Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 160: Giáo sư Kim và lớp trưởng Kim

Trên đường từ trung tâm thương mại Nghĩa Ô về học viện Tài chính Kinh tế, hai cô bé đều cúi đầu.

Thẩm Ấu Sở không quen ngẩng đầu lên quá cao, thứ cô hy vọng nhất là không ai phát hiện ra mình;

Hồ Lâm Ngữ vì bị đả kích, luôn cảm thấy không hợp khẩu vị.

"Ấu Sở, nhan sắc không phải là lí do, không phải là lí do…Trần Hán Thăng yêu thích cậu chứ?"

Hồ Lâm Ngữ vẫn không nhịn được mà nói chuyện, có điều cô cũng không tiện giải thích quá rõ ràng, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ nói.

"Hả?"

Thẩm Ấu Sở quay đầu, nửa tỉnh nửa mê nhìn Hồ Lâm Ngữ, cô quả nhiên nghe không hiểu.

"Thôi bỏ đi."

Hồ Lâm Ngữ sâu sắc thở dài một hơi: "Có vài thứ thực sự là trời sinh, tôi có cưỡng cầu cũng không được, có điều Trần Hán Thăng quá tiện nghi rồi!"

Tiểu Hồ cúi đầu nhìn một chút, cô cảm thấy đối với bản thân mình mà nói, hình tượng được miêu tả chủ yếu đang duỗi thẳng chân ra, chính là cảm giác như dùng bàn tay sờ đầu gối.

……

Khoảng cách từ Kiến Nghiệp tới Hoàng Sơn cũng không tính là gần, có điều học sinh của quản lý công cộng ban 2 đều vô cùng nhiệt tình, Hồ Lâm Ngữ hoàn thành lập "Tổ chế tạo du lịch nhỏ của lớp", mỗi ký túc xá chọn một đại biểu để phái đi tham dự.

Trần Hán Thăng bởi là lớp trưởng phải cùng làm công tác dự trù, Kim Dương Minh liền đại diện cho 602 tham dự tổ chế tạo nhỏ này.

Những người đại diện cho ký túc xá khác đều là những nữ sinh xinh đẹp như Bạch Vịnh San, Thương Nghiên Nghiên làm đại biểu, Kim Dương Minh sử dụng tài hoa khắp người để bày ra thế võ, có lúc cảm giác nhập vai quá mạnh, sau khi trở về ký túc xá còn thường xuyên chỉ đạo Trần Hán Thăng và Dương Thế Siêu làm việc.

"Tập thể lớp ra tỉnh đi du lịch" đối với sinh viên đại học mà nói là một tin tức, không chỉ có lớp mình vô cùng hào hứng, mức độ thảo luận của những học sinh khác cũng tương đối cao, cuối cùng đến ngay cả trường học cũng biết.

Xét thấy dịch bệnh về đường hô hấp vừa qua đi, hơn nữa cấp số nhân nhiều, lộ trình lại xa, vì vậy đoàn ủy yêu cầu quản lý công cộng ban 2 lấy ra một phần để xuất trình báo cáo.

Cái này không khó, suốt một đêm Hồ Lâm Ngữ viết một bản báo cáo "Phương án du lịch của quản lý công cộng ban 2 hệ Nhân văn" đưa tới.

Một buổi xế chiều nào đó, tổ chế tác nhỏ chủ yếu đang tập trung ở 101 thảo luận về vấn đề chi tiết nhỏ trong du lịch, Hồ Lâm Ngữ nổi giận đùng đùng đẩy cửa đi vào, "Đùng" một cái ném báo cáo lên trên bàn.

"Lớp trưởng, cậu là cán bộ học sinh của đoàn ủy, có thể đi nói giúp một chút không?"

Hồ Lâm Ngữ trầm giọng nói.

"Nói gì?"

Trần Hán Thăng cũng buồn bực.

"Đoàn ủy trả lại báo cáo du lịch của chúng ta."

Hồ Lâm Ngữ đặt mông ngồi xuống ghế: "Bọn họ còn nói nếu như không thông qua, kế hoạch du lịch của chúng ta liền không thể phê chuẩn được."

"Dựa vào cái gì chứ, chúng ta cũng không ngửa tay xin tiền họ mà!"

Kim Dương Minh ở gần đó làm náo động lớn trong lớp, lập tức nhảy lên nói đạo lý "Xe buýt đã đặt, bây giờ mau chóng tặng quà tặng lễ, nên tìm mối quan hệ thì tìm mối quan hệ đi, tuyệt đối không thể làm lỡ được a."

Đại biểu của các ký túc xá khác hai mặt nhìn nhau, vì lần du lịch này mọi người đều đã chuẩn bị từ rất lâu, thật sự phải hủy bỏ mới là mệt tâm.

Trần Hán Thăng không lên tiếng, nhặt báo cáo lên lật qua lật lại, sau đó cầm bút lên sửa một hồi nói: "Cậu đóng một dấu ở phần này rồi lại trình lên đi."

Hồ Lâm Ngữ cầm lấy, phát hiện Trần Hán Thăng đổi tiêu đề từ "Phương án du lịch của quản lý công cộng ban 2 hệ Nhân văn" thành "Phương án đoàn kiến* của quản lý công cộng ban 2 hệ Nhân văn".

Chỉ là đổi "du lịch" thành "đoàn kiến", nội dung khác cũng không hề thay đổi gì.

"Thứ này có được không vậy?"

Hồ Lâm Ngữ hoài nghi nói: "Đừng có để đến lúc đó tôi lại toi công chạy một lần nữa."

Trần Hán Thăng cười hì hì: "Cậu cứ mang thử đi là được rồi."

Sau hai mươi phút Hồ Lâm Ngữ quay về, mọi người đều căng thẳng nhìn cô.

"Thông qua rồi."

Hồ Lâm Ngữ ngơ ngác nhìn Trần Hán Thăng: "Tại sao cậu chỉ sửa lại hai chữ, đoàn ủy liền thông qua vậy."

"Hừ!"

Trần Hán Thăng mỉm cười đắc ý: "Thiệt thòi cho (Chính trị đại cương) của cậu thi được hơn 90 điểm, lão tử tuy không đạt tiêu chuẩn, nhưng thấu triệt hơn nhiều so với tư duy của các cậu a."

Sau khi sắp xếp và chọn lựa mọi thứ, quyết định buổi du lịch sẽ xuất phát vào kỳ nghỉ quốc khánh, giáo viên phụ đạo Quách Trung Vân mang theo Quách Giai Tuệ tới, một chiếc xe buýt 60 người chạy trên đường cao tốc nơi xa lộ.

Bầu không khí trên xe mới đầu là tiếng cười cười nói nói, bởi người nào người nấy đều vô cùng kích động, phần lớn mọi người trừ ở bên ngoài trường, xưa nay đều chưa từng ra tỉnh, Hồ Lâm Ngữ còn mời vị nam nữ học sinh biết ca hát hát trợ hứng;

Sau đó theo độ xóc nảy của xe cộ, mọi người cũng bắt đầu nhắm hai mắt nghỉ ngơi, có lời gì cũng chỉ là lời bàn tán xì xào của hai người ghế bên cạnh nhau;

Cảm giác rộn rã sau khi vừa tỉnh ngủ lần thứ hai, trong buồng xe lại bắt đầu náo nhiệt, thỉnh thoảng còn có bạn học hỏi "Còn bao lâu nữa thì tới vậy."

Trần Hán Thăng ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh tài xế, vừa đi hắn vừa nhớ đường, hắn nói chuyện phiếm với tài xế, lúc lái xe đường dài, có người tán gẫu ở bên cạnh sẽ không buồn ngủ.

Thứ ba, ngược lại hắn không có cách nào ngồi cùng một chỗ với Thẩm Ấu Sở được, một mình ngồi phía trước tự tại một chút.

Quách Giai Tuệ vốn ngồi cạnh Quách Trung Vân, sau đó cô cảm thấy vị trí hàng trước rộng rãi hơn, còn có chút cảm giác như ngồi xe qua núi, liền đi tới chỗ Trần Hán Thăng vui đùa.

Lúc Kim Dương Minh tới, Trần Hán Thăng gác chân ngật ngưỡng trên ghế, trong tay cầm bật camera, hai cánh tay nhỏ con của Quách Giai Tuệ ôm cổ Trần Hán Thăng, ngủ không biết trời đất gì.

"Tiên sư nó, sớm biết thế mượn camera bỏ túi là được rồi, mượn camera làm gì."

Trong lòng Trần Hán Thăng mắng một câu, camera là do Trần Thiêm Dụ mượn.

Chủ tịch Trần yêu thích sử dụng camera, "Giáo sư Trần" trong vòng mấy tiếng trở thành nhiếp ảnh gia của học viện Tài chính Kinh tế.

"Anh tứ, camera không phải sử dụng như vậy đâu."

Kim Dương Minh lắc đầu một cái rồi cầm lấy camera, thao tác "kẽo kẹt" một lúc: "Nhìn này, rõ ràng hơn rất nhiều đúng không."

Trần Hán Thăng thử tập trung một chút: "Trâu bò thật đấy lão lục, sau này chú chính là thầy Kim rồi."

"Gì mà thầy Kim chứ, giáo sư Kim."

Kim Dương Minh khiêm tốn vung vung tay: "Không cần ép bản thân có quá nhiều kỹ năng, trước đây em cũng thấy lạ mà, nhà nhã làm quen, anh Trần anh cũng không phải là một giám đốc lười biếng, cũng nên vì hoạt động của lớp mà bỏ ra một chút sức lực a."

"Ồ…được."

Trần Hán Thăng có chút sững sờ, nghĩ thầm lần này Kim Dương Minh vô cùng thật lòng a, ai không biết còn nghĩ rằng cậu ta mới là lớp trưởng ấy.

Lại trải qua một lộ trình dài dòng và tẻ nhạt, hơn ba giờ chiều cuối cùng cũng dừng lại ở gần dưới chân núi, khí trời âm u, nhiệt độ một chút cũng không hề nóng nực.

Sau khi các bạn học của quản lý công cộng ban 2 xuống xe, đều đánh giá môi trường mới mẻ xung quanh, nhiệm vụ của Trần Hán Thăng là sắp xếp nơi dừng chân.

Nơi hắn chọn chính là một nhà dân, người dân chính là người bản địa sống dưới chân núi, sau khi trang trí lại nhà mình đổi thành nơi dừng chân, giá cả đúng là khá phải chăng, mặt khác khoảng cách tới điểm du lịch cũng không xa, phục vụ cũng không có tác phong đáng khinh giống như các khách sạn được yêu thích.

Có điều có vài bạn học không thể lý giải được, đặc biệt là Kim Dương Minh nhìn thấy bố cục nông trường trong sân, hắn lập tức không vui: "Anh Trần, đây chính là chỗ anh chọn sao?"

"Làm sao?" Trần Hán Thăng hỏi.

Kim Dương Minh oán giận nói: "Điều kiện ở đây cũng quá gian khổ rồi, những vách tường không vững chãi lại còn nông trường như vậy, chúng ta cũng không phải là đoàn kiến* thật sự a."

"Chú thì biết cái gì chứ."

Trần Hán Thăng quay đầu mắng: "Đây là kiến trúc Huy Phái điển hình a, mái ngói to và tường màu trắng và đặc điểm của nó, tuy bên ngoài khó coi, nhưng gian phòng giống khách sạn y như đúc vậy, lên núi ở chỗ này lại thuận tiện hơn nữa, người ta không chừng còn có một vị hướng dẫn viên nữa."

Kim Dương Minh nhìn thấy Trần Hán Thăng phát hoả, cũng không dám tranh cãi biện minh nữa, chỉ nhỏ giọng nói: "Em cũng không lấy làm lạ nên cũng không cần hướng dẫn viên lắm…"

Lúc hai người đang nói, một cô gái với bím tóc thô ráp đi từ trong sân ra.

Nhiệt độ thấp trong ngọn núi làm cô phải mặc một chiếc áo đơn có ống tay áo kẻ ô vuông, trên eo thắt một chiếc tạp dề, đại khái nguyên nhân là vừa mới rửa rau, cô vừa lau khô tạp dề, vừa chạy tới nói: "Các cậu chính là khách hàng đúng không, chúng tôi chủ yếu đang nấu ăn đây."

Cô lập tức hỗ trợ xách hành lý, Trần Hán Thăng xem xét một chút, cô gái nhỏ chưa tới 20 tuổi, nụ cười thanh khiết thuần túy, có khả năng là người được nuôi nơi non nước, khuôn mặt trắng mịn, cười lên có hai lúm đồng tiền, có chút phảng phất giống ý tứ của Thẩm Ấu Sở.

Kim Dương Minh cũng tự nhiên phát hiện ra, một quả rắm hắn cũng không tha, lập tức nhấc hành lý lên nói: "Đàn ông chúng tôi đâu cần cậu xách đồ chứ, cậu dẫn đường là được rồi."

Đồng chí Tiểu Kim không chỉ tự mình chủ động, còn quay đầu hét to chỉ đạo: "Động tác của mọi người nhanh hơn một chút đi, chú ý đi thành hàng ngũ đấy."

Lúc hai người hành quân, cô gái nông dân với bím tóc thô ráp có chút kính nể nói: "Ba nói các cậu là sinh viên đại học, chắc cậu là lớp trưởng chứ hả."

"Tôi, tôi, khụ…là lớp trưởng."

Kim Dương Minh ho khan đáp lại, sau đó trong lòng thêm vào một câu "bạn cùng phòng".

……

______________________

(*) Đoàn kiến: Đoàn đội cần thiết, để tăng cường ý thức của công nhân viên đoàn thể và trên tinh thần hợp tác tiến hành hoạt động. Hoạt động trên sẽ cần có một số cộng đồng đoàn thể để hợp tác hoàn thành trò chơi nhỏ, có thể giúp mọi người trong trò chơi nhỏ đó nghiên cứu, suy nghĩ, cộng đồng cùng vì một mục tiêu mà nỗ lực và phấn đấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro