Chương 145: 1 câu
Thẩm Ấu Sở mua xong táo liền xách về căn cứ gây dựng sự nghiệp, La Tuyền cũng theo ở phía sau.
"Hành động như vậy, tôi cũng làm được mà."
Trong lòng La Tuyền nghĩ, nếu mình yêu đương với Trần Hán Thăng, thậm chí có thể săn sóc hơn cả Thẩm Ấu Sở nữa.
Sau khi quay về 101, La Tuyền nhìn thấy Thẩm Ấu Sở lại rửa táo lớn đã bóc vỏ, không nhịn được mà cười lạnh một tiếng.
"Trộm ăn một quả táo lớn, sau đó ăn táo nhỏ ở ngay trước mặt Trần Hán Thăng nữa, dùng biện pháp như vậy để nhận lại sự trìu mến, thực sự là giảo hoạt rồi."
La Tuyền chủ yếu đang hưng phấn khi phát hiện ra bộ mặt giả trân của Thẩm Ấu Sở, đột nhiên một quả táo đã bóc vỏ được đưa tới.
"Cho tôi à?"
La Tuyền giật mình hỏi.
Thẩm Ấu Sở gật đầu.
"Cảm, cảm ơn."
La Tuyền không nghĩ tới lại là cho mình ăn, cô có chút sững sờ nhận lấy trái táo, cắn xuống một cái, mọng nước ngọt ngào.
Cô lại nhìn về phía Thẩm Ấu Sở, cầm một quả táo nhỏ vô lại rồi chầm chậm ăn, cô tựa hồ cũng không nỡ bóc vỏ, trước bàn sách, miệng vừa nghiền ngẫm nhai từng miếng nhỏ, vừa lật trang sách, nhưng trên mặt vẫn thỏa mãn đến phi thường.
Xem ra tiêu chuẩn cuộc sống như vậy, đã đạt đến mức thậm chí còn vượt qua mong muốn của Thẩm Ấu Sở rồi.
La Tuyền suy nghĩ một chút, đi tới nói: "Tiền bối, từ nhỏ đến lớn chị ăn trái cây đều không bóc vỏ à?"
Thẩm Ấu Sở chủ yếu đang đọc thầm sách giáo khoa, sợ hết hồn, ngẩng đầu lên nhìn La Tuyền nhỏ giọng nói: "Không bóc vỏ, trước đây không được ăn trái cây a."
Lúc này La Tuyền mới chú ý tới chiếc áo sơ mi ngắn tay của Thẩm Ấu Sở đã bị tẩy tới vón cục, trên đùi mặc một chiếc quần kiểu đồng phục học sinh, chỗ góc dễ bị mài mòn thậm chí còn có cả dấu vết kim chỉ nữa.
"Trong nhà chị rất nghèo đúng không?"
La Tuyền đột nhiên hỏi.
Thẩm Ấu Sở "Ừ" một tiếng, cô thật sự không biết nói dối.
Sau khi ăn táo xong, Thẩm Ấu Sở lấy hạt trong quả táo ra, sau khi rửa sạch sẽ liền đặt phơi khô trên ban công cửa sổ.
Đây là mánh thường làm khi còn bé, ăn táo xong lấy hạt trồng xuống đất, tưởng tượng ra sau này có thể kết thành trái táo, có điều tăng lên theo độ tuổi, sự chú ý từ từ bị thế giới bên ngoài thu hút, sẽ không dừng lại và giữ lại chỗ thứ việc nhỏ tẻ nhạt này.
Có điều Thẩm Ấu Sở vẫn làm, trôi chảy lại bình tĩnh, điều này nói rõ tuy cô không am hiểu về việc giao tiếp, nhưng nội tâm thích làm việc đến phi thường.
La Tuyền nhìn quét qua căn cứ gây dựng sự nghiệp 101 một vòng, cửa, bàn làm việc, thậm chí cả những góc tường không đáng chú ý cũng có thể nhìn thấy một chút lục diệp, những thực vật xanh này mọc lên rất tốt, nói rõ có người xử lý chăm sóc.
Tính cách của Trần Hán Thăng chắc chắn sẽ không trông coi, chỉ có thể là công lao của Thẩm Ấu Sở thôi.
"Chị ta ở đây tô điểm thế giới của Trần Hán Thăng thêm phong phú sao?"
La Tuyền yên lặng nghĩ.
Thẩm Ấu Sở rửa tay xong lại quay lại trước bàn gỗ đọc sách lần thứ hai, La Tuyền đi tới ngồi xuống phía đối diện, yên tĩnh nhìn Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở để ý, trong ánh mắt trong suốt có một ít nghi vấn.
"Chị thật sự xinh đẹp lắm đấy, tôi đã nhìn trong số các cô gái, chỉ có một tiền bối cao trung mới so sánh được với chị thôi."
La Tuyền khích lệ nói.
"Cảm ơn."
Thẩm Ấu Sở bất tiện cúi đầu.
"Có điều, tôi có thể nhờ chị một chuyện không?"
"Chuyện gì vậy?"
La Tuyền chân thành nhìn Thẩm Ấu Sở: "Có thể nhờ chị rời khỏi tiền bối Trần không, tôi vì anh ấy nên mới thi vào học viện Tài chính Kinh tế, tôi yêu anh ấy hơn bất kỳ người nào, tiền bối chị có thể tác thành cho chúng tôi không?"
"Kẽo kẹt".
Lúc này, cửa kính của 101 đột nhiên bị đẩy ra, Hồ Lâm Ngữ đi tới liền nhìn thấy một tình cảnh như vậy.
Thẩm Ấu Sở cúi đầu theo thói quen, đầy mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm La Tuyền, đôi lông mi thật dài run lên một cái, ngực phập phồng bất định.
La Tuyền ngồi ở phía đối diện, một mặt bình tĩnh.
Hồ Lâm Ngữ quen La Tuyền, dù sao cô cũng đã từng tới đây khẳng định chủ quyền, liền cau mày hỏi: "Em tới đây làm gì?"
La Tuyền biết Hồ Lâm Ngữ không dễ chọc, đứng lên nói: "Tiền bối, tôi về trước đây, chờ đáp án của chị nhé."
Thấy bóng lưng rời đi của La Tuyền, Hồ Lâm Ngữ liền hỏi: "Nữ sinh năm 1 kia vừa nói gì thế?"
"Không có gì đâu."
Thẩm Ấu Sở yên lặng lắc đầu, che ngực nhẹ nhàng xoa bóp một chút.
"Lần sau gặp phải nữ sinh đó cậu đừng phản ứng nữa, tâm tư của cô ta bất chính lắm." Hồ Lâm Ngữ dặn dò.
Hồ Lâm Ngữ còn dự định giấu chuyện La Tuyền đã từng đá quán, sao nghĩ đến lời nói vừa nãy của La Tuyền lại càng quá đáng hơn chứ.
Tâm thái của Thẩm Ấu Sở bị quấy rầy đọc không trôi được sách giáo khoa nữa, cô nhẹ nhàng gấp sách lại, đột nhiên nghĩ tới "Cô gái kia".
Tuy La Tuyền không sánh được với sự xinh đẹp của "Cô gái kia", nhưng tư thế hùng hổ doạ người hơn.
Thẩm Ấu Sở thở dài một hơi không dễ phát hiện, cô chỉ muốn sinh hoạt an ổn, không nghĩ tới lại khó đến như vậy.
……
Trần Hán Thăng không biết sự việc trong 101, hắn vẫn còn đang ở trung tâm thương mại tại thành phố đại học Tiên Ninh.
Vương Tử Bác quả nhiên hẹn Tiểu Ngư Nhi tới, có điều hắn cũng lo bị trách cứ, thuận tiện gọi luôn cả Cao Gia Lương ra.
Cao Gia Lương nghe nói Tiêu Dung Ngư cũng sẽ tham gia, cố ý chuẩn bị trang phục một chút, cầm điện thoại di động, áng chừng tiền trong bóp cá sấu, mặc một bộ âu phục nhỏ chỉnh tề đi tới tiệm trà sữa đã được hẹn sẵn.
"Ai nha, Tử Bác, có cảm thấy không khí ngày hôm nay khá là nhẹ nhàng khoan khoái không hả, ha ha ha."
Cao Gia Lương uống đồ uống, cất tiếng cười to: "Hoá ra không có Trần Hán Thăng tụ hội, đến ngay cả tâm tình cũng ngọt nữa."
Tiểu Ngư Nhi chuyển tới thành phố đại học Tiên Ninh, ban ngày Cao Gia Lương vẫn ổn, trời vừa tối liền trốn vào trong chăn không nhịn được mà cười thành tiếng.
Có câu nói được nói thế nào nhỉ, cái gì đã là của mình thì sẽ là của mình thôi.
Tuy "Tiểu Kim" của học viện Tài chính Kinh tế cao ráo cũng không tệ, nói chuyện cũng dễ nghe, nhưng nếu như đối diện với Tiêu Dung Ngư, vậy thì không còn gì có thể do dự được nữa.
Vương Tử Bác không lên tiếng, nhìn ra phía sau Cao Gia Lương một chút.
"Gia Lương, sau này cậu muốn khen tôi thì cứ nhìn thẳng mặt này."
Không biết Trần Hán Thăng xuất hiện từ lúc nào, cười hì hì nói.
"Đệt!"
Cao Gia Lương kinh hãi quay đầu: "Tại sao cậu lại ở đây chứ?"
"Tiểu Ngư Nhi hẹn tôi tới đây mà."
Trần Hán Thăng chính kinh nói.
Cao Gia Lương không tin: "Thật hay giả vậy?"
Trần Hán Thăng nhún nhún vai: "Không tin một lát nữa cậu cứ hỏi cô ấy đi."
Lúc này, nhân viên phục vụ của tiệm trà sữa mang một ly đồ uống tới: "Chào ngài, 4 yên ạ."
Trần Hán Thăng cầm lấy bóp tiền trên chiếc bàn vuông nhỏ, rút một tờ 10 yên nói: "Không cần thối lại đâu."
Người phục vụ không nghĩ tới còn có niềm vui bất ngờ như vậy, vội vàng nói lời cảm ơn.
Cao Gia Lương sửng sốt một chút: "Trần Hán Thăng, đó là ví tiền của tôi mà, tiền cậu lấy cũng là của tôi nữa."
"Nhìn dáng vẻ hẹp hòi của cậu kìa, em gái người ta đã khổ cực như vậy rồi, cho chút tiền thì đã làm sao chứ?"
Trần Hán Thăng nói với Cao Gia Lương: "Cậu muốn, tôi gọi cô ấy tới, liền nói cậu không muốn cho nữa."
Cao Gia Lương sao độ lại nổi người này, hì hục nói: "Bỏ đi, cho rồi thì cứ cho đi."
Vương Tử Bác quay đầu, nghĩ thầm Cao Gia Lương căn bản không đáng chú ý ở trước mặt Tiểu Trần, đương nhiên bản thân mình cũng không đáng chú ý rồi.
Lúc này, Tiêu Dung Ngư đi từ phía không xa lắm tới.
Đôi mắt sắc của Cao Gia Lương phát hiện ra đầu tiên, vội vã đứng lên phất tay.
Trần Hán Thăng nhìn sang, Tiêu Dung Ngư vẫn xinh đẹp như vậy, mặc một bộ áo hoa ngắn tay, cổ áo chữ V lộ ra xương quai xanh nhợt nhạt mê người, nửa thân dưới mặc quần lửng và đi giày trắng, vớ như phim hoạt hình cuốn tinh tế trên hai bắp chân trắng như tuyết, cười lên lộ ra hàm răng chỉnh tề, lúm đồng tiền thật giống như được khảm nạm ở hai gò má.
Bên cạnh cô còn có một nữ sinh đại học, hai người tay nắm tay cùng nhau đi tới.
Tiêu Dung Ngư càng đi càng gần, Trần Hán Thăng đột nhiên cảm thấy có chút sốt sắng, cầm trà sữa lên uống một hớp lớn.
Hắn đang đợi câu nói đầu tiên của Tiêu Dung Ngư.
Nếu như là "Đã lâu không gặp, Hán Thăng", vậy thì nguy rồi.
Điều này nói rõ Tiêu Dung Ngư từ từ buông xuôi sự gần gũi, cái này không phải là chuyện tốt, lý luận về tình cảm thuận hòa thường xuyên phải phân tích cả lợi và hại.
Trần Hán Thăng tình nguyện để Tiêu Dung Ngư hận mình một chút, nhưng mức độ không được quá sâu, như vậy mới vừa mong nhớ, cũng có nỗ lực cứu vãn được tình thế.
Sau khi Tiêu Dung Ngư đến gần mới phát hiện Trần Hán Thăng cũng ở đây.
Cô sửng sốt một chút nói.
"Đã lâu không gặp."
Tâm Trần Hán Thăng lập tức chìm xuống với tốc độ cực nhanh.
Có điều lời của Tiểu Ngư Nhi còn chưa dứt: "Đã lâu không gặp, Tử Bác, Gia Lương."
Sau đó cô chỉ liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng, cũng không có ý bắt chuyện, kéo nữ sinh kia cùng ngồi xuống.
"Ha ha, ha ha."
Cao Gia Lương vô cùng vui vẻ, bởi Tiểu Ngư Nhi không phản ứng Trần Hán Thăng, thoải mái lắm!
Trần Hán Thăng cũng vô cùng vui vẻ, bởi Tiểu Ngư Nhi không phản ứng mình, thoải mái lắm!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều cười vô cùng vui vẻ với nhau.
……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro