Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 161: Giới thiệu bản thân dưới ánh bình minh

? Kim Dương Minh giả danh lớp trưởng, then chốt là lại còn thành công.

Bởi không có hội bạn học chuyên nghiệm chứng loại vấn đề tẻ nhạt này, hắn cũng tận tâm tận lực gánh vác chức trách cán bộ của một tiểu đội.

Kiểm tra sĩ số, sắp xếp phòng nghỉ chân, triệu tập mọi người ăn cơm, mỗi một hạng mục nhiệm vụ rườm rà đều sẽ tham gia, đến ngay cả Trần Hán Thăng cũng kinh ngạc với tính tích cực của hắn.

"Lão lục, sao hôm nay chú lại thay tính đổi nết thế…"

Trần Hán Thăng còn chưa nói xong, liền bị Kim Dương Minh cắt ngang: "Có thời gian nhớ ra làm thêm chút chuyện, trong lớp chỉ có một mình anh là rảnh rỗi nhất thôi."

Trần Hán Thăng đang hút thuốc tán gẫu với ông chủ trung niên, thỉnh thoảng nhặt vài hạt gạo trên đất tìm tới mấy con gà con trên sân, nghe thấy Kim Dương Minh hắn cũng sững sốt một chút, nghĩ thầm lão Lục thật sự có âm mưu.

“Đông Nhi, vì khẩu vị và thực đơn an toàn cho các bạn học trong lớp, cậu dẫn tôi xuống nhà bếp xem.”

Kim Dương Minh quát lớn với Trần Hán Thăng, lại gọi cô gái tóc bím vừa nảy cùng làm chuyện khác, Đông Nhi đại khái là tên của cô.

“Được rồi, ngài đi theo tôi.”

Cô gái nhỏ nhanh nhẹn dẫn Kim Dương Minh về phía nhà bếp, ông chủ trung niên cười nói: “Lớp trưởng của lớp các cậu thật sự là có trách nhiệm a.”

“Thật sao, tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Trần Hán Thăng không nhanh không chậm trêu đùa gà con y như cũ.

Cứ như vậy mà sửa sang hành lý một chút, thích ứng với hoàn cảnh một lúc, tập trung ở một chỗ nói chuyện phím, rất nhanh đã đến giờ cơm tối.

Hơn 50 người ngồi vào một chiếc bàn gỗ, toàn bộ món ăn đều là món nhà làm, thịt kho tàu, khoai tây, cà, canh trứng cà chua, khẩu vị có chút nhàn nhạt, có điều vừa vặn khi ăn với cơm.

Trần Hán Thăng tìm kiếm một bóng người theo thói quen, phát hiện ra không thấy, Hồ Lâm Ngữ đi tới nói: “Ấu Sở có khả năng là say xe, đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi rồi.”

Trần Hán Thăng có chút kỳ quái: “Trước đây cô ấy không say xe mà.”

Hồ Lâm Ngữ bĩu môi: “Sức khỏe của cô ấy luôn luôn rất tốt, có điều từ sau chuyện 4 tháng trước kia, cô ấy liền thường xuyên bị khó chịu ở ngực, dường như là vết thương trong lòng a.”

“Sự kiện 4 tháng trước kia” chính là Tu La tràng lúc cách ly, sau khi Tiểu Ngư Nhi chuyển sang khu vực trường, toàn bộ kì nghỉ hè Trần Hán Thăng đều không thể về nhà được, ở trường chăm sóc Thẩm Ấu Sở.

Kỳ thực mãi đến tận bây giờ, 2 người vẫn không nhắc lại chuyện này nữa, thậm chí có thể nói là cần thận cách xa hết sức từng li từng tí một.

Trần Hán Thăng trầm mặt môt chút, sau đó nói: “Tôi chuẩn bị cơm nước đưa lên cho cô ấy.”

Chuẩn bị dừng chân trước phòng, nữ sinh đều ở tầng 2, nam sinh đều ở tầng 3, Trần Hán Thăng bưng cơm nước đã chuẩn bị tốt tới văn phòng ở tầng 2.

Sau khi gõ cửa “Tùng tùng tùng”, Thẩm Ấu Sở ở bên trong hỏi: “Xin chào, ai vậy?”

“Anh.”

Trần Hán Thăng trầm giọng nói, lập tức liền nghe thấy âm thanh của dép.

Mở cửa, Trần Hán Thăng quả nhiên phát hiện ra sắc mặt của Thẩm Ấu Sở có chút tái nhợt, không còn hồng hào như ngày xưa nữa, đến ngay cả đôi mắt hoa đào trong suốt thông thường cũng có chút mờ mịt.

“Say xe à?”

Trần Hán Thăng nắm chặt láy bàn tay nhỏ của Thẩm Ấu Sở.

“Đúng, đầu có chút choáng váng.”

Tuy 2 người đã quen nhau hơn 1 năm, Thẩm Ấu Sở vẫn còn có chút sốt sắn với những động tác thân mật này.

Có điều không có người ngoài cô cũng không tránh né, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi ngồi trên mép giường, 2 chân để song song, ngẩn khuôn mặt nhỏ lên nhìn Trần Hán Thăng.

“Ăn một chút được không?”

Trần Hán Thăng nói.

Một tay hắn nắm tay Thẩm Ấu Sở, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bóng loáng của Thẩm Ấu Sở.

Khuôn mặt của Thẩm Ấu Sở nằm vừa vặn trong lòng bàn tay, sứng danh “khuôn mặt lòng bàn tay”, chu đôi môi đỏ mềm mại nở nang, cái mũi phập phồng, sống mũi cao thẳng, đôi long mày tinh tế thật giống như điêu khắc, đường nét gò má dịu dàng bình yên.

Thẩm Ấu Sở bị nhìn có chút bất tiện, đang định cuối đầu, trần hán thăng đột nhiên hôn “chụt” lên môi cô một cái, sau đó cười nói: “Ăn cơm đi, anh đút cho em ăn.”

“Em tự mình ăn…”

“Anh nói đút em ăn mà!”

“Được được, cũng được~”

Sau đó Trần Hán Thăng liền bưng bát lên, cầm thìa cơm đút một ít cơm, Thẩm Ấu Sở có chút bất tiện, lúc nghiền ngẫm nhai rồi nuốt xuống đều pải quay đầu, cũng may rốt cuộc cũng ăn xong cơm.

“Đêm nay bọn họ còn có thể đánh bài gì đó, em đừng tới tham gia, sớm mai còn phải đi xem mặt trời mọc, em nghỉ ngơi một chút trước đi.”

Sau khi Trần Hán Thăng căn dặn liền rời đi, Thẩm Ấu Sở một mình yên lặng ngồi ở trên giường, nghĩ tới thời điểm vừa nảy Trần Hán Thăng đút cơm cho mình, đột nhiên cảm thấy lòng ngực cũng không khó chịu đến như vậy.

Có điều sau khi Trần Hán Thăng xuống tầng, phát hiện tầng 1 đã kết thúc công việc, tất cả món ăn đều đã bị ăn sạch sành sanh, đến nước canh cũng không để lại, quả nhiên là khẩu vị của tuổi trẻ a.

Kim Dương Minh chủ yếu đang đứng ở chính giữa lớn tiếng nói: “Đêm nay là thời gian tự do hoạt động, nhưng không được ra khỏi cái nhà này, ai muốn ra khỏi đều phải xin ý kiến lớp trưởng, là 4 giờ sáng mai leo lên núi xem mặt trời mọc, hi vọng mọi người sẽ không đến muộn…”
Lúc tiểu Kim nói chuyện, cô gái tên là “Đông Nhi” kia 1 mặt sùng bái nhìn hắn.

Trần Hán Thăng vẫn ậm ừ, lão Lục được lắm, dám mượn danh nghĩa của lão tử để tán gái.

Bắt đầu từ hơn 8 giờ tối, bọn Dương Thế Siêu và Trương Thành Long rắc mối, quả nhiên bắt đầu tập hợp ghép thành một bàn, có người không muốn đánh bài thì xem tivi, còn có người trực tiếp ngây ngốc ở trong phòng.

Trần Hán Thăng đói bụng tới mức cả người xoay tròn, bất đắc dĩ sau lúc mở cửa đang định đi tìm cô gái Đông Nhi, Kim Dương Minh như thiên thần hạ phàm ngăn cách giữa 2 người, một mặt cảnh giác nói: “Anh định làm gì?”

“Anh…”

Trần Hán Thăng nghĩ thầm tới mức bao che như con thế này, người ta cũng chưa chắc đã theo cậu, lại nói cùng một chủng loại hình thức, tôi cũng không giống cái phao, Thẩm Ấu Sở chính là bản phối chính của cô gái Đông Nhi này, lão tử mới nhàng nhã quyến rũ một cái.

“Anh đói, kiếm chút đồ ăn.”

Trần Hán Thăng trực tiếp nói.

“Vừa nảy ăn cơm thì anh không ăn, bây giờ anh lại đói bụng, một chút quang niệm về chủ nghĩa tập thể cũng không có.”

Kim Dương Minh nói 2 câu với Trần Hán Thăng, sau đó nói với Đông Nhi: “Làm phiền làm giùm bát mì trứng, cảm ơn.”

“Được.”

Đông Nhi cũng không từ chối, lập tức đi tới nhà bếp thổi lửa.

Lúc chỉ còn lại 2 người, Kim Dương MInh lập tức thay đổi sắc mặt, sầu mặt nói: “Bất tiện quá anh Trần, lần đầu tiên em nhìn thấy Đông Nhi liền cảm thấy như gặp được thiên sứ, cô ấy lương thiện như vậy mà…”

“Cậu tưởng lão tử ngu à?”

Trần Hán Thăng trực tiếp ngắt lời nói: “Súc sinh muốn trang bức thì cứ việc, còn tìm nhiều lý do như vậy, sân khấu này anh cho chú, về trường thì 1 gói thuốc lá.”

Kim Dương Minh cắn răng 1 cái: “Được!”

Rất nhanh, Đông Nhi liền bưng tới 1 bát mì cán bằng tay nóng hổi, Kim Dương Minh lập tức thẳng người lên: “Ăn xong điểm tâm rồi nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải dậy sớm đấy.”

4 giờ sáng ngày thứ 2, trong một mảnh đen kịt của đêm khuya, tiếng ếch liên tiếp nhau, mặt trăng treo trên trời, hơn 50 người của quản lý công cộng ban 2 bắt đầu tập hợp trong sân.

Cô gái Đông Nhi chính là hướng dẫn viên, cô dẫn tới Hoàng Sơn mát mẻ để ngắm mặt trời mọc.

Phần lớn mọi người đều bị đánh thức từ trong giấc mộng, tuy ngắm mặt trời mộc là việc đã được nói cẩn thận từ trước, có điều rất nhiều người đều không tình nguyện được, trong miệng từng người đều lẩm bẩm.

Kim Dương Minh nổ lực duy trì trật tự có điều uy lực của hắn không đủ, trên căn bản không ai nể tình, lười biếng đứng trong sân.

Trần Hán Thăng nhìn thời gian, Kim Dương Minh dùng nửa tiếng để tập hợp, trong lòng hắn căm tức trực tiếp đi tới mắng: “Mấy đứa ồn ào này, đều mẹ nó dừng lại cho lão tử, Quách Giai Tệ nhỏ tuổi như vậy còn có thể dạy được, các cậu đều là trẻ con sao?”

Vừa mở miệng như vậy sự hiệu quả liền vô cùng rõ ràng, đội ngũ tùm la tùm lum lập tức yên tĩnh trở lại, Trần Hán Thăng ngẩn cằm, ra hiệu cho Kim Dương Minh nói tiếp.

Kim Dương Minh đưa tới một ánh nhìn cảm kích, sau đó hắn lớn tiếng điểm danh, đoàn người dựa theo ánh sao bắt đầu leo núi.

Vốn cho rằng 4 giờ rời giường đã là rất sớm, nào có biết sau khi lên đỉnh núi mát mẻ, Trần Hán Thăng mới phát hiện ra một số vị trí ngắm cảnh đẹp đã sớm bị người khác chiếm mất.

Có vài người mang theo lều vải ngủ ở đây, vì một khắc mặt trời mộc ở Hoàng Sơn đó.

Không chờ quá lâu, xung quanh có người liền nói: “Đi ra, đi ra.”

Trần Hán Thăng nhìn sang, chỉ thấy đường chân trời phía xa sôi đột nhiên xuất hiện 1 điểm trắng, chậm lại theo thời gian, phạm vi của điểm trắng càng lúc càng lớn, màu sắc cũng từ màu trắng biến thành màu vàng óng, lại biến thành màu da cam, cuối cùng biến thành 1 điểm chói mắt ửng hồng treo trên chân trời.

Tiếp theo, mặt trời từ trong mặt biển chậm rãi bay lên, nhất thời ánh lên  ban công một vần hào quang vạn trượng, tỏa ra ánh sáng lung linh, dãy nũi phản phách trải lên một chiếc áo giáp hoàng kim, chất lỏng đón láy thật giống như vãy lên một mảnh vàng vụn.

Rất nhiều người đều lớn tiếng hoan hô, kì thực chỉ là mặt trời mộc phổ thông, nhưng ở đây đặc biệt có cảm giác trang trọng, đến ngay cả nhóm học sinh cuả quản lý công cộng ban 2 cũng hưng phấn đến phi thường.

Trần Hán Thăng nhìn về phía Thẩm Ấu Sở, cô cũng đang mím môi cười, màu ửng hồng này làm nổi bật lên khuôn mặt hoàn mỹ không một chút tì vết, không khác gì một vòng Triu Dương.

“Như vậy đi, chúng ta tổ chức 1 hoạt động.”

Trần Hán Thăng đi tới phía trước lớn tiếng nói: “Còn nhớ khóa huấn luyện quân sự năm ngoái, chúng ta giới thiệu bản thân như thế nào, bây giờ trước ánh bình minh xán lạn, mọi người giới thiệu bản thân một chút một lần nữa được không.”

“Được.”

Đề nghị này nhận được sự ủng hộ của mọi người, Trần Hán Thăng đang lúc có thể trêu chọc để tạo ra giai điệu thỏa đáng chính xác.

Người đi lên trước là Trương Tiểu Nhàn, năm ngoái cũng là cô giới thiệu đầu tiên.

“Chào mọi người, tôi tên là Trương Tiểu Nhàn, đến từ Bành Thành tỉnh Tô Đông…”

Cô chưa nói xong, tự mình nở nụ cười “phì” trước, rõ ràng trước mắt đều là bạn học mình đã quen.

Mọi người cũng cười theo, giới thiệu như vậy có chút buồn cười, có chút giải trí còn có cảm giác có chút trang trọng như vậy.

1 năm gần đây, mọi người đều thay đổi rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro