Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 137: Gọi ba ba cậu sẽ không chịu thiệt

Trần Hán Thăng nghe thấy Hồ Lâm Ngữ vừa muốn vào hội học sinh của viện, lại vừa muốn vào hội học sinh của hệ, lập tức nâng hai tay tán thành: "Có thể chứ Tiểu Hồ, tác phong da mặt dày này của cậu quả thực giống Kim Dương Minh y như đúc."

Lý Quyến Nam ở bên cạnh cười nói: "Anh Trần, hẳn là giống anh y như đúc a."

Hồ Lâm Ngữ cũng không thèm để ý lời trêu chọc: "Đừng nói bậy nữa, tôi chỉ là muốn cống hiến thêm một chút cho trường và hệ Nhân văn thôi."

"Hiểu rồi hiểu rồi, không cần giải thích đâu."

Trần Hán Thăng đưa ra một ánh mắt "OK", ra hiệu chuyện gia nhập hội học sinh này mình có thể bãi binh được.

"Mặt khác, chọn ngay ngày lành tháng tốt cho chức vụ lớp trưởng của quản lý công cộng ban 2 này đi, tôi quá độ một chút."

Trần Hán Thăng lại nói: "Lúc khai giảng năm 1 tôi cũng đã nói rồi, cùng lắm là tới năm 2, chức vụ lớp trưởng này không còn lực hấp dẫn gì đối với tôi nữa."

Hồ Lâm Ngữ nghĩ thầm đúng là Trần Hán Thăng không hề khoác lác, trước mắt cậu ta là phó chủ tịch hội học sinh hệ, sắp tới sẽ đảm nhiệm chức vụ trọng yếu trong hội học sinh viện, vẫn là cán bộ học sinh của đoàn ủy, lại lấy được tương quan vinh dự của sinh viên đại học trong ba bộ ngành cấp tỉnh, thành phố, khu vực.

Mặc dù có vài vinh dự lấy được do vận may, nhưng cũng không thể phủ nhận một năm nay Trần Hán Thăng đã trải qua cay đắng ngọt bùi trong học viện Tài chính Kinh tế, thậm chí còn được phát biểu trong dạ hội tân sinh viên.

Có điều càng là như vậy, Hồ Lâm Ngữ hiện tại không thể vượt qua để tiếp nhận được, cô cảm thấy hình thức trước mặt vẫn vô cùng ổn.

Trần Hán Thăng mang chức vụ lớp trưởng của quản lý công cộng ban 2, bước đi trong trường của các bạn học trong lớp đều kiên cường hơn một chút, nói Trần Hán Thăng là lớp trưởng của mình, nói không chừng còn có thể bán chút mặt mũi của mình ở đâu đó.

"Bây giờ đừng đưa cho tôi, đợi tôi thi tuyển điều sinh trước đã rồi hẵng đưa cho tôi."

Hồ Lâm Ngữ còn tìm một lý do để cự tuyệt: "Còn chưa thu phí sinh hoạt lớp nữa, ít nhất phải thu đủ phí sinh hoạt lớp đi rồi lại nói tiếp."

Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Tiểu Hồ cậu cái gì cũng được, chỉ là miệng cứng quá, rõ ràng không nỡ để anh đây rời đi, tại sao lại không thể nói thẳng ra chứ."

Hồ Lâm Ngữ bị nghẹn một câu nói không nói ra được, cô nhìn Trần Hán Thăng, lại nhìn sang Thẩm Ấu Sở.

Một người ăn nói cợt nhả và mỉm cười châm chọc, nói chuyện không có chính kinh gì cả.

Một người khác đang ngồi quỳ dưới đất nghiêm túc cẩn thận làm việc, lúc mệt mỏi nắm chặt nắm đấm nhẹ nhàng nện hai cái vào phần eo, tình cờ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng, lại tiếp tục đặt sự chú ý vào công việc trong tay.

Hồ Lâm Ngữ đột nhiên vô cùng tò mò trạng thái sinh hoạt của hai người họ sau này.

Buổi tối trước khi đóng cửa căn cứ gây dựng sự nghiệp 101, Hồ Lâm Ngữ nhớ tới vừa nãy có một nữ sinh năm 1 tới đây đánh dấu chủ quyền, liền nói với Trần Hán Thăng: "Tân sinh viên khoá này nói chuyện hung hăng thật đấy."

Hồ Lâm Ngữ không nói thẳng ra là La Tuyền tới đây đá quán và buông ra những lời hung ác, trong cuộc sống của Trần Hán Thăng có một mảnh oanh oanh yến yến, có thể trong mắt Thẩm Ấu Sở chỉ có Trần Hán Thăng, cô lo lắng sẽ làm tăng áp lực trong lòng Thẩm Ấu Sở.

Trần Hán Thăng cũng không ngờ La Tuyền lại to gan đến như vậy, còn tưởng rằng Hồ Lâm Ngữ chỉ đang đánh giá sinh viên đại học năm nhất mà thôi, nhún nhún vai nói: "Khẩu khí của cậu như thế nào lại gần giống với Dương Thế Siêu, cả ngày anh ta chỉ ở trong ký túc xá oán giận tính khí của tân sinh viên khoá này quá thối nát."

Kỳ thực, không sinh viên đại học năm nhất, cái này cũng là "Bệnh chung" của học sinh năm 2.

Rõ ràng năm ngoái bản thân cũng là một sinh viên đại học năm nhất hồ đồ, thật giống như mới vừa nếm một chút hương vị của cuộc sống đại học, không nghĩ tới lập tức đã lên năm 2.

Vì lẽ đó lúc lại có thêm tân sinh viên nhập học, những anh chị tiền bối này khó tránh khỏi sẽ nghĩ tới tình hình báo danh lúc trước của mình, bất tri bất giác có chút tâm thái của "Người từng trải".

Nếu biểu hiện của các em hậu bối năm 1 trẻ tuổi quá ngây thơ, bình thường trách móc nặng nề nhất đều là anh chị tiền bối năm 2, lúc trước Chu Hiểu nhìn Trần Hán Thăng bằng chính loại tâm tình này, tình huống như vậy sẽ kéo dài đến đại khái tháng 11 mới có thể kết thúc.

Học sinh năm 3 căn bản sẽ không như vậy, bọn họ nhắm mắt làm ngơ những tân sinh viên cơ bản mới nhập học, bởi đã từng một lần trải qua.

Hồ Lâm Ngữ nhìn thấy dáng vẻ không phản đối của Trần Hán Thăng, nghĩ thầm ngồi vững vàng trên vị trí bá chủ của 101 thực sự là quá khó khăn rồi.

Buổi tối quay về ký túc xá, 602 lại đang mở tiệc trà, chủ đề vẫn là tân sinh viên.

Căn cứ vào nguyên tắc "Đồng tính bài xích lẫn nhau, khác phái thu hút lẫn nhau", nam sinh đánh giá nam sinh thấp hơn rất nhiều.

Dương Thế Siêu thở dài nói: "Hôm nay anh giúp một hậu bối xách túi, nó đến một câu cảm ơn cũng không có nữa."

"Không thể nào chứ."

Quách Thiếu Cường cũng tiếp miệng nói: "Có một hậu bối cũng thật mẹ nó hẹp hòi a, mua nước cũng không nỡ mua thêm cho tôi một bình, người như thế sau khi tiến vào ký túc xá tập thể, nhất định sẽ phải chịu sự đánh đập của xã hội thôi."

Hôm nay Lý Quyến Nam không tới tiếp người ở trạm vận chuyển hành khách, nhưng hắn cũng thật tò mò, liền hỏi Kim Dương Minh: "Chú không phát biểu một chút ý kiến nào à?"

"Em không có ý kiến gì đâu."

Kim Dương Minh vừa lên mạng, vừa nói: "Lão tử không tiếp hậu bối, chỉ tiếp hậu bối Thủy Linh Linh thôi."

Trong lòng Trần Hán Thăng gật gù, vẫn là nhận thức của lão lục đáng yêu.

Năm 2, máy tính của Kim Dương Minh cũng đủ xứng, hắn trở thành học sinh đầu tiên có máy tính tư nhân trong 602, có điều vẫn thường xuyên đi suốt đêm.

Một là internet của trường khá là đơ, hai là lạc thú lên mạng của bạn cùng phòng vượt xa một người chơi game.

Lúc Trần Hán Thăng tính toán chuyện tốt nghiệp, trong máy tính nhiều nhất là mảng giáo dục, ngoài ra đại khái cũng không có tác dụng gì khác nữa.

Có điều Kim Dương Minh cũng nói thầm: "Buổi sáng có một hậu bối hỏi em thi vào đại học có khó không, học kỳ trước em phát huy thất thường, chỉ thi được 55 điểm, nếu không nhất định có thể khoe khoang một đợt rồi."

Trần Hán Thăng bĩu môi: "Chú có thể yên tĩnh về điểm được không, bình thường thi 90, tình cờ thi được 80 kêu là phát huy thất thường, lão lục hai học kỳ của chú cao mấy cũng đạt tiêu chuẩn qua môn rồi, 55 đối với chú mà nói chính là phát huy ổn định rồi."

Kim Dương Minh cười lạnh một tiếng: "Kể ra có trượt em cũng không dám so với anh tứ, nỗ lực một học kỳ từ 12 điểm biến thành 20 điểm, trong này còn có trộm sao chép bài của Lý Quyến Nam nữa."

Mấy người cứ như vậy mà tán gẫu lung tung, đột nhiên điện thoại của Trần Hán Thăng vang lên, lại là lão Trần.

"Ba, có chuyện gì thế?"

Ngữ khí của Trần Triệu Quân có chút trầm thấp: "Hôm nay ta tới có việc ở khu Chính phủ đụng mặt chú Tiêu của con, ông ấy mặt lạnh không chào hỏi gì với ta."

Trần Hán Thăng cũng trở nên trầm mặc, quan hệ trước đây của hai nhà không thể nói là cực kỳ tốt, nhưng ít ra cũng là hàng xóm láng giềng, đụng mặt hàn huyên vài câu vẫn được.

Có điều sau khi Tiêu Dung Ngư chuyển tới khu trường học Tiên Ninh, Tiêu Hoành Vĩ lập tức không nói chuyện với vợ chồng Trần Triệu Quân.

Nguyên nhân mọi người đều biết rõ, tuy Tiêu Dung Ngư từ trước tới nay đều nói sở thích cá nhân, nhưng làm sao có thể giấu diếm được đại đội trưởng trinh sát hình sự Tiêu Hoành Vĩ.

Kẻ cầm đầu, chính là Trần Hán Thăng!

"Còn thiếu mấy ngày nữa là chính thức khai giảng rồi, mai con về Cảng Thành một lúc, tự mình tới tìm chú Tiêu nói lời xin lỗi." Trần Hán Thăng nói.

Lúc này Trần Triệu Quân mới cúp điện thoại.

Đây chính là phương pháp giáo dục nhất quán của lão Trần, cha mẹ bình thường không giúp chùi đít, tự mình bày ra sự việc gì, tự mình làm tròn việc đó.

Ngày thứ hai Trần Hán Thăng thực sự quay về Cảng Thành, mang theo hai bình rượu ngũ lương đứng trước cửa nhà Tiêu Hoành Vĩ.

Khuôn mặt của lão Tiêu nghiêm túc nhìn Trần Hán Thăng, lại nhìn rượu trên tay hắn một chút, cuối cùng vẫn mở cửa cho vào, ông đến cùng vẫn là thân phận trưởng bối a.

"Tiểu Ngư Nhi tới trường rồi, dì Lương của con đi công tác rồi, mẹ ta đi thăm người thân rồi, bây giờ trong nhà chỉ có một mình ta thôi."

Lão Tiêu lấy ra mấy bình rượu trắng từ trong quầy cất đồ, "coong coong coong" đặt lên bàn.

"Tới đây, hai chúng ta cùng tâm sự."

Trần Hán Thăng vừa nhìn đã biết lão Tiêu đây là muốn mình quá chén mở miệng nói lời ác ý, có điều điều này cũng chủ yếu hợp với ý tứ của mình, uống rượu nói chuyện có thể to gan hơn một chút.

Tửu lượng của Trần Hán Thăng không tệ, ỷ vào tuổi trẻ làm Tiêu Hoành Vĩ uống đỏ cả mặt.

Lão Tiêu say khướt chỉ vào Trần Hán Thăng nói: "Tiểu tử cậu không phải là đồ vật, khuê nữ của ta điểm nào cũng là hàng đầu, con bé cũng đã theo đuổi cậu rồi, cậu còn dám thay đổi thất thường."

"Nếu không phải ta nhìn cậu lớn lên, nhất định ta sẽ bẻ gãy chân cậu a."

"Chú Tiêu, con không thay đổi thất thường gì cả, kỳ thực chỉ là có một chút hiểu lầm với Tiểu Ngư Nhi thôi, thuận tiện chú cũng giúp lời một chút đi ạ, giải thích một chút thôi."

Trần Hán Thăng vừa rót rượu vừa nói.

"Đừng có gọi ta là chú!"

Tiêu Hoành Vĩ hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay coi như cậu có gọi tôi là ba, tôi cũng sẽ không giúp cậu mở miệng đâu."

"Xem chú nói kìa, ba, giúp giải thích một chút thôi mà."

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro