Chương 126: Trần Hán Thăng không xứng với nữ Bồ Tát
Tuổi của Trương Vệ Lôi kỳ thực còn nhỏ hơn một chút so với Trần Hán Thăng, sau khi bỏ học liền làm náo loạn xã hội, có Trương Vệ Vũ che chở về cơ bản cũng chưa từng chịu thiệt thòi gì, trừ lần bị Trần Hán Thăng đánh ở cửa Cảng Thành Nhất Trung.
Làm cho hắn không chịu được nhất là, Trương Vệ Vũ lại không chịu giúp báo thù, vẫn thường xuyên làm quen qua lại với Trần Hán Thăng, trận đòn này chính là chịu đựng uổng công rồi.
Trương Vệ Vũ đến nhờ vả Trần Hán Thăng, kỳ thực trong lòng Trương Vệ Lôi vạn lần đều không muốn nhưng hết cách, hiện tại Trần Hán Thăng kêu hắn cạo mái tóc dày đặc đáng tự hào, Trương Vệ Lôi trực tiếp không làm.
Có điều vừa quay đầu, Trương Vệ Lôi phát hiện anh ruột không đi theo.
"Trương Vệ Vũ ngu ngốc này, cẩn thận bị Trần Hán Thăng bán đi đấy!"
Bước chân của Trương Vệ Lôi không ngừng lại, dự định đi theo con đường cũ ra khỏi học viện Tài chính Kinh tế, có điều bị một bảo vệ tay cầm gậy cao su cản lại ở cửa.
"Ra ngoài cũng được, giao tiền ăn trộm của người ta ra đây trước đã."
"Tiền ăn trộm gì chứ, con mẹ nó ông bị điên rồi."
Vốn tâm tình của Trương Vệ Lôi đang không tốt, không hiểu sao lại bị cản lại càng khó chịu hơn.
Bảo vệ nghĩ thầm đã trộm đồ còn dám lớn lối như vậy, người bị hại cũng đã gọi điện thoại tới đây rồi.
"Tôi khuyên cậu đừng có mạnh miệng nữa, người ngoài vào trong trường lại còn trộm đồ trong trường như cậu, tôi cũng có thể trực tiếp báo cảnh sát đấy."
Bảo vệ trầm giọng nói, ý vị cảnh cáo trong giọng nói rất nặng nề.
"Tôi trộm cái con mẹ nhà ông ấy."
Trương Vệ Lôi mất kiên nhẫn đẩy bảo vệ một cái: "Cút ra, đừng có cản đường nữa."
"Đùng".
Bảo vệ trực tiếp đánh một côn.
Bảo vệ không dám đánh học sinh của trường, thế nhưng đối với loại người không phải sinh viên đại học ra khỏi trường, còn vào trường trộm đồ, lúc ngăn cản còn dám động tay phản kháng, có đánh cũng căn bản không có gánh nặng nào trong lòng.
"Đệt!"
Trương Vệ Lôi thống khổ kêu lên một tiếng.
Loại gậy cao su này tuy bên ngoài là cao su, nhưng chất liệu vô cùng cứng cáp, loại có hình thức đầu xoắn ốc, đánh người đau đến xót ruột.
"Đùng".
Lại một côn nữa.
Trương Vệ Lôi đau đến không có cách nào đứng thẳng lên được, "xoạch" một tiếng ngồi khuỵu dưới đất.
"Đã sợ như vậy rồi, còn tưởng trâu bò đến thế nào luôn cơ đấy."
Bảo vệ xem thường nhổ một bãi nước bọt: "Thông báo cho Trần Hán Thăng, nói đã bắt được tên lưu manh trộm tiền của cậu ấy ra khỏi trường rồi."
Sau khi Trần Hán Thăng nhận được điện thoại đang chuẩn bị qua đó, hoá ra Trương Vệ Vũ cũng chuẩn bị đi theo, Trần Hán Thăng mỉm cười ngăn hắn lại: "Cậu đừng đi, bằng không nhìn lại không đành lòng, tôi bảo đảm là chỉ bị thương ngoài da thôi."
Trương Vệ Vũ cũng rộng lòng, gật gù cũng thật sự không đi.
Sau phòng gác cửa của học viện Tài chính Kinh tế có một phòng chứa dụng cụ, để một vài vật dụng chữa cháy trong phòng, bình thường hầu như không bật đèn, âm thanh trong phòng trầm thấp, Trương Vệ Lôi bị giam ngồi rên rỉ trong đó.
Hắn nhìn thấy Trần Hán Thăng, phun ngụm nước quát: "Trần Hán Thăng, súc sinh mày vu hại tao!"
Trần Hán Thăng cười cợt, móc 200 yên từ trong túi ra vứt bên cạnh Trương Vệ Lôi: "Ai vu hại cậu chứ, đây chính là tiền cậu trộm được của tôi."
Trương Vệ Lôi sửng sốt một chút, hắn hoàn toàn không nghĩ tới còn có loại thao tác này.
"Cho nên mới nói anh trai cậu liền vô cùng thông minh, cậu ta chưa bao giờ có xung đột với tôi, không phải bởi vì tôi có thể đánh người đâu."
Trần Hán Thăng móc một chiếc kéo từ trong túi ra, cười hì hì đến gần hơn một chút: "Bởi tôi còn ác hơn các cậu nữa."
"Mày làm gì thế, mày đừng có qua đây, đi ra a…."
Trương Vệ Lôi một chút cũng không giãy dụa được, bởi hắn căn bản không sử dụng được sức mạnh nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Hán Thăng "Xoạt xoạt, xoạt xoạt" cắt đi mái tóc của mình.
Từng mảng từng mảng da đầu lạnh buốt cả người, Trương Vệ Lôi cuối cùng cũng đầu hàng số phận nằm nhoài trên gạch men sứ lạnh giá trong phòng chứa đồ, hắn đột nhiên rất nhớ Cảng Thành.
Khi đó tuy mình không có tiền, nhưng lại rất vui vẻ, nắm giữ sự tự do, không bị ràng buộc.
Hiện tại mình vẫn không có tiền như cũ, không chỉ không còn tự do nữa, đến tóc cũng không còn nữa.
Trước hết Trương Vệ Lôi oán hận Trần Hán Thăng, sau đó lại oán giận Trương Vệ Vũ, nếu như không phải anh ta mang mình tới làm công, cũng sẽ không có tình huống như vậy;
Cuối cùng, Trương Vệ Lôi lại đang oán giận bản thân mình, lúc trước ở trong xưởng tại sao cứ phải đánh nhau, kỳ thực điều kiện ở chỗ đó cũng khá mà.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trương Vệ Lôi lại oà khóc.
Trần Hán Thăng có chút buồn bực: "Con mẹ nó cậu khóc cái gì chứ, biết lão tử giúp cậu cắt tóc là mang ý nghĩa như thế nào không?"
"Mang ý nghĩa là sau hai mươi năm cậu sẽ có một tư bản để khoác lác, ngày nào đó đầu tháng 4 năm 2003, Trần Hán Thăng giúp tôi cắt tóc đấy."
"Con mẹ nhà mày ấy, ô ô ô…"
Trương Vệ Lôi nghĩ thầm tao đã như vậy rồi, mày còn ở đây khoác lác nữa.
Trần Hán Thăng thở dài một hơi, sao chàng trai này không tin chứ.
Cắt tóc xong Trần Hán Thăng phủi mông một cái đi ra ngoài, còn dặn dò bảo vệ: "Thằng nhóc này là em trai của một người bạn, cứ nhốt nó ngay trong phòng chứa đồ này một buổi tối, mài dũa dã tính của nó."
Bảo vệ cười đồng ý.
Sau khi Trần Hán Thăng quay về, Trương Vệ Vũ hỏi tình hình của hắn như thế nào.
"Em trai của cậu rất được a."
Trần Hán Thăng cười nói: "Chỉ là có hơi khách khí quá, tôi giúp cậu ta cạo đầu, cậu ấy còn cảm động phát khóc."
……
Sáng ngày thứ hai, Trần Hán Thăng tới phòng chứa đồ xách Trương Vệ Lôi chạy ra ngoài, sau khi mang về căn cứ gây dựng sự nghiệp Trương Vệ Vũ quả thực không thể tin nổi.
Người em trai lúc nào cũng hung hăng có thể trở nên thật thành thật, yên lặng ngồi xổm trong góc tường, co đầu tắm nắng, sinh viên đại học kiêm chức chuyển hàng chuyển phát nhanh không cẩn thận giẫm vào, hắn còn chủ động thu chân lại.
"Cậu xem, dưới gậy gộc ra hiếu tử, câu nói này không phải là không có đạo lý đâu a."
Trần Hán Thăng dương dương tự đắc khoe khoang với Trương Vệ Vũ.
Truơng Vệ Vũ có chút đau lòng cũng hơi xúc động, sớm biết như vậy sao lúc trước còn như thế, Trương Vệ Lôi chịu uất ức trong lòng, toàn bộ đều nắm trong tay Trần Hán Thăng.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Ấu Sở mua bữa sáng ở nhà ăn mang tới.
Cô chuẩn bị bữa sáng kỹ càng cho Trần Hán Thăng trước, Trần Hán Thăng chỉ chỉ Trương Vệ Lôi trong góc tường, ra hiệu đưa cho hắn một túi.
Có điều Trần Hán Thăng bất đắc dĩ phải làm kẻ ác, nhưng nhân vật "Người lương thiện" này sẽ do Thẩm Ấu Sở đảm nhiệm, tỷ như để Thẩm Ấu Sở giúp Hoàng Tuệ rửa hoa quả trên xe lửa cũng vậy.
Bản thân không cần những thiện duyên này, nhưng Trần Hán Thăng đồng ý sáng tạo cho Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở mang theo một túi bữa sáng đi tới góc tường, nhẹ nhàng nói: "Ăn ít điểm tâm đi này."
Trương Vệ Lôi ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời tuy cô bé này đang đeo khẩu trang, nhưng ánh mắt lộ ra bên ngoài vẫn lương thiện dịu dàng như vậy, mái tóc đen khẽ bay lượn bồng bềnh trong gió xuân.
Mỹ lệ, nhưng không sinh ra mảy may một ý xấu nào.
"Cảm ơn."
Từ ngữ này đối với Trương Vệ Lôi mà nói hầu như đã bị lãng quên rồi, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tìm ra trong đầu.
Thẩm Ấu Sở đặt bữa sáng ở bên cạnh rồi quay trở lại 101, Trương Vệ Vũ còn chủ động đứng lên cảm ơn.
Trần Hán Thăng cười vung vung tay, ta hiệu không đáng phải khách khí đến như vậy.
Đảo mắt một cái đã qua một ngày, buổi tối rốt cục Trương Vệ Lôi không cần phải ngủ ở phòng chứa đồ nữa, trong kho hàng 102 có sẵn giường chiếu.
"Anh ơi, anh ngủ chưa?"
Trương Vệ Lôi đột nhiên hỏi.
"Chưa."
Trương Vệ Vũ trả lời vô cùng ngắn gọn.
"Hôm nay, cô gái kia…"
Trương Vệ Lôi còn chưa nói dứt lời, đột nhiên ngực căng lên, hoá ra Trương Vệ Vũ nhảy lên tóm lấy ngực mình, đến mức hô hấp cũng không kịp.
"Con mẹ nó em đang suy nghĩ cái gì thế?!"
"Trường Mâu" Trương Vệ Vũ một mặt dữ tợn: "Đó là người của Trần Hán Thăng, em muốn cũng không được nghĩ tới, chuyện tối hôm qua còn giáo huấn chưa đủ nữa à, em sẽ bị cậu ta xoay vòng đến chết mà không hiểu chuyện gì đấy!"
Trương Vệ Lôi sững sờ nhìn Trương Vệ Vũ, đột nhiên tránh khỏi sự ràng buộc của hắn: "Em không nghĩ gì cả, cũng không dám nghĩ, em chỉ là muốn nói cô gái kia thật giống với Bồ Tát, Trần Hán Thăng không xứng với cô ấy!"
"Em có thể xứng hay sao?"
"Em cũng không xứng, không có ai trên thế giới xứng với Bồ Tát hết."
Sau đó trong kho hàng là một trận yên tĩnh.
"Anh à, trước đây anh có sợ Trần Hán Thăng đến vậy đâu."
"Hôm nay cậu ta nói với anh một chuyện, sau khi nghe xong, anh cảm giác mình đúng thật giống một kẻ đần độn."
……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro