Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 133: Em cũng gọi anh là Tiểu Trần được chứ?

"Bây giờ cậu định làm như thế nào?"

Trịnh Quan Thị nhìn bóng lưng của hai cô bé: "Hai người họ chạm mặt rồi, nhất định phải có một quyết định đi thôi."

Trần Hán Thăng không lên tiếng, móc thuốc lá ra ấn bật lửa "xoạch, xoạch".

"Chỗ tôi không được hút thuốc."

Trịnh Quan Thị bất mãn vỗ vỗ bàn.

Trần Hán Thăng không để ý cô, tự tại hút hai cái: "Nếu không phải mấy tên súc sinh của cô cố ý ngăn cản, hai người bọn họ cũng không đến nỗi chạm mặt như vậy, lão tử hút điếu thuốc thì đã làm sao."

"Cậu đang mắng tôi đấy à?"

Trịnh Quan Thị ngơ ngác nói.

"Không phải vậy đâu."

Trần Hán Thăng khinh thường nói: "Sau khi gỡ bỏ cấm túc, lão tử không giúp cô thu hàng chuyển phát nhanh nữa, xem cô làm thế nào để bắt được tôi bây giờ."

Trịnh Quan Thị vẫn không phản ứng lại: "Tôi lớn như vậy rồi, còn chưa có ai từng mắng đấy."

"Mắng hoài cũng sẽ quen thôi, tôi thấy…"

Trần Hán Thăng nói một nửa đột nhiên dừng lại, hoá ra Trịnh Quan Thị mở ngăn kéo móc một cái nỏ từ bên trong ra.

"Trước đây lúc học ở nước Mỹ, từng luyện dùng."

Trịnh Quan Thị chậm rãi nói.

Trần Hán Thăng đi tới trước cửa sổ, trực tiếp ném điếu thuốc còn nửa sau xuống: "Hút thuốc hại sức khoẻ, bình thường tôi cũng không đề xướng hút thuốc như thế đâu."

Lúc này Trịnh Quan Thị mới cất nỏ đi: "Việc này khá tốt đối với tôi, các cô ấy có tiến vào xưởng cũng sẽ gặp mặt thôi, chỉ có thể nói cậu nhất định có tai nạn này."

Trần Hán Thăng biết rõ đây là sự thực, nhưng cũng không muốn đáp lại.

Hắn lấy điện thoại ra muốn gọi cho Tiêu Dung Ngư vài lần, cũng không biết nên mở miệng như thế nào, lòng bàn tay vô thức ma sát với màn hình điện thoại lần này qua lần khác, cuối cùng vẫn quyết định gửi tin nhắn.

Trần Hán Thăng: Ngủ chưa?

Tiêu Dung Ngư: Mới ăn với ba ba ma ma, chú Trần và dì Lương ăn có chút xíu, bọn họ cũng rất mệt, lập tức ngủ rồi.

Trần Hán Thăng: Hiện đang ở đâu thế?

Tiêu Dung Ngư: Ở một khách sạn.

Trần Hán Thăng: Có rảnh không, muốn đàm luận với em một chút.

Tiêu Dung Ngư: Ngủ trước đi, có chuyện gì chờ anh ra rồi nói, không nên để cha mẹ lo lắng cho chúng ta.

Tiểu Ngư Nhi không nói chuyện chính là không nói chuyện, cô trì hoãn ngày đàm luận đến sau khi Trần Hán Thăng ra.

Trong giây lát này Trần Hán Thăng đột nhiên cảm thấy Tiêu Dung Ngư hiểu chuyện hơn so với thời cấp ba.

"Tại mình sao?"

Trần Hán Thăng yên lặng nghĩ, một người phụ nữ hiểu chuyện có khả năng là vì cuộc sống, cũng có khả năng là vì một người đàn ông.

Nhìn xuống đồng hồ, 9 giờ rưỡi tối, Trần Hán Thăng lại gọi điện thoại tới ký túc xá của Thẩm Ấu Sở.

Điện thoại được Hồ Lâm Ngữ nhấc máy: "Cậu ấy đang tắm."

"Ừ."

Trần Hán Thăng gật gù: "Vậy một lúc nữa tôi gọi lại."

"Chờ đã."

Hồ Lâm Ngữ gọi hắn lại trong điện thoại: "Cái cô gái xinh đẹp lúc tối là ai vậy?"

Trần Hán Thăng vô cùng thiếu kiên nhẫn: "Mắc mớ gì đến cậu?"

Hồ Lâm Ngữ cũng không phiền, ôn hoà nhã nhặn nói: "Có nhiều người trong ký túc xá, tôi không công khai để mấy phần mặt mũi cho cậu, nhưng tôi nghĩ nói được lắm, cô nàng ngốc đó ngốc bao nhiêu mới có thể phát hiện ra một điểm, cậu cẩn thận nghĩ biện pháp giải quyết đi."

Trần Hán Thăng trầm mặc nửa ngày: "Cảm ơn lời nhắc nhở của cậu, xin lỗi chuyện vừa nãy."

"Mặt khác, đêm nay cậu đừng gọi tới nữa, để cho cậu ấy nghỉ ngơi đi." Hồ Lâm Ngữ nói.

Sau khi cúp điện thoại, nữ sinh của quản lý công cộng ban 2 và ký túc xá hỏi: "Ai vậy, nghe khẩu khí hình như là bạn trai của cậu à?"

Hồ Lâm Ngữ lạnh lùng nở nụ cười: "Mắt tôi mù mới tìm tới loại đàn ông cặn bã này."

……

Một đêm đó, Trần Hán Thăng ở ngay trong phòng làm việc của Trịnh Quan Thị uống cà phê.

Trịnh Quan Thị vô cùng thông minh, một câu nói cũng không đề cập tới gia thế của mình, dùng phép biến đổi hỏi thăm tình hình của Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư.

Trần Hán Thăng đúng lúc cũng có hứng tán gẫu, liền kiếm chút chuyện không quá thú vị nói một chút.

Trịnh Quan Thị nghe được vô cùng thoả mãn, cũng vô cùng cảm khái: "Vì vậy độc thân vẫn tốt hơn, không cần gặp gỡ những người nhìn thấu kỳ thực là một tên đàn ông cặn bã, nhìn qua như một tấm chân tình giống như cậu."

"Yêu đương vô cùng thú vị, cô không hiểu mà thôi."

Trần Hán Thăng nhấp một hớp cà phê, bây giờ hắn không dám hút thuốc, thật sự sợ Trịnh Quan Thị một nỏ xiên chết mình.

"Đàn ông thú vị vẫn quá ít, hoàn toàn không có tác dụng hấp dẫn được tôi."

Trịnh Quan Thị vung vẩy văn kiện trong tay: "Tôi thích chỉ huy người khác."

"Không có nhiều quan hệ yêu thương đâu, kỳ thực đàn ông thú vị cũng có, tôi có một người ở ký túc xá, người địa phương Kiến Nghiệp."

Trần Hán Thăng nói thật: "Hôm nào rảnh sẽ giới thiệu cho cô."

"Được."

Trịnh Quan Thị cười nói, cô cảm thấy Trần Hán Thăng vô cùng thú vị, có điều là sự thú vị của tên cặn bã.

Sáng ngày thứ hai, bác sĩ qua kiểm tra nhiệt độ của hai người đúng hạn, sau khi phát hiện không tăng lên mới yên tâm rời đi.

Thẩm Ấu Sở rốt cục cũng có thể tiến vào xưởng, cô và Tiêu Dung Ngư hiểu ngầm là chờ ở hai bên tầng hành chính.

Ban ngày tiếp tục có người tới, nếu là đám Cao Gia Lương, bọn họ liền tới tìm bên Tiêu Dung Ngư; nếu như là bạn học thời đại học, bọn họ liền tới tìm bên Thẩm Ấu Sở.

Hai người Lương Mỹ Quyên chạy tới chạy lui, Trần Triệu Quân không nhìn được, kéo bà nói: "Bà đang làm gì đấy?"

"Lát nữa tôi ra ngoài ăn cơm với Tiểu Ngư Nhi, bây giờ chuẩn bị mua cơm cho Tiểu Thẩm." Lương Mỹ Quyên nói.

Trần Triệu Quân vỗ vỗ đầu: "Bà có bị thần kinh không, bên Tiểu Thẩm bà còn cố làm gì nữa, bà cũng nghĩ tới bắt cá hai tay nữa hả?"

"Tôi không biết cái gì gọi là bắt cá hai tay hết."

Lương Mỹ Quyên giả bộ hồ đồ: "Nói chung đều là bạn học của con trai tôi, cũng không thể để người ta đói bụng được."

Kỳ thực không chỉ có Lương Mỹ Quyên bận bịu, có mấy người cũng đang bận rộn.

Cao Gia Lương nhìn thấy Thương Nghiên Nghiên ở phía đối diện, trong lòng suýt chút nữa cảm động muốn khóc: "Tôi vốn không nghĩ tới thăm Trần Hán Thăng, có điều đều là bạn học một thời gian, không nghĩ tới lại gặp phải Tiểu Kim ở đây, thực sự người tốt được báo đáp tốt."

Cao Gia Lương thừa dịp lúc bên cạnh Tiểu Ngư Nhi toàn người là người, chạy chậm qua chào hỏi: "Tiểu Kim."

Thương Nghiên Nghiên chủ yếu đang nắm cổ tay Thẩm Ấu Sở, nhẹ giọng an ủi.

Người phụ nữ cặn bã kiều diễm này đều có một loại giả tạo và cá tính với những người khác, chỉ vô cùng chân thành với Thẩm Ấu Sở.

Thương Nghiên Nghiên nhìn thấy nam sinh không quen biết, tên cũng xưng hô sai, cô lắc đầu một cái nói: "Cậu nhận lầm người rồi."

"Tôi là A Lương này, hàn huyên lâu như vậy làm sao mà nhận sai được?"

Cao Gia Lương thương tâm nói: "Không biết tại sao giữa chúng ta lại có một sự hiểu lầm, bây giờ không gọi điện thoại được, tin nhắn cũng không có hồi âm, hi vọng cậu có thể cho tôi một cơ hội để giải thích."

Thương Nghiên Nghiên cau mày: "Biện pháp để đến gần này của cậu, thời sơ trung tôi đã từng gặp phải rồi, gần đây tâm tình của mọi người không được tốt, thấy cậu ở mức độ bạn học cao trung của Trần Hán Thăng, tôi không tính toán với cậu, tránh xa ra một chút đi."

Cao Gia Lương cảm thấy dáng vẻ của Thương Nghiên Nghiên không giống như đang đùa giỡn, trong lòng hậm hực quay về.

Ngày cách ly thứ hai lập tức trở thành như vậy, buổi tối Trịnh Quan Thị cười hỏi: "Hai người phụ nữ chờ đợi tư vị như thế nào nhỉ."

Trần Hán Thăng cảm thán một câu: "Một chỗ lông gà."

Ngày thứ hai cũng là một quá trình không kém cạnh.

Tới ngày thứ ba, bác sĩ tuyên bố một tin tốt, ca bệnh Hương Cảng kia không có bệnh trạng của dịch bệnh về đường hô hấp, nhiệt độ của Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Thị đều vô cùng bình thường, một đêm nữa liền có thể gỡ bỏ lệnh cấm túc.

Trần Triệu Quân tìm một chỗ ăn cơm gần đó, ngày mai chuẩn bị để Trần Hán Thăng khoẻ mạnh kính vài chén rượu.

"Chúc mừng cậu nhé, mai là có thể ra ngoài rồi."

Đương nhiên, Trịnh Quan Thị giơ tách cà phê lên đụng một cái với Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng thở dài một hơi: "Kỳ thực tôi có chút không nghĩ ra được."

Trịnh Quan Thị cười híp mắt nhấp một hớp cà phê, bọt cà phê màu trắng dính trên môi, cô tùy ý dùng mu bàn tay lau đi.

Trịnh Quan Thị biết ý tứ của Trần Hán Thăng, hiện tại cách ly ở tầng hành chính này, trái lại trở thành ô dù của hắn, một khi đi ra ngoài những sự tình sau khi tạm thời bị kéo dài kia sẽ xếp ngay trước mắt.

"Chúc cậu giải quyết thuận lợi a."

"Miệng lưỡi không có tác dụng đâu, tốt xấu gì chúng ta đã cùng nhau trải qua sinh tử, sau này đầu tư một chút vào việc kinh doanh của tôi thì sao hả?"

"A, tên đàn ông cặn bã trẻ tuổi, để xem ngày mai cậu có thể bảo toàn được tính mạng trước không đã."

……

Sáng sớm ngày thứ hai, ánh mặt trời đầu xuân thăm dò qua cửa sổ, ánh sáng giống như từng mảnh vàng vụn tiếp nối nhau rơi vãi dưới mặt đất, Trần Hán Thăng biết rốt cục cũng phải đối mặt với chuyện này rồi.

Bác sĩ vẫn đo nhiệt độ cho Trần Hán Thăng như thường ngày, có chút kỳ quái nói: "Nhiệt độ bình thường, nhưng tim cậu đập rất nhanh a."

Trần Hán Thăng cười cợt không lên tiếng.

Đo nhiệt độ xong còn có một loạt thủ tục cần phải làm, gần tới 10 giờ, Trần Hán Thăng rốt cục cũng rửa sạch được những tạp vật hoá thành ghét bẩn trên người mình.

Hắn hít sâu một hơi đang định bước ra ngoài, Trịnh Quan Thị nói ở sau lưng: "Cố lên, bãi binh đi!"

Trần Hán Thăng không quay đầu lại, "bạch bạch bạch" đi ra khỏi tầng hành chính, còn chưa đứng vững bước, đột nhiên nghe được một loạt tiếng vỗ tay phần phật.

Cán bộ chính phủ của khu Giang Lăng, lãnh đạo học viện Tài chính Kinh tế, lãnh đạo của Bộ giáo dục, bạn học, bạn bè, còn có người nhà thân thiết nhất tất cả đều ở đây, bọn họ cùng nhau tạo nên tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất.

"Tổ sư, thứ gì vậy, lão tử không phải anh hùng dân tộc a, không cần phải làm cách cao quý như vậy đâu."

Trong lòng Trần Hán Thăng còn chưa nghĩ rõ ràng, liền nhìn thấy Tiêu Dung Ngư đột nhiên nhào vào trong lồng ngực của hắn.

"Tiểu Trần…"

Động tác này thật giống như vô cùng thân mật, kỳ thực không có mấy người để ý, bởi có rất nhiều người tới ôm lấy Trần Hán Thăng, lão Trần, mẹ ruột, Vương Tử Bác…

Trần Hán Thăng ôm mỗi người một cái, sau đó liếc một cái tới một vị trí nào đó.

Không gặp Thẩm Ấu Sở.

Cô thật sự không nói dối, một khắc Trần Hán Thăng đi ra đó, cô chủ yếu liền lặng lẽ rời đi.

"Anh về thăm cô ấy một chút trước đi."

Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu lên nói, đôi mắt sưng như trái đào.

"Em…không sao đâu."

Trần Hán Thăng cảm thấy rời đi vào lúc nào không thích hợp lắm.

"Đi thôi, bọn em sẽ tới khách sạn đợi anh, em sẽ nói anh quay về thay quần áo."

Tiêu Dung Ngư nắm tay Trần Hán Thăng đi tới cửa xưởng: "Đi nhanh về nhanh, bọn em chờ anh đấy."

Lữ Ngọc Thanh còn vô cùng kỳ quái: "Sao con đẩy Trần Hán Thăng đi rồi."

"Anh ấy quay về thay quần áo ạ."

Trong mắt Tiêu Dung Ngư mang theo nước mắt, đổ rào rào xuống.

"Ai nha, thằng bé ra ngoài rồi con còn khóc cái gì nữa chứ."

Lữ Ngọc Thanh đau lòng ôm khuê nữ của mình vào trong lòng.

"Con cũng không biết tại sao nữa."

Tiêu Dung Ngư buông đầu xuống đặt trên bả vai của Lữ Ngọc Thanh: "Mẹ ơi, trong lòng con thật sự khó chịu a."

Trần Hán Thăng về tới căn cứ gây dựng sự nghiệp ở trường, Thẩm Ấu Sở quả nhiên đang ở đây, cơ thể nằm nhoài trên bàn khóc không thành tiếng.

Kỳ thực, cô cũng rất muốn ôm Trần Hán Thăng một chút.

Tiếng bước chân làm kinh động tới Thẩm Ấu Sở, cô không nghĩ tới Trần Hán Thăng lại quay về, không phải nói là tới khách sạn để chúc mừng sao?

"Xin lỗi."

Trần Hán Thăng muốn nói rất nhiều, cuối cùng chỉ hội tụ thành hai chữ này.

Thẩm Ấu Sở lắc đầu một cái, mặc cho nước mắt như từng viên trân châu sáng lấp lánh lăn xuống theo gò má, nhỏ xuống bộ đồng phục học sinh cũ, lập tức biến thành một vệt nước hình vòng tròn.

Vừa mở miệng, nước mắt lập tức lạc đường rơi vào.

"Em, sau này em cũng gọi anh là Tiểu Trần được chứ?"

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro