Chương 146: Hiểu ngầm
"Đây là bạn cùng phòng ký túc xá của tôi Biên Thi Thi."
Sau khi Tiêu Dung Ngư ngồi xuống, giới thiệu cô gái bên cạnh.
Biên Thi Thi là một nữ sinh hoạt bát năm 2, thoải mái chào hỏi: "Tôi là bạn cùng phòng ký túc xá của Tiểu Ngư Nhi, các cậu có thể gọi tôi là Tiểu Thi."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm lúc này mới khai giảng chưa được bao lâu, Tiểu Ngư Nhi đã đoàn kết với bạn cùng phòng thành một tập thể rồi, vậy nói rõ thực sự là thành thục hơn nhiều so với một năm trước.
Trước đây lúc Tiểu Ngư Nhi ở khu trường học Đông Đại Giang Lăng, quan hệ của cô với bạn cùng phòng tương đối nhạt nhoà, bởi cô mang sự kiêu ngạo thời cao trung vào trường đại học.
Nếu như vẫn trong hoàn cảnh như cũ, quan hệ ký túc xá này rất có thể sẽ kéo dài đến lúc tốt nghiệp, có điều sau khi chuyển tới khu trường học Tiên Ninh, Tiểu Ngư Nhi cũng nghênh đón một đoạn quan hệ ký túc xá mới tinh.
Bọn Trần Hán Thăng và Cao Gia Lương đều khách khí gật đầu hỏi thăm Biên Thi Thi, đặt đồ uống cho hai người uống rồi tán gẫu.
Đề tài học sinh năm 2 và sinh viên đại học năm nhất tán gẫu không giống nhau cho lắm.
Sinh viên đại học năm nhất, tụ hội với nhau nhiều nhất là bàn tán về từng người trong trường, nếu không thì chính là oán giận bạn cùng phòng phô trương, nói chung đều là chuyện nhỏ vặt vãnh.
Vào năm 2, nói chuyện vẫn về đề tài như cũ, có điều đề tài sẽ mang nội dung tương đối nghiêm túc như khảo thí, cấp bốn, sáu, thậm chí là kế hoạch thi các loại nghiên cứu sinh.
Có điều, Cao Gia Lương cảm thấy mới vừa rồi còn bị Trần Hán Thăng "bắt nạt", lúc nói chuyện phiếm cố ý nói hết chuyện ra: "Tiểu Ngư Nhi, sao cậu lại chuyển tới khu trường học Tiên Ninh của bọn tôi vậy, có người chọc tức cậu ở Giang Lăng có đúng không?"
Một phần sắc mặt của Trần Hán Thăng, xem ra có một số việc căn bản không thể gạt được người hữu tâm a.
Tiêu Dung Ngư tựa hồ đã sớm tập mãi thành quen với những vấn đề này, cười phản bác: "Sao có khả năng được chứ, tôi không vì tức giận ai đâu!"
"Chỉ là sau khi chọn môn học pháp luật thương mại, tôi phát hiện ra mình thích khóa học này hơn thôi."
Tiểu Ngư Nhi ngẩng cằm trắng nõn lên nói.
Biên Thi Thi không biết tình huống thực tế, cũng ở bên cạnh phụ hoạ: "Pháp luật thương mại khẳng định nổi tiếng hơn thương mại quốc tế a, tôi cảm thấy Tiểu Ngư Nhi đổi chuyên ngành là đúng á."
Trần Hán Thăng nhìn Tiêu Dung Ngư một chút, Tiểu Ngư Nhi biết rõ Trần Hán Thăng đang nhìn mình, một mực làm bộ không nhìn thấy, nói xong lại cúi đầu nghiên cứu hương vị trà sữa trong cửa hàng với Biên Thi Thi, để cho Trần Hán Thăng một phần cổ trắng như tuyết.
"Hô…"
Trần Hán Thăng đột nhiên phun ra một câu, Tiểu Ngư Nhi kiêu ngạo thà ôm đồm hết trách nhiệm ở đằng sau, cũng không muốn thừa nhận bản thân đã ở trong một tình yêu bi thương.
Vừa nghĩ như vậy, Trần Hán Thăng đột nhiên cảm thấy ngực có chút khó chịu, hắn muốn hút thuốc hoá giải một chút, nhưng lo lắng Tiêu Dung Ngư sẽ tức giận.
Dù sao đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau cuộc mâu thuẫn, Trần Hán Thăng cứ thế ăn một kỳ nghỉ hè như bế môn canh, mỗi lần tới tìm Tiêu Dung Ngư đều bị cự tuyệt gặp mặt.
Kỳ thực lúc Trần Hán Thăng đang quan sát Tiêu Dung Ngư, cô không làm gì cũng lặng lẽ quan sát Trần Hán Thăng.
Nhìn thấy hắn ngồi nghiêng trên ghế, lông mày co lại, đầu ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, Tiêu Dung Ngư lại ma xui quỷ khiến rõ ràng muốn Trần Hán Thăng hút thuốc.
Đây là một loại tư duy theo quán tính khi ở chung lâu dài, bản thân Tiêu Dung Ngư cũng cảm thấy giật mình.
"Tiểu Ngư Nhi, mày quên mất bản thân mình đã chảy nước mắt sao?"
Trong lòng Tiêu Dung Ngư tự nhủ nói.
Có điều nhìn Trần Hán Thăng bề ngoài bình tĩnh, nội tâm buồn bực, Tiêu Dung Ngư cuối cùng vẫn không nhịn được, cô nói với Vương Tử Bác: "Tử Bác, tôi nhớ cậu có hút thuốc mà, tự mình cứ tùy ý không cần kiêng nể tôi và Thi Thi đâu."
Vương Tử Bác sửng sốt một chút, tâm nói tôi không muốn hút thuốc mà.
Trần Hán Thăng phản ứng lại, hắn móc thuốc lá ra đưa tới, còn bận bịu giúp nhen lửa: "Hút đi hút đi, mọi người đều là bạn học cũ cả mà, còn giấu diếm làm gì nữa."
"Ừ, ừ, được."
Vương Tử Bác cứ như vậy bị động nhen lửa một điếu, kỳ thực bản thân hắn cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Lúc Trần Hán Thăng khuyên Vương Tử Bác hút thuốc, bản thân cũng thuận tiện nuốt mây nhả khói theo, trong lòng mới từ từ thoải mái một chút.
Tuy Biên Thi Thi không thèm để ý đến nam sinh hút thuốc, có điều cô cũng vô cùng kỳ quái.
Cái này đúng thật là hiếm thấy, Tiểu Ngư Nhi đã ở khu trường học Tiên Ninh được hai tuần lễ cho tới nay, nam sinh đủ dáng đủ kiểu ve vãn bên cạnh, Tiểu Ngư Nhi có thể chưa từng khuyên ai hút thuốc.
Vừa nghĩ vậy, Biên Thi Thi liền nghiêm túc đánh giá Vương Tử Bác, lại nghĩ tới lần tụ hội này chính là hắn chủ động khởi xướng, tâm cô nói không thể nào, lẽ nào đây chính là chân mệnh thiên tử của Tiểu Ngư Nhi sao?"
Nhưng nhìn không giống lắm a, mặc kệ là nam sinh trắng nõn kia, vẫn còn một nam sinh khác đuôi lông mày ánh lên sự kiêu ngạo, đại khái đều có sức cạnh tranh a.
Ngay lúc Biên Thi Thi đang suy nghĩ lung tung, Cao Gia Lương không buông tha cho thời cơ để biểu hiện này, hắn lấy một bộ giọng điệu giáo dục nói với Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác: "Các cậu cũng thực là, hút thuốc ở trước mặt hai cô gái xinh đẹp, thật là không có một chút phong độ của thân sĩ nào."
Vương Tử Bác bị nói mặt liền đỏ ửng, Trần Hán Thăng không ngần ngại chút nào, gạt tàn thuốc lá cười hì hì nói: "Gia Lương vẫn giống như trước nhỉ, rất có phong độ thân sĩ, không hút thuốc lá không say rượu, chủ động tính hoá đơn khi ăn cơm với nữ sĩ nhỉ."
Cao Gia Lương vốn nghe được hai câu trước vẫn đang vô cùng vui vẻ, nhưng "Chủ động tính hoá đơn" ở phía sau là xảy ra chuyện gì vậy?
Trần Hán Thăng trực tiếp nói với Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi: "Buổi tối Cao Gia Lương chủ động mời mọi người đi ăn lẩu, hai vị mỹ nữ có nể tình không?"
Đây là Trần Hán Thăng đang cố ý sỉ nhục Cao Gia Lương, có điều không đợi Cao Gia Lương giải thích, Tiêu Dung Ngư liền cười nói: "Vậy thì cảm ơn Gia Lương nhé, Thi Thi của chúng tôi vẫn còn độc thân này."
"Ai nha, bản thân cậu cũng độc thân mà còn nói tôi nữa."
Biên Thi Thi cười tới cào vào tay Tiêu Dung Ngư, hai cô bé liền đùa giỡn trên bàn.
Thế nhưng sự việc buổi tối Cao Gia Lương mời khách liền quyết định như vậy, Trần Hán Thăng còn nói: "Gia Lương, biểu hiện cho tốt vào nhé."
"Hanh."
Cao Gia Lương hừ lạnh một tiếng, quay đầu không phản ứng Trần Hán Thăng, hắn cũng vì sĩ diện, bây giờ cũng không thể từ chối được nữa.
Trong lòng Vương Tử Bác nở nụ cười, nghĩ thầm Cao Gia Lương cũng quá được thể trang bức rồi, Tiểu Trần và Tiểu Ngư Nhi coi như nháo nhào mâu thuẫn cũng là việc của hai người họ, cậu càng muốn nhúng tay vào việc gì đang xảy ra, kết quả lại để chuyện người ta hiểu ngầm với "Tiền nhiệm" liên thủ lại sỉ nhục a.
Hơn 4h chiều, mọi người đi tới một cửa hàng lẩu nướng khá là trứ danh ở thành phố đại học Tiên Ninh, lúc ngồi xuống Tiêu Dung Ngư cố ý cách Trần Hán Thăng một vị trí, điều này làm cho Trần Hán Thăng có chút tiếc nuối.
Vốn đang có thể làm bộ không cẩn thận tiến hành tiếp xúc tay chân, thăm dò điểm mấu chốt của Tiêu Dung Ngư một chút.
Có điều lúc ăn lẩu, còn đụng phải nam sinh Đông Đại, sau khi bọn họ nhìn thấy Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi, cười qua nói chuyện.
"Mỹ nữ Tiêu và mỹ nữ Biên ăn lẩu à."
Biên Thi Thi nhìn thấy là người quen, cũng ngẩng đầu lên nói: "Nếu Tiêu Dung Ngư không ở đây, các cậu có khả năng sẽ làm bộ không nhìn thấy tôi a."
Khuôn mặt của Tiêu Dung Ngư bị hơi nước của nồi lẩu hun đến đỏ bừng, càng tăng thêm vài phần kiều diễm, các nam sinh đều không chút ngại ngùng ngắm nghía, ôm vai nhau đi ra ngoài.
Trần Hán Thăng lia ánh mắt theo, lúc vài nam sinh ở cửa, còn lưu luyến nhìn về phía này.
Trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác nguy hiểm, bởi tổng cộng mới ăn bữa lẩu này được 2 giờ thôi, lại có vài đoàn nam sinh đến nói chuyện, rất rõ ràng Biên Thi Thi không có loại mị lực này.
"Xem ra, mình phải dùng biện pháp nhất lao vĩnh dật*, trực tiếp đoạn tuyệt ý nghĩ theo đuổi Tiểu Ngư Nhi của người khác thôi."
……
_____________________
(*) Nhất lao vĩnh dật: (一劳永逸 – yī láo yǒng yì) Lao khổ một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi. Câu này từ tận đời Hán của Ban Cố.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro