Chương 15: Đã đại học nhất định phải phóng túng
Ký túc xá nam sinh đều là được sắp xếp ổn thoả lúc báo danh, trên đó còn dán thông tin thân phận cá nhân, giường chiếu của Trần Hán Thăng không có gì thay đổi, vẫn là chiếc gần ban công.
Vị trí này vừa có lợi vừa có hại, lợi chính là có thể quan sát toàn bộ kí túc xá, bạn cùng phòng đang làm gì hắn đều có thể nhìn thấy rõ ràng; hại chính là ban công nam sinh khá là dơ, vào mùa hè mùi còn khá nồng.
Đặc biệt là bây giờ ban công còn đang lưu lại "bảo bối" của những sinh viên khoá trước, nào là chai bia, hộp đựng thuốc lá, sách vở cũ, còn có mấy chiếc quần lót thủng lỗ.
Trần Hán Thăng thả hành lý xuống, cười ha ha nói: "Tôi tên là Trần Hán Thăng, người Cảng Thành tỉnh Tô Đông, mấy vị huynh đài này đều là thần tiên từ nơi nào phái xuống vậy."
Trần Hán Thăng mở miệng nói, mọi người vẫn vô cùng hoà hảo giới thiệu nhau.
Người lớn tuổi nhất tên là Dương Thế Siêu, người Liêu Bắc; tiếp theo là Quách Thiếu Cường, người Nghiễm Lăng tỉnh Tô Đông; sau đó là Đái Chấn Hữu, người Kinh Bắc.
Tuổi của Trần Hán Thăng xếp thứ tư, hai người phía dưới là Lý Quyến Nam người Việt Đông và Kim Dương Minh người địa phương Kiến Nghiệp.
Sau đó đều hiểu rõ những thứ đơn giản về nhau, mọi người liền thổi phồng đặc sản quê hương của đối phương lên một hồi, trường học hạng hai chính là kiểu lúng túng như vậy, muốn khen ngợi thành tích thi vào đại học của đối phương cũng không thể được.
Hàn huyên một hồi, "lão đại" Dương Thế Siêu móc thuốc lá ra chia cho từng người một, Quách Thiếu Cường và Trần Hán Thăng đều chủ động nhận lấy, Đái Chấn Hữu do dự một chút rồi cũng có chút lạ lẫm mà đốt thuốc, Lý Quyến Nam và Kim Dương Minh đều từ chối.
Dương Thế Siêu nhìn thấy lần đầu tiên bị cự tuyệt khi chia thuốc, trên mặt không khỏi bức xúc, hắn liền khuyên nhủ: "Chúng ta đều đã là sinh viên đại học rồi, hút điếu thuốc đã là cái gì đâu."
Quách Thiếu Cường cũng nói theo: "Trong kí túc xá đã có bốn cái điếu cày, hai cậu nếu như không muốn tách ra khỏi hàng thì dùng thuốc lá đi, thẳng thắn hút một điếu thuốc đối kháng với bọn tôi đi."
Nhìn thấy hai "tiểu đệ" bày ra vẻ mặt gây khó dễ, Trần Hán Thăng cười không nói lời nào.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn và Kim Dương Minh cơ bản không còn liên hệ gì, có điều thời đại tình bạn đại học cùng Lý Quyến Nam vẫn kéo dài, tiểu tử này sau khi tốt nghiệp việc đầu tiên là về nhà làm tay chơi đồ cổ, lại còn xào bài, kiếm lời đầy đầu đầy cổ.
Trần Hán Thăng đi công tác thuận tiện tới Việt Đông tìm hắn, súc sinh này là khách quen của trụ sở giải trí combo 998, những chuyện nhỏ nhặt như hút thuốc thế này không đáng để nhắc tới.
Có điều hiện tại A Nam đang ở tận cùng của sự non nớt, nghe khuyên nhủ không chịu được vẫn hút thử một điếu, lập tức liền bị ho khan sặc sụa, Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường nhìn nhau cười lớn, bọn họ cũng không có ý chơi xấu gì, chẳng qua là cảm thấy đùa vui mà thôi.
Kim Dương Minh cũng ở bên cạnh chế nhạo: "Loại thuốc lá này mới có mấy yên một bao thuốc, khẳng định sặc yết hầu, lần đầu tiên hút thuốc nên thử bao thuốc lá Trung Hoa, vừa thuần tuý mà lại còn thơm."
Lý Quyến Nam đỏ mặt gật gù, Dương Thế Siêu ở bên cạnh có chút mất hứng, Kim Dương Minh đây chính là nói thuốc lá của mình quá chênh lệch.
"Bên quê nhà tôi đều hút loại này, không hút sang loại thuốc lá nào khác."
Dương Thế Siêu trầm giọng nói.
Kim Dương Minh cũng hiểu được bản thân nói sai, quay đầu không nói lời nào.
Trong kí túc xá lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ có một mình Trần Hán Thăng "xoạch, xoạch" hút thuốc, nghĩ thầm sinh viên đại học mẹ nó thật quá đáng yêu, có thể vì sự tình ngần đó mà xảy ra mâu thuẫn.
Có điều hắn cũng không khuyên bảo gì cả, ở chung trong đại học khó tránh khỏi xô xát cãi cọ, kỳ thực dù có thề thốt hứa hẹn thì người trong cuộc cũng không làm sao để ý được, luôn có vài người cộc lốc nhảy ra làm người tốt khuyên can, kết quả không được việc gì trái lại còn biến thành có chuyện.
Trần Hán Thăng đứng lên, hoạt động gân cốt một lúc, cầm lấy chổi và cây lau nhà đi về phía ban công.
Mùi của súc sinh ban công quá là nồng, mùi thuốc lá cũng suýt chút nữa không ngăn nổi mùi hôi thối từ chỗ đó, trước đây toàn bộ kí túc xá vẫn cứ kéo dài đến một tháng mới quét tước một lần, cũng không biết lúc đó làm sao 6 người có nhẫn nhịn được.
Năng lực động thủ của Trần Hán Thăng rất mạnh, rất nhanh dùng khí thế ngất trời dọn sạch sân thượng, các bạn cùng phòng thấy hắn bưng nước từ WC ra cọ rửa một lần hai lần, có người không nhịn được.
Lý Quyến Nam mở miệng trước: "Chúng ta có nên đi giúp anh Trần một tay không, dù sao cũng là ký túc xá của tất cả mọi người, cũng không thể để anh ấy một mình quét tước như vậy được."
Những người còn lại không ai lên tiếng, Kim Dương Minh liền ở bên cạnh nói: "Ban công nhỏ như vậy, chúng ta qua cũng chỉ gây thêm phiền phức thôi, ngày mai mời anh Trần ăn một bữa điểm tâm là được rồi."
Dương Thế Siêu suy nghĩ một chút, cũng chống lại ý kiến của Lý Quyến Nam: "Đúng là nên cùng nhau làm."
Sức lực hành động của người Liêu Bắc vẫn vô cùng cấp tốc, bên này nói, bên kia hắn liền mở cửa ban công ra: "Lão tứ, có cần giúp một tay không?"
Trần Hán Thăng đang cọ rửa vật thể rắn màu đen trên sàn nhà ban công, không biết có phải tên khốn kiếp nào ở đây lái máy bay qua không, rất khó để cọ sạch.
"Không cần đâu, một mình em có thể làm được rồi."
Trần Hán Thăng cự tuyệt nói.
"Anh Trần, để em đi vào hỗ trợ anh nha."
Lý Quyến Nam vô cùng kiên trì, hắn liền cởi giày.
Trần Hán Thăng lau mồ hôi trên mặt, không nhịn được nói: "Đã nói không cần có nghĩa là không cần, em đem thuốc lá của lão Dương ở trên bàn qua đây."
Dương Thế Siêu lần đầu tiên nghe thấy có người gọi hắn là "lão Dương", hắn đọc thầm hai lần, cảm thấy cái tước hiệu này thật là dễ nghe, danh xưng "lão Dương" này liền đi kèm với Dương Thế Siêu toàn bộ bốn năm đại học.
Trần Hán Thăng bắt được thuốc lá, càng trực tiếp đẩy Lý Quyến Nam ra ngoài, sau đó ngân nga bài ca hai năm không được hát.
Trong kí túc xá Kim Dương Minh liền cười nói: "Anh xem, em nói không sai chứ, anh Trần vừa nhìn đã biết là người sáng sủa đàng hoàng rồi."
Quách Thiếu Cường cũng gật đầu: "Vị lão tứ này quả thực rất chất lượng, hẳn công việc kia là thói quen ở nhà."
Hai tôn tử từ lúc gặp mặt không tán gẫu với nhau câu nào, liền mang ấn tượng "chất lượng" gắn với Trần Hán Thăng, cái này cũng là bệnh chung của sinh viên đại học, chỉ dựa vào việc làm một hai công việc nhỏ đã làm cho người ta dán mác lung tung.
"Vậy dứt khoát nhường anh Trần làm xá trưởng là được rồi." Kim Dương Minh đề nghị.
Xá trưởng đại học kỳ thực không có chỗ nào tốt cả, Kim Dương Minh đơn thuần là muốn được lười biếng, hi vọng Trần Hán Thăng có thể nhận xử lí hết toàn bộ công việc vệ sinh của kí túc xá.
Trần Hán Thăng ròng rã nửa tiếng đồng hồ, sân thượng mới được rửa sạch triệt để, lúc hắn đi ra mới biết mình đã bị Kim Dương Minh giao cho trọng trách làm "Xá trưởng".
"Anh Trần, thông qua sự nhất trí đề cử của chúng em, quyết định từ nay trao phòng lại cho anh, dẫn dắt 602 chúng ta hướng tới một ngày mai tốt đẹp hơn." Kim Dương Minh đắc ý nói.
"Làm gì có đề cử gì đâu, chúng ta hoàn toàn có thể thay phiên nhau làm xá trưởng mà."
Lại là Lý Quyến Nam, hắn là người duy nhất mở miệng biểu thị phản đối, những người bạn cùng phòng khác đại khái đều không muốn làm công việc mệt nhọc.
Trần Hán Thăng cười cợt, bắn bay tàn thuốc trong tay rồi nói: "Không thành vấn đề, vậy coi như anh là xá trưởng đi."
Bản thân xá trưởng xác thực không có bất kì một quyền lợi gì, có điều cái này còn phải xem là do ai nắm giữ, có người phát huy sức ảnh hưởng to lớn của vị trí đáng chú ý mà ở không.
……
Trần Hán Thăng quét dọn sân thượng xong, cái bụng đã bắt đầu kêu đói, có điều nhà ăn đã đóng cửa, lại không có thức ăn ngoài, hắn xoa xoa cằm đột nhiên nói: "Hiện tại vẫn chưa tới 10h, chúng ta đi tìm nhà hàng lớn ăn khuya đi."
"Gì cơ?"
Mấy người bạn cùng phòng dồn dập ngẩng đầu lên, có người đã chuẩn bị lên giường đi ngủ.
"Trễ lắm rồi, Hán Thăng." Đái Chấn Hữu nói.
"Trễ gì chứ, bây giờ mới chính là thời gian ăn khuya đấy, mau mau thay quần áo rồi đi thôi." Trần Hán Thăng trực tiếp giục.
Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường đều có một trái tim phóng túng, bọn họ luôn có một sự mong đợi rục rà rục rịch đối với đại học, nhưng ngày thứ nhất báo danh lại quá đỗi bình thường, luôn cảm thấy như thiếu hụt điều gì đó.
Hiện tại Trần Hán Thăng vừa đề xuất, bọn họ lập tức phản ứng lại.
Thiếu sự ràng buộc a, đại học sao có thể giống như học sinh cấp ba được, Dương Thế Siêu vội vã tán thành: "Lão tứ nói đúng lắm, chúng ta từ trời nam biển bắc lại đụng vào nhau, hay là cùng uống một chén đi."
Quách Thiếu Cường đều đã thay quần áo, hai người này thuộc về phái chủ động, Trần Hán Thăng còn chờ quyết định của những người khác.
Lần đầu tiên kí túc xá liên hoan, khẳng định không thể từ chối bất luận người đó là ai, bằng không hắn rất dễ bị cô lập.
Đái Chấn Hữu dễ bàn, hắn vẫn không hề có chủ kiến gì, chỉ cần những người khác đều đi, hắn khẳng định cũng sẽ đi.
Cho tới Kim Dương Minh, ban đầu hắn phản đối, Trần Hán Thăng liền nói: "Kiến Nghiệp là một thành phố không có buổi đêm, dân bản xứ như cậu sẽ không ngủ sớm như vậy chứ?"
Kim Dương Minh vừa nghĩ cũng thấy đúng, bản thân là cư dân của một tỉnh thành ưu việt, không thể cho quần chúng cư dân ngoại địa này xem nhẹ được.
"Ai muốn ngủ chứ, em đang nghĩ có nên gọi anh họ em lái xe qua, chở chúng ta qua quán bar 1912 nhảy một chút hay không."
Súc sinh Kim Dương Minh này ngưu B* không trượt phát nào.
"Được rồi được rồi, bạn học chúng ta tụ tập, tha cho anh họ của em hai chữ bình yên đi."
Trần Hán Thăng nói xong liền chuyển hướng sang Lý Quyến Nam.
Lý Quyến Nam đã thay áo ngủ: "Anh Trần, em thật sự không đi đâu, trước hết là em không biết uống rượu, thứ hai là em cũng đã quen đi ngủ vào giờ này rồi, ôi này anh làm gì thế…."
Hoá ra Lý Quyến Nam còn chưa nói xong, Trần Hán Thăng đã bò lên giường ôm lấy hắn rồi: "Em có đi hay không, không thì để lão tử cởi sạch quần áo ôm em ngủ một đêm."
Đối mặt với sự uy hiếp như vậy, Lý Quyến Nam tình nguyện uống tới chết ở trên bàn rượu, cũng không thể để Trần Hán Thăng làm như vậy được.
Những người bạn cùng phòng khác đều đang cười, bọn họ bất quá không thể ý thức được, đối mặt với từng người khác nhau, phương pháp khuyên bảo của Trần Hán Thăng cũng không giống nhau, hơn nữa còn vẫn giữ nguyên không xê dịch tính cách và đặc điểm của chính bản thân Trần Hán Thăng.
Đây mới chính là lợi hại.
……
______________
*Ngưu B: Một biểu tượng được dùng online để tỏ ý khen ngợi điều gì đó là hay, là thú vị. Ngoài ra cũng có thể được dùng để tỏ ý khen ngợi cực trâu, trâu bò, giàu có, giỏi giang (nghĩa châm chọc)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro