Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Minh chủ A Nam mỗi người một vẻ


Phụ cận thành phố đại học Giang Lăng có một trung tâm thương mại Nghĩa Ô, những thứ tiện nghi lại có lợi ích thực tế, hơn nữa còn có phòng bi-a có dịch vụ Internet, có cả tiệm cơm và phòng cà phê, còn có một loạt các khách sạn, căn bản là có thể thoả mãn các nhu cầu, ăn, chơi, ngủ, nghỉ của sinh viên đại học.

Đám người Trần Hán Thăng cũng không ngồi xe, bám đuôi nhau đi trên con đường tới một cửa hàng lớn, lập tức liền có một người phục vụ lớn tiếng bắt chuyện: "Bạn học, nhà chúng tôi đang giảm giá bia, có muốn tới xem thử hay không hả."

Các nam sinh cùng lớp đều nhìn về phía Trần Hán Thăng, dù sao hắn cũng là thủ lĩnh, Trần Hán Thăng lại nhìn về phía Quách Trung Vân, đây mới là lão đại đáng để nịnh nọt.

Quách Trung Vân lắc đầu một cái: "Nhà này không bảo đảm vệ sinh an toàn mà mùi vị cũng không tốt, ăn đau bụng, chúng ta tới nhà khác."

Trần Hán Thăng trong lòng cười cợt, lão Quách làm giáo viên phụ đạo đại học nhiều năm như vậy, mặc kệ là bất kỳ hoạt động nào của lớp đều muốn kéo ông theo, xung quanh trường học cửa hàng lớn của nhà ai ăn ngon ông mới thực sự nói được.

Đi theo Quách Trung Vân lựa chọn nhà hàng, 27 nam sinh ngồi ròng rã 3 bàn, bà chủ đi tới nói: "Giáo sư Quách, đây là học sinh mới của thầy à."

Quách Trung Vân gật gù, sau đó quen cửa quen nẻo phân phó nói: "Cơm nước vẫn như quy củ cũ, chú ý vệ sinh sạch sẽ."

"Giáo sư Quách cứ yên tâm, ngài muốn uống rượu gì?"

Tuy nhiên lần này lại làm cho lão Quách băn khoăn, ông ban nãy sĩ diện nói không uống rượu, nhưng trường hợp này không uống lại không được khả quan cho lắm, lúc trong lòng ông còn đang do dự, Trần Hán Thăng ở bên cạnh lớn tiếng nói: "Mỗi bàn một két bia, nhiều bớt thiếu bù, không đủ lấy thêm, trước hết cứ mang ít lạc ra cho chúng tôi đã."

Có Trần Hán Thăng đứng ra dàn xếp, Quách Trung Vân còn có thể tiếp tục duy trì uy nghiêm của một giáo sư, ông gật gật đầu nói: "Vậy thì nghe theo Hán Thăng đi, mỗi bàn một két, kiên quyết không nhiều hơn nữa."

Có mấy người kỳ thực không muốn uống rượu, chủ muốn gặp gỡ giáo viên phụ đạo và bạn học cùng lớp, có điều nghe thấy giáo viên phụ đạo đồng ý với ý kiến của Trần Hán Thăng, mọi người cũng không thể nói được gì nữa.

Vừa mới đầu các bàn còn có chút vắng vẻ, có điều sau đó bia và các món ăn lên, bầu không khí lập tức liền không còn giống như vậy nữa.

Không nhiều thứ mà nam sinh trong đại học có thể so đấu với nhau, điều kiện gia đình xem là vậy, ngũ quan và vóc dáng xem là vậy, tốc độ đổi bạn gái cũng coi như vậy, còn cuối cùng chính là tửu lượng như thế.

Hiện tại mọi người không thể nhìn ra được điều kiện gia đình của nhau, tướng mạo cũng không thể điển trai hơn tên Ngô Ngạn Tổ kia, mới vừa khai giảng càng không thể nói là đổi bạn gái được.

Vì vậy, tửu lượng chính là tiêu chuẩn trọng yếu để kiểm nghiệm và cân nhắc địa vị của một nam sinh trong ký túc xá, rất nhiều người đều bắt đầu rót với tất cả tấm lòng trân quý.

Tửu lượng của giáo viên phụ đạo Quách Trung Vân không tệ, ông cũng tin vào đạo lý rượu đánh giá nhân phẩm, ông vừa ăn đồ ăn, vừa chờ bạn học chúc rượu, vừa lưu ý học sinh trong lớp.

Có vài người thực sự không thể uống, nói ví dụ như dạng Lý Quyến Nam vừa nhìn đã biết là một bé ngoan, hai ly bia vào bụng, liền nước mắt nước mũi nhớ nhà trong mơ màng;

Có vài người bao nhiêu cũng có thể uống được, thế nhưng thích dùng mánh khóe gian xảo, nói thí dụ như Kim Dương Minh, hắn rõ ràng có trọng lượng nửa cân, nhất định phải làm bộ như chỉ có ba lạng, ai tới chạm cốc đều chỉ uống một nửa, còn một nửa liền lén đổ đi.

Phóng khoáng về tửu lượng cũng không thiếu người, Dương Thế Siêu, Quách Thiếu Cường, Trần Hán Thăng chí ít đều là một cân nhiều hơn phân nửa.

Có điều trong những học sinh có thể uống rượu này, biểu hiện cũng có phần khác nhau.

Hai tên vô lại Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường, ỷ vào tửu lượng tốt của bản thân, chuyên tìm kiếm những bạn học không thể uống rượu để chạm cốc, mỗi khi có người uống ói ra, bọn họ liền hài lòng kêu to.

Bọn họ dùng lý do quen thuộc như "Không uống, xem thường tôi đúng không", làm người khác không uống cũng không được, ngay cả Kim Dương Minh và Lý Quyến Nam ở cùng một ký túc xá cũng không tránh thoát, một người nôn một người ngủ.

Trần Hán Thăng cũng chúc rượu, nhưng hắn chạm cốc với bạn học tửu lượng kém, chỉ chạm thử liền xong việc, không bắt buộc; gặp phải người thực sự không muốn uống, Trần Hán Thăng cũng rộng lượng khoan dung cho người đó bưng trà.

Hắn nhắm mục tiêu ngay vào Dương Thế Siêu tửu lượng tốt, lại yêu phá bĩnh bạn học.

"Lão Dương, súc sinh nhà anh mà xảy ra chuyện gì, nói cẩn thận đảo Thanh không ngã em không ngã, hoa tuyết không lung lay em không lung lay, lúc này phải làm thế nào đây hả?"

Lúc Trần Hán Thăng liên tục bưng đến chén rượu thứ 6 lên, Dương Thế Siêu thực sự không thể chịu nổi nữa, đầu lưỡi cũng bắt đầu thắt nút: "Súc, súc sinh Trần Hán Thăng, anh, anh nhìn ra rồi, mày đêm nay chủ yếu là muốn trút lên anh."

Nói xong liền "Ping" một tiếng, Dương Thế Siêu chôn đầu phía dưới ngủ say như chết.

Lại đẩy ngã được một người, Trần Hán Thăng lại chuyển hướng sang Quách Thiếu Cường: "Thiếu Cường lại đây, hai chúng ta bàn luận về cuộc sống lý tưởng."

Quách Thiếu Cường được một trận hoảng hốt, Trần Hán Thăng hăng say hạ sát, vài ly đã có thể tiễn nam sinh uống rượu bao lâu trên chiến trường gần xa cũng không thể uống lại hắn, hơn nữa bước đi hiện tại của hắn không hề hoảng hốt, nói chuyện lại rõ ràng, hiển nhiên còn chưa tới đỉnh.

Quách Thiếu Cường lập tức liền nhận thua: "Lão tứ, anh thấy gần như có thể, lý tưởng nhân sinh có thể đàm luận bất cứ lúc nào, nhưng chúng ta mà uống nhiều thì không ai chăm sóc bạn học được."

Trần Hán Thăng nhìn đồng hồ treo tường một chút, đã sắp tới 1 giờ rồi, nghĩ thầm nếu thật sự đẩy ngã cả Quách Thiếu Cường, thì không có sức lao động đâu giúp mình nâng người.

"Trước hết cứ nhớ kỹ lần này đi, lần sau tính luôn một lượt."

Trần Hán Thăng cố ý nói vài câu hù dọa Quách Thiếu Cường.

Quách Trung Vân vẫn ở một bên dùng mắt quan sát, ông cảm thấy phong cách uống rượu của Trần Hán Thăng như vậy không tệ, vừa có thể duy trì bầu không khí náo nhiệt ở trên bàn rượu, hơn nữa còn không bắt nạt những bạn học có tửu lượng kém.

Mấu chốt nhất là hắn uống rượu vô cùng lý trí, nói đi là đi.

Vốn Quách Trung Vân định đi trả tiền, không nghĩ tới Trần Hán Thăng đã đi trước một bước trả xong, có vài bạn học không uống nhiều nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng đều đang do dự có nên chia tiền theo đầu người hay là không.

Có điều cuối cùng Trần Hán Thăng không đề xuất, bọn họ cũng giả vờ như không biết.

Trần Hán Thăng đi ra ngoài tìm hai chiếc taxi, giúp Quách Thiếu Cường đưa bạn học uống rượu say, tự mình đưa Quách Trung Vân quay về trường học.

Ánh trăng như nước, đường cái yên tĩnh phảng phất một tầng sương bạc nhàn nhạt, hai người trò chuyện không mặn không nhạt, Quách Trung Vân nói bản thân có một cô con gái nhỏ, Trần Hán Thăng cũng làm một bản tóm tắt bối cảnh gia đình, quan hệ hiện tại không thích hợp để tán gẫu quá sâu.

Có điều lúc cáo biệt ở cổng trường, Quách Trung Vân móc ra bốn trăm yên nói: "Bữa cơm này không có lí gì lại để em mời như vậy, mặt mũi của giáo viên phụ đạo tôi không cần nữa hay gì."

Trần Hán Thăng mới đầu còn từ chối, cuối cùng Quách Trung Vân mạnh mẽ nhét tiền vào trong tay Trần Hán Thăng, xoay người trở về ký túc xá giáo viên.

Lão Quách này cũng là một người vô cùng thú vị, những nam sinh khác đều cho rằng bữa cơm này do Trần Hán Thăng trả tiền, vì vậy ân tình không minh bạch này được trao cho Trần Hán Thăng.

"Có cơ hội, không bằng mang theo lão Quách phát chút tài."

Trần Hán Thăng vốn dự định đi tản bộ trong trường một chút, kết quả liếc về chỗ rừng cây rậm rạp u ám có vài đôi tình nhân.

Hơn nửa đêm, ngoài tiếng ve ầm ĩ mùa hè, còn có một tia rên rỉ như có như không truyền tới.

Nghe được cảm thấy hết sức bí bách, thế nhưng càng thêm mê hoặc.

"DKM, không thể tới khách sạn được sao, lão tử nghe đến cứng luôn rồi."

Trần Hán Thăng không dám đi dạo nữa, ban nãy chỉ trong nháy mắt óc hắn lướt qua rất nhiều bóng người, cuối cùng lại dừng lại trên người Tiêu Dung Ngư, ngẫm lại phong cảnh cô chạy bộ sáng sớm hôm đó, vóc người thật sự rất tuyệt.

Trở lại ký túc xá những người khác đều đã ngủ say, Trần Hán Thăng không nhanh không chậm đi tắm, nằm gối lên những hồi ức nặng nề mà chìm vào giấc mộng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Hán Thăng liền bị chuông điện thoại "Tôi tình nguyện lãnh khốc* đến cùng, để tôi đạp bỏ hết những hy vọng kia xuống đất, tôi tình nguyện để em tuyệt tình đến cùng, để tôi từ bỏ triệt để" đánh thức.

"Thật phiền phức a, các người ồn ào thế, chuông điện thoại gì đâu mà to vậy chứ."

Kim Dương Minh vội vàng xin lỗi, trên mặt lại không thể hiện lấy một tia hổ thẹn.

"Súc sinh này, chỉ sợ người khác không biết nó có điện thoại thôi."

Trần Hán Thăng lắc đầu một cái, bò từ trên giường xuống xếp hàng đánh răng rửa mặt, lúc chuẩn bị đi ăn điểm tâm, Lý Quyến Nam nhắc nhở: "Anh Trần, hôm nay mở đại học tân sinh viên ở thao trường, phải mặc quần áo huấn luyện quân sự."

"Suýt chút nữa thì quên, tối hôm qua lão Quách còn đặc biệt nhắc nhở."

Trần Hán Thăng thay lại bộ quần áo quân sự xấu xí, xông lên trước đi đầu tiên, Lý Quyến Nam chăm chỉ đi theo ở bên cạnh.

Đái Chấn Hữu bị điện thoại của Kim Dương Minh hấp dẫn, rất không có liêm sỉ muốn qua chơi; Dương Thế Siêu vốn là đã nguôi giận, nhưng nhìn thấy Kim Dương Minh trang bức như vậy, trong lòng lại bắt đầu khó chịu; Quách Thiếu Cường còn chưa tỉnh rượu, phờ phạc đi ở cuối cùng.

Nói chung, ngàn người thì có ngàn khuôn mặt, mỗi người có một nét đặc sắc riêng.

Kỳ thực Kim Dương Minh có chút tiếc nuối, ở trong lòng hắn Đái Chấn Hữu chỉ là người A với trình độ qua đường, nếu Trần Hán Thăng có thể xin chơi điện thoại, cảm giác hư vinh kia mới thực sự dâng cao.

Về phần tại sao tôn Trần Hán Thăng lên làm đối tượng, Kim Dương Minh cũng không nói rõ ràng.

"Anh Trần, sao đi nhanh vậy."

Lý Quyến Nam không theo kịp bước chân.

"Tới sớm, cùng chào hỏi ban mỹ nữ với anh." Trần Hán Thăng cười hì hì nói.

Những người bạn cùng phòng khác nghĩ vậy cũng đúng, mỹ nữ của học viện Tài chính Kinh tế nổi danh như vậy, nhất định phải nhắm được bảo bối nào đó trong lớp mình mới được.

……

__________________
*Lãnh khốc: Sự lạnh lùng, tàn nhẫn, khốc liệt vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro