Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 162: Nghệ thuật giao tiếp

? Sau khi Trương Tiểu Nhàn tự giới thiệu mình xong, từng người của quản lý công cộng ban 2 đều lần lượt đi tới, phía trên là ánh bình minh bên dưới là đỉnh núi mát mẻ tràn ngập mây mù nhàn nhạt, vầng hào quang xán lạn qua lại bên trong, phản chiếu một mảnh sắc thái mê ly.

Vào tình thế như vậy, bọn họ quay lưng về phía mặt trời mọc, bạn học và giáo viên phụ đạo của lớp ở chính diện, thời gian một năm trôi đi lại tiếp tục tự giới thiệu bản thân.

Trần Hán Thăng liền chụp ảnh ở bên cạnh, lúc đến phiên mình liền mời người khác lên chụp đại.

"Tôi tên là Trần Hán Thăng, đến từ thành phố Cảng Thành tỉnh Tô Đông, mục tiêu của tôi là làm lớp trưởng, mong mọi người sẽ chiếu cố." Trần Hán Thăng cười nói.

"Chiếu cố chứ."

Có bạn học ở phía dưới la lớn.

Cũng có bạn học đùa giỡn: "Có thể chọn không ủng hộ không, tôi hối hận rồi."

……

"Tôi tên là Thẩm Ấu Sở, đến từ Xuyên Du, cảm ơn mọi người."

Thẩm Ấu Sở vẫn giống như năm ngoái, nói chuyện công khai có chút lắp bắp, sau khi kết thúc, lại tiếp tục cúi đầu thành hình vòng cung.

Ánh mắt của mọi người đều vô cùng thân thiết, từ sau khi Thẩm Ấu Sở làm kiêm chức ở 101, rất nhiều bạn học của quản lý công cộng ban 2 mới phát hiện ra cô bé này thực sự xinh đẹp a.

Có điều không ai động lòng, một là bởi vì Thẩm Ấu Sở biết điều quá mức, hai là bởi vì sự tồn tại của Trần Hán Thăng.

……

"Chào mọi người, tôi tên là Thương Nghiên Nghiên, đến từ Thượng Hải."

Năm ngoái lúc Thương Nghiên Nghiên tự giới thiệu bản thân, cô cố ý cởi quần áo huấn luyện quân sự ra để biểu diễn mị lực của mình.

Hôm nay cô lại giở lại trò cũ, cởi chiếc áo khoác đã mặc lúc dậy sớm ra, để lộ da thịt nhẵn nhụi dưới ánh mặt trời mọc.

"Tôi tên là Hồ Lâm Ngữ…"

"Tôi tên là Kim Dương Minh…"

"Tôi tên là Dương Thế Siêu…"

"Tôi là giáo viên phụ đạo của các em Quách Trung Vân…"

"Em tên là Quách Giai Tuệ…"

Cuối cùng, đến ngay cả Quách Giai Tuệ cũng hưng phấn đi tới tham gia vào chút náo nhiệt, sau khi tất cả mọi người đều đã giới thiệu hết, trong lòng người nào người nấy vừa cao hứng lại có chút xúc động.

Năm 1 đã qua đi, đảo mắt đã là năm 2 rồi, lần này lộ trình Hoàng Sơn thật giống như kỷ niệm của những năm tháng thời thanh xuân không ngừng trôi qua vậy.

"Chúng ta chụp ảnh chung đi."

Giáo viên phụ đạo Quách Trung Vân đề nghị.

Mọi người đều vô cùng nghe lời xếp thành mấy hàng, Trần Hán Thăng mời đại ca nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp ở bên cạnh hỗ trợ, sau khi tất cả xếp hàng, Quách Trung Vân đứng ở giữa kêu lên: "Hán Thăng, mau lại đây một chút đi, em là lớp trưởng phải đứng ở chỗ này chứ."

Câu nói này kỳ thực không có vấn đề gì, các bạn học đều cảm thấy vô cùng bình thường, có điều sắc mặt của cô gái đảm nhiệm vị trí hướng dẫn viên Đông Nhi đột nhiên trở nên vô cùng kỳ quái.

"Chúng ta cùng nói cà được không?"

Trần Hán Thăng lớn tiếng nói.

Có điều, lúc các bạn học khác kêu "Cà", Trần Hán Thăng lại cố ý kêu "Cây xương rồng", nữ sinh không nhịn được mà bật cười.

"Xoạt xoạt".

Đại ca nhiếp ảnh gia hỗ trợ chụp ảnh vô cùng chuyên nghiệp, hắn chộp lấy khoảnh khắc này trong nháy mắt, trả lại một tư thái thả lỏng nhất.

Sau khi ở lại đỉnh núi mát mẻ một chút, đám người này mới lưu luyến chuyển hướng sang điểm thăm quan khác, kế hoạch du lịch lần này ngắt bỏ đầu đuôi chỉ có ba ngày, có điều Hoàng Sơn có kỳ tùng, quái thạch, biển mây, các loại quang cảnh huyền ảo, cần dành thời gian mới có thể ngắm hết được những đại diện điển hình nhất.

Tuy có Đông Nhi làm hướng dẫn viên, lược bớt được rất nhiều đường ngoằn ngoèo, có điều kết thúc mọi người đều vô cùng mệt mỏi như cũ, rất nhiều bạn học còn không ăn cơm tối mà lập tức quay về phòng nghỉ ngơi.

Trần Hán Thăng không ăn cơm là không ngủ được, sau khi nhờ một ông chủ bản địa mở cửa cho hắn, chủ yếu lúc đang "khò khè" ăn mì, cô gái Đông Nhi lại từ từ đi tới.

"Có chuyện gì không?"

Trần Hán Thăng nhìn cô một cái.

"Xin chào, tôi muốn hỏi thăm, ngài là lớp trưởng hay anh Tiểu Kim là lớp trưởng vậy?"

Đông Nhi đắn đo do dự hỏi.

Thâm tâm Trần Hán Thăng nói cô gái này có chút nghiêm túc a, suy nghĩ một chút nói: "Hai chúng tôi đều là lớp trưởng, một chính một phụ."

"Cảm ơn."

Đông Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nói cảm ơn rồi rời đi.

Không lâu sau Kim Dương Minh đến, ánh mắt phức tạp: "Cảm ơn anh tứ, em cho rằng anh sẽ vạch trần…"

"Không cần giải thích đâu, anh hiểu mà."

Trần Hán Thăng vung vung tay cắt ngang: "Mấy hôm nay chú đã nghĩa hiệp trợ giúp Hồ Lâm Ngữ làm tốt công tác dự trù chung rồi."

"Cảm ơn anh tứ, anh đúng là người tốt."

Kim Dương Minh chân thành cảm ơn lần thứ hai, có điều Trần Hán Thăng nghe được cái từ "Người tốt" này, nhíu nhíu mày nói: "Đừng chỉ nói lời êm tai, chú phải hành động để biểu đạt ra nữa chứ."

Trần Hán Thăng ăn mì xong, lúc bưng bát đưa tới nhà bếp, dùng tay mô phỏng một con số "2".

Kim Dương Minh ngẩn người, đột nhiên mắng một câu.

Trần Hán Thăng đây là kêu hắn mua hai bao thuốc lá.

Những tháng ngày đi du lịch trôi qua rất nhanh, hơn nữa còn uể oải đến phi thường, bởi ngày nào cũng phải dậy sớm, lúc nghỉ ngơi chân chính chỉ có nằm trên xe buýt quay về mà thôi.

Sắp rời khỏi Hoàng Sơn, trong lòng các bạn học trong lớp có một loại cảm giác trống rỗng, đến ngay cả cảm thấy cơm nước có vị khá mặn cũng từ từ thích ứng.

Ông chủ trung niên người bản địa đưa lễ vật nhỏ về phía từng bạn học, có điều Kim Dương Minh lại có hai phần, một phần trong đó là do Đông Nhi đưa.

Thấy Kim Dương Minh ôm bảo bối vào trong lòng, Trần Hán Thăng cười hì hì nói: "Thấy sao, hai bao thuốc lá không bị thiệt chứ."

Kim Dương Minh ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: "Anh tứ, sau khi quay về em không định liên hệ với Đông Nhi nữa."

Trần Hán Thăng hỏi: "Tại sao?"

"Nói chung là không thể cùng nhau."

Kim Dương Minh cười cợt, lại phát triển một chút tang thương: "Em không thích hợp với cô ấy."

Trần Hán Thăng nghĩ thầm lão lục mà lại có loại giác ngộ này, liền vỗ vỗ vai hắn: "Xem chú kìa, nói chung là chân to thì không thể mua giày size nhỏ được, chân hỏng thì không nói, giày vô tội mà."

"Chú định đi đâu à."

Kim Dương Minh lắc đầu một cái giải thích: "Chủ yếu là cô ấy cách xa quá, không thấy được lại không chạm vào được, em tìm một hậu bối không xinh đẹp trong học viện Tài chính Kinh tế, cũng không thể vì một cành cây mà từ bỏ cả cánh rừng được."

"Trâu bò nha."

Trần Hán Thăng không nhịn được giơ ngón tay cái lên: "Vốn cho rằng độ giác ngộ của cậu rất cao, hoá ra là vẫn xem nhẹ a, lão lục đã nhảy ra ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành nữa rồi."

……

Quay trở lại trong buồng xe vô cùng yên tĩnh, mọi người đều đang nhắm hai mắt ngủ, nếu không dư vị lần này chính là lạc thú của nhóm lữ hành, sau khi đến cửa học viện Tài chính Kinh tế, bạn học trong lớp đều dồn dập nói với Trần Hán Thăng: "Lớp trưởng nhớ gửi ảnh qua đó nhé."

Năm 2003 chưa có ứng dụng QQ, cũng chưa có WeChat, vừa vặn phí sinh hoạt lớp được thu trước khi đi du lịch vẫn còn sót lại một ít, Trần Hán Thăng gọi Hồ Lâm Ngữ qua: "Cậu tới tiệm in ở trung tâm thương mại Nghĩa Ô, chọn mấy tấm hình làm bìa sách đi."

"Có cần phải phiền phức như vậy không?" Hồ Lâm Ngữ cảm thấy làm vài điều dư thừa.

"Không phiền phức, đã không cần cậu in."

Trần Hán Thăng cười nói: "In album ảnh này ra, rất nhiều người có thể lưu giữ đến mấy chục năm, không dễ gì mới có vài người bạn học, tận lực tăng thêm một chút nhung nhớ, cậu tới tiệm kia báo tên của Hoả Tiển 101, chủ tiệm in ấn sẽ giảm giá cho."

"Vậy sao cậu không đi luôn đi." Hồ Lâm Ngữ nói.

"Tôi bỏ đi lâu như vậy, có vài công việc kinh doanh cần phải xử lý a."

Trần Hán Thăng xoay qua chỗ khác nói với Thẩm Ấu Sở: "Anh và em báo lại một chút, tối không về trường ăn cơm nữa."

Thẩm Ấu Sở đỏ mặt gật gù.

Sau khi Trần Hán Thăng rời đi, Hồ Lâm Ngữ cười đẩy Thẩm Ấu Sở một cái: "Được đấy Ấu Sở, loại đàn ông như Trần Hán Thăng cũng bị cậu thuần phục, ngoan ngoãn báo cáo với cậu, quả nhiên là lấy nhu thắng cương rồi."

"Không có mà."

Thẩm Ấu Sở có chút bất tiện: "Anh ấy vì công việc giao tiếp thôi à."

Buổi giao lưu đêm nay là vì một người phụ nữ, Trịnh Quan Thị phải rời khỏi khu xưởng.

Vì vậy Trần Hán Thăng mới từ bỏ thời gian để tới tìm cô, lấy điện thoại ra nói với Trịnh Quan Thị ra quyền: "Trịnh tổng, buổi tối ngồi với nhau một chút không?"

"Trần Hán Thăng cậu thì được a."

Trịnh Quan Thị nói trong điện thoại: "Mỗi lần tôi vừa về Kiến Nghiệp, cậu lập tức tìm tôi ăn cơm, lúc chuẩn bị rời, cậu lập tức tìm tôi ngồi một chút, cảm giác như có thể nắm bắt được động thái của tôi a."

"Đúng lúc đến vậy sao?"

Trần Hán Thăng cười cợt: "Đây chỉ có thể nói rõ chúng ta là tâm hữu linh tê* rồi."

"Không nhiều lời với cậu nữa, có điều tôi ở Kiến Nghiệp cũng không có nhiều bạn bè, tra nam cậu cũng xem như là một phần tư bạn, buổi tối tán gẫu quá trời."

Cuối cùng Trịnh Quan Thị vẫn đồng ý, cô xác thực không có người bạn nào bằng tuổi cả.

Trịnh Quan Thị là một người phụ nữ thông minh đến phi thường, phương thức từ trước đều vậy, tính chất của tư duy bật nhảy rất nhanh, khó có thể dự đoán được, sức khống chế cũng khá mạnh, vì vậy Trần Hán Thăng và cô lúc ăn cơm chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm, không nói chuyện gì khác.

Hạ xuống như vậy, Trịnh Quan Thị trái lại nhớ tới một lần ăn đồ nướng và hát k lần trước, còn cả lần Trần Hán Thăng chủ yếu bỏ thời gian ra để tới dùng cơm này.

Tuy biết rõ động cơ của hắn khẳng định không hề đơn thuần, có điều Trịnh Quan Thị vẫn chủ động hỏi tình hình sự nghiệp của Trần Hán Thăng.

"Cũng được, đơn giản là thiếu tiền thôi."

Trịnh Quan Thị mở miệng, Trần Hán Thăng mới cười nói: "Trịnh tổng tùy tiện chống đỡ một chút, liền có thể khiến cho xí nghiệp trường học này rực rỡ hẳn lên."

……

______________________

(*) Tâm hữu linh tê: Linh: Linh thiêng; Tê: Con tây ngưu tức là con tê giác; Tâm hữu: Trong lòng (đang) sở hữu. Sừng tê thông hai đầu nên còn gọi "thông tê". Thần châu dị vật chí: Con tê giác là một con vật thần dị, cái sừng tiêu biểu sự linh thiêng của nó, nên mới gọi là linh tê. Theo truyền thuyết thì tê giác là linh thú, có được "linh tê" thì sẽ hiểu được suy nghĩ của người khác. Như vậy, câu tâm hữu linh tê sẽ có ý nghĩa gần như tâm linh tương thông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro