên Thi Thi, hai người lại đùa giỡn trên giường, trong lúc vô tình Biên Thi Thi hỏi một câu: "Tiểu Ngư Nhi, sau này cậu còn có thể ở cùng một chỗ với Trần Hán Thăng không?"

Tiêu Dung Ngư đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Lúc này, những nữ sinh khác trong ký túc xá quay về, Biên Thi Thi không tiếp tục tra hỏi nữa, đáp án cho vấn đề này chỉ có bản thân Tiêu Dung Ngư mới biết.

Ngày thứ hai, Tiêu Dung Ngư cầm tư liệu đi tìm giáo sư của học viện luật tiến hành công đoạn sửa chữa cuối cùng, sau đó mới giao cho Biên Thi Thi.

"Oa, một quyển dày như vậy luôn."

Biên Thi Thi lật qua lật lại xem nội dung bên trong: "Mẫu hợp đồng cho sinh viên đại học kiêm chức cũng đã nghĩ ra rồi, Tiểu Ngư Nhi cậu thật sự đúng là chu toàn đó."

"Kỳ thực tôi cũng không muốn như vậy đâu."

Tiêu Dung Ngư xoa xoa đầu, cô không nói dối trước mặt bạn tốt: "Chỉ là nghĩ tới có khả năng vì những việc này mà dẫn đến những ảnh hưởng không tốt, trong lòng tôi kích động nên mới hoàn thành thôi."

Biên Thi Thi cười nói: "Tôi và mẹ tôi cũng như vậy đó, thường xuyên cãi nhau và chiến tranh lạnh, nhưng gặp phải việc gì vẫn không nhịn được mà chủ động quan tâm, đại khái đây chính là người trong nhà a."

"Có thể là vậy đó."

Tiêu Dung Ngư đóng notebook "Đùng" một tiếng: "Chí ít là trong vòng nửa tháng nữa tôi không muốn chạm vào máy tính, lúc cậu giao cho anh ấy, nhớ đừng nói là do tôi làm."

……

Nhân lúc Tiểu Ngư Nhi đang hoàn thiện giấy tờ pháp lý, Trần Hán Thăng cũng không nhàn rỗi gì.

Hắn rốt cuộc cũng dành thời gian ra để đi mua xe, ở tiệm xe FAW 4S, những nhân viên tiêu thụ kia nhìn tuổi của Trần Hán Thăng không giống mua xe, hoàn toàn không có ý muốn bắt chuyện, sai khiến một thực tập sinh tới phục vụ.

Trần Hán Thăng cũng không ngại, hắn vốn chỉ chọn một chiếc trả tiền rồi rời đi thôi, tiền xe 10 vạn còn chú ý tới chất lượng phục vụ làm gì.

"Chiếc xe này bao nhiêu tiền vậy?"

Trần Hán Thăng quay đầu hỏi thực tập sinh, kết quả phát hiện ra là Trương Minh Dung.

"Anh Trần chào anh, lại gặp mặt rồi."

Trương Minh Dung cũng nhận ra Trần Hán Thăng, mấy tháng trước Trần Hán Thăng giúp cô điền một tờ thông tin, vì vậy nên mới nhớ tên.

"Trước đây không phải em công tác bên đại chúng sao?"

Trần Hán Thăng cũng vô cùng kỳ quái.

Trương Minh Dung mặc bộ âu phục nhỏ của tiệm 4S, miễn cưỡng nở nụ cười: "Công ty đó sa thải em rồi."

Trần Hán Thăng "Ồ" một tiếng, hắn không phải là người nhiều chuyện, cũng lười hỏi thăm nguyên nhân.

Có điều Trương Minh Dung nhìn thấy Trần Hán Thăng, tựa hồ nhớ tới lúc hắn để lại bốn chữ "Quý trọng đơn giản", thổ lộ ham muốn vô cùng mãnh liệt.

"Sau khi tan làm phó quản lý của công ty trước hẹn em ăn cơm, sau đó ngài ấy đưa ra yêu cầu với em…"

Mặt của Trần Hán Thăng không chút cảm xúc lắng nghe, không gian của xe khi ngồi vào trong có cảm giác chỗ to chỗ nhỏ, nắm chặt tay lái để trải nghiệm cảm giác.

"Kỳ thực ngài ấy đã từng kết hôn, em không muốn làm người yêu, vì vậy mới không đồng ý."

Trương Minh Dung đứng ở bên cạnh, vừa chỉ dẫn các chức năng của nút bấm trên xe, vừa kể chuyện của bản thân mình: "Sau đó, ngài ấy lập tức tìm một lý do để đuổi em đi."

"Lúc đó không phải em có một người bạn trai trẻ tuổi sao?"

Trần Hán Thăng hỏi: "Cậu ta đi đâu rồi?"

"Không phải bạn trai, lúc đó bọn em chỉ là bạn học thôi."

Trương Minh Dung nói: "Cậu ấy làm được một thời gian cảm thấy áp lực quá lớn, liền chuẩn bị trở về quê nhà học làm đầu bếp, lúc đó cậu ấy kêu em rời đi cùng, em cũng không đồng ý."

Trần Hán Thăng nhìn cô một cái: "Tại sao lại như vậy?"

"Bởi em không muốn về nhà."

Trương Minh Dung quyết định nói: "Kiến Nghiệp rất đẹp, em thích Kiến Nghiệp, em định ở lại Kiến Nghiệp."

Trần Hán Thăng gật gù, nghĩ thầm tính cách của em thực sự đã hình thành từ rất sớm, hoá ra từ lúc tuổi còn trẻ Trương Minh Dung đã có dã tâm lớn đến vậy, có khả năng cũng phải trả giá rất nhiều cho dã tâm đó.

Nếu thay đổi môi trường, không chừng nhân sinh sẽ khác.

Đúng lúc này, đột nhiên có một nam nhân viên tiêu thụ đi tới từ xa: "Tiểu Trương, bên kia có khách hàng muốn xem xe một chút, em đi theo một lúc đi."

Trương Minh Dung bất đắc dĩ nở nụ cười, trên gương mặt trẻ trung đột nhiên có một tia tang thương thành thục siêu thoát: "Anh ta phát hiện ra anh Trần thật sự muốn mua xe, liền sai em chạy tới chỗ khác đấy, như vậy số phần trăm trích ra này là của anh ta rồi."

"Tình huống thế này thường xuyên phát sinh lắm hay sao?"

Trần Hán Thăng hỏi.

Trương Minh Dung gật gù: "Em đã bị cướp vài đơn kinh doanh rồi, bây giờ tiền thuê nhà cũng sắp không đóng nổi nữa rồi, thực sự không được em chỉ có thể quay về công ty trước kia thôi."

Quay về công ty trước, vậy thì mang ý nghĩa rất có khả năng phải trở thành người yêu của phó tổng giám đốc rồi.

"Để ở lại Kiến Nghiệp, em đã đồng ý trả cái giá rất đắt a."

Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn số hiệu trên bảng tên của Trương Minh Dung.

"Ừm, nói chung là em nhất định sẽ thành công!"

Trương Minh Dung nói xong liền rời đi, đổi thành khuôn mặt tươi cười bắt đầu tiếp đón những khách hàng khác.

Sau khi nam nhân viên tiêu thụ kia tiếp nhận, bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải về ưu thế của xe.

Kiến thức chuyên ngành của hắn tinh thông hơn Trương Minh Dung, chỉ là đầu trơn quá, một chiếc xe FAW 10 vạn yên, suýt chút nữa đã thổi phồng lên thành chiếc xe thể thao 10 triệu rồi.

Trần Hán Thăng không muốn nghe nhiều, phất tay một cái nói: "Tôi mua."

"Đại ca thoải mái thật đấy!"

Nam nhân viên tiêu thụ này cao hứng nói: "Tuy tuổi của đại ca không lớn, có điều loại khí thế này không phải người bình thường nào cũng có thể so sánh được đâu…"

Hắn không nghĩ tới Trần Hán Thăng sẽ đồng ý nhanh đến như vậy, trước đó còn cho rằng sẽ phải tiêu hao miệng lưỡi nhiều hơn một chút, xem ra công tác trước đó của Trương Minh Dung không tệ, phần trăm trích ra của một con xe lại tới tay rồi.

Lúc ký kết, nam nhân viên tiêu thụ tận tâm làm tròn trách nhiệm hướng dẫn Trần Hán Thăng điền thông tin, cuối cùng, Trần Hán Thăng chỉ vào cột "Nhân viên phục vụ" này nói: "Cái này tôi có phải viết không?"

"Không cần, không cần đâu ạ."

Nam nhân viên tiêu thụ cười nói: "Cái đó để tôi điền ạ."

"Quên đi, tôi bận rộn viết giùm cho."

Trần Hán Thăng cầm bút lên nói.

"Ai nha, đại ca thực sự khách khí quá…"

Hắn chủ yếu đang khen được một nửa, đột nhiên nhìn thấy Trần Hán Thăng viết ngay ngắn "Trương Minh Dung" và đánh số của cô vào cột "Nhân viên phục vụ" kia, hắn sửng sốt một chút: "Đại ca anh đang đùa tôi sao?"

Trần Hán Thăng cười cợt: "Đại ca không rảnh để đùa cậu, đại ca đang cứu vớt một linh hồn của người trẻ tuổi a."

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro