Chương 159: Bó ngực
Nhà ăn tầng hai của học viện Khoa học kỹ thuật Kim Lăng làm món xào, Lưu Bằng Phi tìm vị trí ở hai bên, gọi xong món liền cầm hai chai bia.
Kì thực tối hôm qua hắn đã uống rất nhiều rượu, hiện tại trong dạ dày còn không được thoải mái cho lắm, có điều hôm nay nhất định phải kỉ niệm, Thu An Bình không chỉ thừa nhận mình là bạn trai của cô, hơn nữa còn ở trường hợp công khai.
Trần Hán Thăng cắn rớt nắp bia, đổ đầy một ly nói: “Đây là mời các cậu, chứng kiến cặp tình nhân đầu tiên trong xí nghiệp Kim Chức ở trường học ở Hỏa Tiễn 101.”
Lưu Bằng Phi và Thu An Bình liếc mắt nhìn nhau, khách khí cầm ly lên kính.
“Sao các cậu biết?”
Để chén rượu xuống, Trần Hán Thăng tò mò hỏi.
Lưu Bằng Phi nở nụ cười “ha hả”, hỏi ngược lại: “Hán Thăng, lúc cậu báo danh năm nhất, cha mẹ có đi cùng không?”
Trần Hán Thăng lắc đầu một cái.
“Cha mẹ tôi cũng không đi cùng, có điều bởi vì ông phải phẫu thuật nằm viện, họ cần phải chăm sóc.”
Lưu Bằng Phi cũng không kì quái, tính cách này của Trần Hán Thăng cũng không giống như cần người đi cùng.
“Hôm báo danh đó đúng lúc trời mưa, tôi lại đen đủi bị tài xế xe thịt mất năm mươi yên ở trạm xe lửa Kiếng Nghiệp, đi tới trường còn bị lạc đường, cả người đều ướt đẫm, lúc đó trong lòng đầy sự bất lực, tiền bối Thu xuất hiện.”
“Cô ấy che ô, cả một đường dẫn tôi tới nơi nộp học phí và ký túc xá, còn săn sóc giới thiệu các tình hình trong trường học.”
Lưu Bằng Phi nhìn Thu An Bình: “Một khắc đó, tôi cảm thấy những nốt tàn nhăn nhỏ trên khuôn mặt của cô ấy đều vô cùng mê người.”
Thu An Bình gắt một cái, nhớ tới chuyện cũ trên mặt cô có chút bất tiện: “Lúc đó em là cán bộ hội học sinh, vốn có nghĩa vụ hỗ trợ sinh viên đại học năm nhất mà.”
“Sau đó tôi liền theo đuổi cô ấy hai năm liền, từ năm nhất theo đuổi tới tận năm ba.”
Lưu Bằng Phi nâng ly lên đụng với Trần Hán Thăng một cái.
“Vốn tôi cho rằng toàn bộ đại học đều sẽ không có kết quả gì…”
Lưu Bằng Phi nói tới chỗ này, âm thanh cũng có chút nghẹn ngào, chợt Trần Hán Thăng cười nói: “đây chính là chuyện tình tiền bối và hậu bối trong truyền thuyết a, khiến những hậu bối như chúng tôi không thể ngừng hâm mộ được.”
“Cũng đừng đàm luận về chúng tôi, chuyện tình cảm của cậu thì sao?”
Lưu Bằng Phi hỏi, hắn không làm kiêm chức trong một linh một, cho rằng Thẩm Ấu Sở sinh viên đại học kiêm chức phổ thông, những người như Lý Quyến Nam, Nhiết Tiểu Vũ đều hiểu được địa vị của Thẩm Ấu Sở.
Trần Hán Thăng cười cợt: “Tôi phức tạp hơn nhiều, muốn nghiêm túc yêu đương với tôi cũng rất nhiều, muốn trăm phương ngàn kế ngủ với tôi cũng không ít, thật khiến cho người khác đau đầu a.”
Lưu Bằng Phi và Thu An Bình cho rằng Trần Hán Thăng đang khoác lác, hai người đều bật cười.
Nói một chút về chuyện tình cảm, quan hệ cũng thân thiện không ít, Trần Hán Thăng liền hỏi Thu An Bình: “Vị chủ tịch trung tâm xây dựng Lưu Húc kia yêu thích gì vậy, hôm nay muốn hẹn cậu ta ra ngoài ngồi một chút cũng không đồng ý.”
Thu An Bình suy nghĩ một chút: “Học trưởng Lưu không phải không thuộc loại gia đình đặc biệt có tiền, có điều cũng không thiếu tiền, bình thường đều thích sưu tầm một vài tranh chữ gì đó, cậu ấy thường xuyên đi loanh quanh ở khu phố đồ cổ khu Tử Miếu.”
Trần Hán Thăng gật gù, trực tiếp láy điện thoại di động ra gọi cho Trần Triệu Quân: “Ba, không phải ba và hội trưởng hiệp hội thư pháp Cảng Thành quen nhau sao, làm cho con hai bộ tranh chữ có con dấu y, cũng không cần đặc biệt phải có danh tiếng, con chỉ cầm đi thuyết phục người khác thôi.”
Lão Trần không biết Trần Hán Thăng định làm gì, có điều cũng nhiều loại tranh chữ này tùy tiện láy hai bộ là được.
“Lần sau con sẽ làm vui lòng, làm một người có ăn có học phải yêu thích.” Trần Hán Thăng cười nói.
Cơm nước xong, Trần Hán Thăng chuẩn bị lên xe cậu đi tới cửa hàng đồ nướng Hương Mộc Hương rồi láy chiến Santana hàng dùng rồi về.
Trước khi rời đi, hắn còn bàn giao cho Lưu Bằng Phi và Thu An Bình bắt đầu in ấn tài liệu quảng cáo, còn phát triển một số tuyến dưới thích hợp, vì lần sau tới đây chính là chuẩn bị ký kết hợp đồng.
“Hán Thăng làm như vậy, mặt dù có chút trắng trợn, có điều cũng là vì chuyện làm ăn.”
Lưu Bằng Phi lo lắng cho cách xây dựng quan hệ tư nhân của Trần Hán Thăng quá là thô tục, tính tình của Thu An Bình sẽ xem thường.
Thu An BÌnh lắc đầu một cái: “Sau khi mẹ em sinh bệnh, em mới phát hiện ra một đạo lý lớn cũng không phải quá hữu hiệu, có lúc thô tục một chút cũng không có gì là không tốt cả.”
“Trước sau gì em cũng chưa quên, tháng này tiền bốc thuốc vẫn là mượn của Trần Hán Thăng.”
…
Trần Hán Thăng về tới trường, còn chưa kịp ngắm khuôn mặt nhỏ của Thẩm Ấu Sở lần 2, ở lớp, buổi học sinh của hệ, buổi học sinh của viện đều đồng thời tìm tới.
Chủ tích Thích Vy của hội học sinh của hệ nhân văn là thương lượng về công việc của trận bóng rổ của hệ.
Trần Hán Thăng có vô cùng kinh ngạc: “Hệ của chúng ta còn có thi về bóng rổ nữa sao?”
Thích Vy lắc đầu một cái: “Vẫn luôn có mà.”
“Vậy sao tôi lại không biết nhỉ?” Trần Hán Thăng hỏi.
“Đúng vậy, phó chủ tịch hệ nhân vãn của chúng tôi sao lại không biết được.” Thích Vy hỏi ngược lại.
Trần Hán Thăng nở nụ cười “ha ha”, kỹ thuật chơi bóng của hắn cũng không tệ, đáng tiếc không phải là bóng rổ, vì vậy tình cờ không để ý bên ngoài, hoạt động của trường đều không quá quan tâm.
“Cậu nhìn tiền bối Đông phối hợp là được rồi, thấy cần cái gì thì cứ việc sai khiến người của tôi.” Trần Hán Thăng tỏ thái độ.
Thích Vy biết không thể mong đợi quá nhiều ở Trần Hán Thăng, thế nhưng câu nói này của hắn là đã đủ rồi.
Hội học sinh của viện chính là công việc đại hội thể dục thể thao mùa thu, quyết định nửa tháng mười một sẽ cử hành, Trần Hán Thăng làm hội trưởng ban liên lạc đối ngoại của hội học sinh viện, cần gánh vác tránh nhiệm lôi kéo tài trợ.
Chuyện này đối với Trần Hán Thăng mà nói không khó, thực sự không có mình cũng có thể leo lên đỉnh.
Cho tới sự việc trong lớp, Trần Hán Thăng kỳ thực càng để tâm hơn, dù sao cũng là bạn học ở chung bốn năm.
Hồ Lâm Ngữ tìm Trần Hán Thăng từ trước tới giờ là có chuyện nên nói thẳng: “Không còn phí sinh hoạt lớp nữa rồi.”
Trần Hán Thăng vung vung tay nói: “Không còn phí sinh hoạt lớp nữa thì cậu thu đi, tiêu chuẩn là năm mươi yên một người ai có khó khăn tôi sẽ hỗ trợ bù đắp loại chuyện nhỏ này lần sau đừng đến làm phiền tôi.”
Hồ Lâm Ngữ biểu môi: “Việc khó khăn nhất kia đã bị cậu giải quyết mất rồi, những người khác cũng không có vấn đề gì.”
Người Hồ Lâm Ngữ nói chính là Thẩm Ấu Sở, cô chủ yếu đang nằm nhoài trên bàn, khôn mặt nhỏ gối lên cánh tay trái, tay phải cầm lấy một cây bút mà bôi bôi vẽ vời, đây là tư thế thả lỏng nhất của Thẩm Ấu Sở.
“Này.”
Trần Hán Thăng đột nhiên kêu lên một tiếng.
Thẩm Ấu Sở vội vã ngẩn đầu lên nhìn sang, khuôn mặt tì xuống có chút hồng hào, trong đôi mắt hoa đào trong suốt long lanh, trên mặt mang theo nét nghi hoặc.
“Năm nay bọn anh sẽ không xin danh sách học sinh nghèo vượt khó nữa không định chiếm tiện nghi của trường, đạo đức của anh cũng tốt hơn một chút.” Trần Hán Thăng nói.
“Ừ, cũng được.”
Thẩm Ấu Sở thật lòng gật đầu.
Trong lòng Hồ Lâm Ngữ thở dài một hơi, từ tình huống bây giờ mà thấy, Thẩm Ấu Sở bị Trần Hán Thăng quản lý gắt gao, cũng không biết sau này có thay đổi gì không.
Mấu chốt nhất chính là, bản thân Thẩm Ấu Sở có muốn biến đổi hay không.
“Mặt khác.”
Hồ Lâm Ngữ tiếp tục nói: “Nửa cuối năm bọn tôi định tổ chức một số hoạt động của lớp, tăng cường sự đoàn kết.”
Trần Hán Thăng vô cùng tán thành: “Đề nghị này không tệ, cậu có đề cử gì không.”
Hồ Lâm Ngữ suy nghĩ một chút: “Cậu có muốn đi tới một nơi xa một chút không, khu núi ở Giang Lăng này quá gần rồi.”
“Ừm, đúng là quá gần rồi.” Trần Hán Thăng cũng đồng ý.
“Cái đó…”
Hồ Lâm Ngữ cắn răng một cái: “Chúng ta tới Tử Kim Sơn đi, nơi long mạch của lục triều cố đô.”
Trần Hán Thăng cười cợt: “Cậu nhịn nửa ngày vẫn luẩn quẩn trong kiếm hiệp, Tử Kim Sơn cũng rất tuyệt có điều trước sau vẫn là cửa nhà a.”
Trần Hán Thăng trực tiếp không cho chủ nhà Hồ Lâm Ngữ có cơ hội: “Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta tới Hoàng Sơn ngắm mặt trời mộc, phí sinh hoạt lớp tăng lên một trăm không đủ tôi sẽ bù, vì để lưu giữ ấn tượng hoàn hảo kế tiếp trong các bạn học của quản lý công cộng ban hai đại học.”
Hồ Lâm Ngữ sợ hết hồn: “Hoàng Sơn không chỉ đi ra khỏi thành phố, còn phải ra tỉnh đấy.”
Trần Hán Thăng không muốn co kéo mặc cả: “Chốt là Hoàng Sơn đi, đến lúc đó kéo theo cả lão Quách nữa, tôi cũng tới động viên một lần.”
Cách nói chuyện của Trần Hán Thăng ở trong lớp vẫn rất có trọng lượng, đặc biệt là hoạt động du lịch này, càng là nhận được sự giúp đỡ của các bạn học, tất cả người ngựa đều chọn mua một số vật phẩm du lịch.
Đến ngay cả Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ cũng đi mua ba lô.
Hồ Lâm Ngữ chọn một chiếc ba lô màu đen: “Ấu Sở cậu nhìn này, cái túi này cũng không tệ, không gian rất lớn còn có thể ngăn cách nữa.”
“Ừm.”
Thẩm Ấu Sở cảm thấy giá của chiếc ba lô này rất tiện ích, còn khá là rắn chắc.
Hai cô bé đeo túi xách đi ra ngoài, có điều một người đeo ở phía trước, một người khác đeo ở phía sau.
“Ai nha Ấu Sở, loại túi này phải đeo ở phía trước không chỉ láy đồ vật thuận tiện hơn, hơn nữa còn an toàn hơn nữa.”
Hồ Lâm Ngữ một bộ ngữ khí “người từng trải”: “Tới đây đi, đeo ba lô lên phía trước đi.”
Thẩm Ấu Sở nghe lời đeo ba lô du lịch lên phía trước.
“Thế nào, thấy thư thích hơn đúng không.”
Hồ Lâm Ngữ cười hỏi.
“Hơi chật, khó chịu.”
Thẩm Ấu Sở đỏ mặt nói.
Hồ Lâm Ngữ còn tưởng rằng là đai an toàn không được điều chỉnh tốt, nhưng sau khi kiểm tra cũng phát hiện không có gì.
“Sao có thể như vậy được chứ…”
Hồ Lâm Ngữ nói chưa được một nửa, đột nhiên phản ứng lại.
“Ấu Sở, cậu như vậy sẽ không có bạn bè đâu!”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro