Chương 142: Ai cô lập ai?
"Còn rèn luyện và vận động duy trì vóc dáng, cậu cho rằng lão tử không biết những ám thị này sao?"
Trong lòng Trần Hán Thăng yên lặng nói, nhưng hắn cũng không giãy dụa quá rõ ràng, bởi lo lắng bị người khác nhìn ra.
Một người là Chủ tịch hội học sinh của viện, một người là Hội trưởng ban Liên lạc Đối ngoại của hội học sinh viện, nữ chính là phát ngôn viên mê người trên đài phát thanh của trạm phát thanh, phía trước còn có một số khán giả nữa.
Thật sự bị người khác nhìn thấy, Trần Hán Thăng cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa.
"Tôi bị ép, kỳ thực tôi cũng là người bị hại, đây là quấy rối tình dục nơi công sở a."
Nếu Trần Hán Thăng nói như vậy, không chừng sẽ không có một bạn học nào tin cả.
Bởi một phú nhị đại soái ca như Trần Thiêm Dụ, muốn quấy rầy cũng tới quấy rầy hắn chứ.
Mặt khác, loại tình tay ba ở trường này tuyệt đối là đề tài được học sinh buôn dưa lê bán dưa cà thích nghe ngóng, mỹ nữ, chủ tịch phú nhị đại soái ca của hội học sinh, dựa vào nỗ lực của bản thân để thực lý tưởng trấn áp nam sinh bé nhỏ, cơ bản thoả mãn hết thảy các yếu tố sự cố máu chó.
Đương nhiên Trần Hán Thăng không muốn bản thân mình trở thành chuyện cười, vừa vặn Hội trưởng ban Liên lạc Đối ngoại Thân Hạo đưa một tập danh sách trợ lý mới, Trần Hán Thăng vội vã đứng lên, lúc này mới xem là thoát được "Ma trảo" của Thương Nghiên Nghiên.
Có điều sau khi lật xem, Trần Hán Thăng cau mày nói: "Sao đã chiêu mộ đủ tất cả trợ lý đủ tiêu chuẩn rồi vậy?"
Thân Hạo là học sinh năm 2 hệ Thông tin tài chính, hắn đáp: "Học kỳ mới có người rời hội, chúng tôi liền thuận lợi chiêu mộ đủ luôn."
Trần Hán Thăng không dễ bị gạt như vậy: "Phán đoán về mặt thời gian, lúc các cậu chiêu mộ những trợ lý này, tôi đã là Hội trưởng của ban Liên lạc Đối ngoại rồi, chuyện như vậy tôi chưa gật đầu, ai phê cho các cậu làm?"
"Đùng".
Trần Hán Thăng trực tiếp ném phần danh sách này về phía Thân Hạo.
Những người đối diện không nghĩ tới Trần Hán Thăng vừa nhìn mặt đã làm khó dễ, không khách khí chào hỏi, nhất thời không phản ứng kịp.
"Hán Thăng lập uy đấy."
Trần Thiêm Dụ lặng lẽ nói với Thương Nghiên Nghiên, thuận tiện khoe khoang bản thân: "Loại nhảy dù qua Hội trưởng như cậu ta, nếu không xây dựng uy tín trước, ở loại ngành lớn trong hội học sinh của viện rất có thể sẽ bị cô lập, nhưng em đừng lo, tôi nhất định sẽ ủng hộ lớp trưởng của lớp em."
Thương Nghiên Nghiên nghe xong, yên lặng lắc đầu nói: "Đầu tiên, lớp trưởng của bọn em không hẳn là cần anh chống đỡ đâu; thứ hai, cậu ấy có khả năng không phải là lập uy, đơn thuần là tùy việc mà xét thôi."
"Cuối cùng."
Thương Nghiên Nghiên cười nói: "Liên quan tới cô lập, không chắc được ai cô lập ai đâu?"
Nhìn thấy "bạn gái dự định" của mình chống đỡ cho Trần Hán Thăng như vậy, trong lòng Trần Thiêm Dụ có chút ghen: "Chuyện như vậy vô cùng khó nói a, thường xuyên có một nhân vật nổi tiếng trong hệ, kết quả lại trực tiếp tàn lụi trong viện, bởi trong viện có quá nhiều đỉnh núi, làm vị trí chủ tịch như tôi cũng rất mệt mỏi a."
"Không thấy vậy a."
Đôi mắt Thương Nghiên Nghiên cong cong nở nụ cười: "Anh vô cùng lợi hại trong việc xử lý công việc ở mọi mặt, em rất khâm phục đó nha."
Trần Thiêm Dụ nhận được lời khen ngợi, nhất thời mở cờ trong bụng: "Yên tâm đi, tôi và hậu bối Trần rất hợp duyên, nhất định sẽ chống đỡ cậu ta đến cùng."
Lúc này, một phó hội trưởng khác của ban Liên lạc Đối ngoại Trì Tinh đứng ra điều đình: "Khi đó chúng tôi và cậu chưa quen nhau, vì vậy không nghĩ tới báo cáo với cậu, nhưng bây giờ chiêu mộ cũng đã chiêu mộ rồi, cũng không thể chọn lại một lần nữa được."
Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm Thân Hạo và Trì Tinh, còn nhìn mấy trợ lý đứng phía sau một chút, lúc này mới chậm rãi nói: "Chọn lại một lần nữa cũng chưa chắc không thể được, nhưng ảnh hưởng khá lớn, cũng sẽ tổn hại mặt mũi và sự tôn nghiêm của các cậu."
"Tạm thời cứ như vậy đi, mặc dù hệ chúng ta không giống chuyên nghiệp, nhưng nếu cùng nhau làm việc công, thì tâm sẽ cùng nghĩ và hướng về một chỗ thôi."
Trần Hán Thăng nghiêm túc lại thật lòng cảnh cáo, hắn nhìn ra được vấn đề của phần danh sách này, chỉ là chuẩn bị kết thúc mới thôi, hi vọng sau đó tốt nhất sẽ bình an vô sự.
Có điều mấy câu nói này khiến cả khuôn mặt Thân Hạo không dễ chịu gì, còn có một chút không phục, Trần Hán Thăng làm bộ không nhìn thấy: "7h tối, tôi chờ mọi người tại Đào Nhiên Cư ở trung tâm thương mại Nghĩa Ô, Hội trưởng tôi mời khách, hi vọng mọi người nể nang mặt mũi tham gia, làm quen với nhau một chút."
Sau khi buổi gặp mặt có chút lúng túng này kết thúc, đợi những người khác ra khỏi phòng họp, Trần Thiêm Dụ mới nói: "Thân Hạo rất có năng lực, hoá ra là bồi dưỡng để làm Hội trưởng ban Liên lạc Đối ngoại, chỉ là cậu tới chiếm mất vị trí, phỏng chừng có chút không phục thôi."
Trần Hán Thăng mỉm cười không lên tiếng, không phục thì có thể làm gì được chứ, địa cầu có bớt mất ai không phải rời đi như vậy sao.
Thân Hạo ra khỏi tầng hành chính, lập tức liền nói với Trì Tinh: "Trần Hán Thăng coi mình là ai chứ, lăn lộn trong hệ Nhân văn không tệ thôi mà, nhưng muốn chỉ chỉ chỏ chỏ trong hội học sinh của viện, nước chỗ này sâu lắm."
Trì Tinh cũng không quá thoải mái: "Trần Hán Thăng nói chọn lại một lần nữa không hẳn là không thể, chúng ta cùng bỏ gánh, công tác của ban Liên lạc Đối ngoại xem hắn khai triển bằng cách nào!"
"Đúng vậy, còn chủ động nói như vậy ngay trước mặt chủ tịch Trần nữa."
Thân Hạo quay đầu nhìn mấy người kia: "Cơm tối tôi không đi đâu, các cậu có ai đi không?"
Trì Tinh lắc đầu: "Tôi cũng không đi, các cậu cũng đừng đi, cho cậu ta áp lực trong lòng một chút."
……
Bảy giờ tối, Trần Hán Thăng xuất hiện tại cửa của Đào Nhiên Cư ở trung tâm thương mại Nghĩa Ô, vừa hút thuốc vừa đọc thực đơn, mãi đến tận 7 giờ rưỡi cũng không thấy nửa bóng người.
Trần Hán Thăng lạnh lùng nở nụ cười, dập tàn thuốc quay về trường tới tìm Nhiếp Tiểu Vũ.
"Tiểu Vũ, tôi có thêm một trọng trách cần giao thêm cho cậu…"
Sáng ngày thứ hai, tất cả thành viên ban Liên lạc Đối ngoại của hội học sinh viện nhận được thông báo mở hội của chủ tịch Trần Thiêm Dụ.
Thân Hạo gọi điện thoại cho Trì Tinh, cười nói: "Thấy chưa, đây là Trần Hán Thăng điều hoà từ trong ra ngoài cho chủ tịch đó."
"Vậy chúng ta cũng không cần quá mức nữa, nếu phải bán mặt mũi của chủ tịch, hi vọng có thể giáo huấn được Trần Hán Thăng, sau này có thể sẽ vô cùng thành thật a."
Trì Tinh đắc ý nói, trong lòng vô cùng thoả mãn.
Kỳ thực Trần Thiêm Dụ cũng không biết Trần Hán Thăng định làm gì, hắn chỉ hỗ trợ thông báo, còn chủ động chạy tới hỏi Trần Hán Thăng: "Tối hôm qua các cậu ăn uống thế nào rồi?"
"Chẳng ra thế nào cả, không ai đồng ý tới, lời nói của hội trưởng tôi cũng không hữu hiệu chút nào cả." Trần Hán Thăng bình tĩnh nói.
Trần Thiêm Dụ cũng chỉ có thể an ủi: "Bọn họ còn chưa hiểu đủ rõ năng lực của cậu mà, ở chung từ từ cũng sẽ biết được thôi."
"Tôi không có nhiều thời gian để hiểu nhau như vậy được."
Trần Hán Thăng cười cợt: "Lần này xin mời anh tới phụ làm nhân chứng, tôi chuẩn bị đuổi toàn bộ bọn họ, nhận người lại một lần nữa."
"Gì cơ, cậu điên rồi à, công tác của ban Liên lạc Đối ngoại phải làm thế nào bây giờ?"
Trần Thiêm Dụ sợ hết hồn, mau chóng khuyên can.
Trần Hán Thăng chỉ vào căn cứ gây dựng sự nghiệp: "Đơn giản là mấy ngàn yên tiền tài trợ lúc hoạt động, một mình Hoả Tiển 101 của tôi gánh chịu, như vậy đã đủ hay chưa?"
Trần Thiêm Dụ sửng sốt một chút, hắn quên mất Trần Hán Thăng vẫn là sinh viên đại học tiêu biểu trong gây dựng sự nghiệp, làm như vậy tựa hồ cũng không trái với quy định.
"Nhưng ảnh hưởng sẽ rất lớn đấy, thay đổi toàn bộ đấy."
Trần Thiêm Dụ lúng ta lúng túng nói.
"Lão tử nào có thời gian nháo nhào với bọn họ, hôm qua tôi đã nói rồi, ai không nghe lời tôi đổi người đó, tất cả không nghe lời tôi thay đổi tất cả, muốn dựa vào nhiều người để cô lập lão tử, lão tử cô lập các cậu trước!"
Trần Hán Thăng một mặt xem thường: "Mẹ nhà nó, hai chân, lão tử có nhiều người như vậy, tùy tiện chiêu mộ một người từ số sinh viên đại học kiêm chức tới là có thể bổ sung vào chỗ khuyết được rồi."
Trần Thiêm Dụ giờ mới hiểu được lời của Thương Nghiên Nghiên, Trần Hán Thăng thật sự chuẩn bị một mình cô lập hết mười mấy người bọn họ a.
Sau khi đám người Thân Hạo và Trì Tinh đến, nghe được Trần Hán Thăng tuyên bố quyết định, lúc đó còn tưởng Trần Hán Thăng đang nói lời vô ích.
Có điều nhìn thấy Trần Hán Thăng thật sự in đơn tuyên truyền chiêu mộ, bọn họ mới bắt đầu hoảng loạn, tìm đến các mối quan hệ để hỏi thăm.
Cuối cùng đến ngay cả Vu Dược Bình và Quan Thục Mạn cũng biết, Trần Hán Thăng ở trước mặt hai vị lão đại này, thái độ vẫn không hề thay đổi: "Nếu hai người không rút em ra khỏi vị trí Hội trưởng này, thì em sẽ rút hết thảy bọn họ ra đấy."
"Em ở ngay tại đây bảo đảm với bí thư Vu và giáo sư Quan, rút bọn họ ra cũng sẽ không làm lỡ khoản tài trợ trong bất kỳ hoạt động nào của viện cả."
Vu Dược Bình cuối cùng chỉ có thể nói: "Em vẫn nên sớm dựng lại bộ máy một chút đi, cũng không thể động vào việc gì cũng đều dựa vào sự tài trợ của 101 được, người khác sẽ cho là học viện Tài chính Kinh tế của chúng ta ỷ lại vào 101 để sống tiếp đấy."
Cứ như vậy, từ lúc thành lập hội học sinh của học viện Tài chính Kinh tế tới nay mới phát sinh một chuyện kinh thiên động địa, Hội trưởng mới của ban Liên lạc Đối ngoại trực tiếp đuổi hết Phó hội trưởng và trợ lý đi, một người cũng không giữ lại.
Khuếch đại nhất chính là, việc này đúng là đã làm xong rồi.
Trong lúc nhất thời, mặc kệ cán bộ nào của hội học sinh viện nghe được cái tên "Trần Hán Thăng" này, không phục cũng phải phục, đều phải âm thầm nói một câu "Trâu bò".
Bên Trần Hán Thăng hoàn toàn không coi là chuyện gì đáng kể, hắn kéo Hội trưởng ban Liên lạc Đối ngoại hệ Nhân văn Nhiếp Tiểu Vũ qua làm một Phó hội trưởng, nói chung cũng không nói là không thể kiêm nhiệm.
Năng lực của Nhiếp Tiểu Vũ cũng thực sự mạnh, chưa được vài ngày đã chiêu mộ đủ toàn bộ trợ lý mới.
"Tiểu Vũ, cậu phải chú ý nghỉ ngơi đi, viền mắt đen biểu lộ ra sự bận bịu rồi."
Trần Hán Thăng đau lòng nói.
"Đừng, ông chủ Trần cậu mà quan tâm như vậy, không chừng tôi lại không làm được thêm nhiệm vụ gì mất."
Nhiếp Tiểu Vũ căn bản không chút cảm kích.
Trần Hán Thăng cũng không xấu hổ, cười hì hì nhận danh sách trợ lý mới được Nhiếp Tiểu Vũ trình lên, trong đó ghi chép chuyên ngành và tên.
Đột nhiên, Trần Hán Thăng dừng lại ở một cái tên quen thuộc: "Sao lại chiêu mộ em ấy vào vậy?"
Nhiếp Tiểu Vũ sáp lại liếc mắt nhìn: "La Tuyền rất được đó, một sinh viên đại học năm nhất vô cùng xinh đẹp, thái độ cũng vô cùng tích cực, lại nói bên cạnh ông chủ không có mỹ nữ nào cả, tính là không quen à?"
Trần Hán Thăng có chút bất đắc dĩ: "Lão tử lại không phải là Thương Trụ Vương*, ai cần cậu tự chủ trương chứ, em ấy mẹ nó là một phiền toái lớn đó!"
……
____________________
(*) Thương Trụ Vương: Đế Tân, tên thật Tử Thụ hoặc Tử Thụ Đức, còn gọi là Thương vương Thụ, Thương Trụ, Thương Thụ, là vị vua cuối cùng đời nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Ông được cho là ở ngôi từ 1154 TCN đến 1123 TCN, hoặc 1075 TCN đến 1046 TCN. Ông thường cùng Đát Kỷ được mô tả là cặp đôi ác phu phụ, chuyên làm những việc bạo ngược tàn hại sức dân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro