Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 121: Vị chua của mùa xuân

Vai của Trần Hán Thăng đột nhiên bị ai đó vỗ một cái.

"Cậu lại tới đón tôi quay về à?"

Thương Nghiên Nghiên mặc một chiếc áo gió dài, hình thức xinh đẹp nhưng rất mỏng, đùi được bao bọc bởi một tầng tất chân màu đen, trong đêm đông khom người cũng bị đông cứng đến run lẩy bẩy.

Trần Hán Thăng đánh giá một lúc, phất tay một cái nói: "Lên xe."

"Được, cảm ơn lớp trưởng ba ba."

Thương Nghiên Nghiên eo mèo ngồi vào ghế phụ lái, lúc đóng cửa còn hướng về phía Trần Hán Thăng cười cợt.

Cô đúng là thật sự vui vẻ, không nghĩ tới đợi xe công cộng còn có thể gặp được Trần Hán Thăng, như vậy một là không cần chen lấn trên xe công cộng, hai là có cơ hội cho hai người ở một mình tán gẫu trong hoàn cảnh chật hẹp như vậy.

Nhưng khoé mắt của Trần Hán Thăng nhảy nhảy, nghĩ thầm cũng còn may là không đồng ý với Tiểu Ngư Nhi về việc chỗ ngồi kế bên tài xế chỉ để cho một mình cô ngồi, nếu không lại tìm ra một sợi tóc dẫn đến cãi nhau nữa mất.

Hắn hút thuốc ở bên ngoài xong, ngồi lên xe trong mũi toàn là mùi hương của mỹ phẩm.

Đây chính là đặc điểm cá nhân của Thương Nghiên Nghiên, thích trang điểm đậm, tâm tư thành thục hơn nhiều so với sinh viên đại học phổ thông, nói chuyện còn mang theo mùi vị gợi cảm của phụ nữ.

"Sau 25 tuổi, lại là một cô gái hồng lâu."

Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn Thương Nghiên Nghiên, luận về tướng mạo Thương Nghiên Nghiên càng xinh đẹp hơn Trương Minh Dung.

Dọc đường đi Trần Hán Thăng đều suy nghĩ chuyện gì đó, Thương Nghiên Nghiên vốn chờ Trần Hán Thăng chủ động mở miệng, sau đó cảm thấy không quá đáng tin, tràng giang đại hải nói: "Mấy ngày nữa tôi muốn tới trạm phát thanh trường nhận lời mời, bốn năm đại học chung quy cũng phải lưu lại một chút nhung nhớ a."

"Đây là chuyện tốt đấy."

Trần Hán Thăng gật gật đầu nói, tiếng phổ thông của Thương Nghiên Nghiên không tệ, âm thanh còn tô điểm một chút hương vị trầm thấp, không biết sẽ trở thành giấc mơ đêm khuya cho bao nhiêu nam sinh nữa.

"Tôi có quen biết với cán bộ hội học sinh ở chỗ trạm phát thanh, đến lúc đó giúp cậu chào hỏi cũng được."

Trạm phát thanh chính là cơ cấu hạ tầng của đoàn ủy, Trần Hán Thăng bây giờ là người của mình.

Thương Nghiên Nghiên cười duyên một tiếng: "Cảm ơn nhé, cậu ở trong trường cũng coi là một người thành đạt, có quan hệ, có sản nghiệp, có điện thoại, còn có cả xe nữa."

"Còn có cả em gái xinh đẹp nữa."

Thương Nghiên Nghiên sáp đầu lại, lặng lẽ nói.

Trần Hán Thăng hơi hơi chếch ra một chút, bởi lúc nói chuyện hơi thở của Thương Nghiên Nghiên đều phả lên trên mặt mình.

"Quan hệ ra trường liền không dùng được nữa, nhà không phải của tôi, xe chỉ mượn dùng thôi, điện thoại di động nói nghiêm chỉnh chỉ có thể xem là đồ cấp trên phân phát, chỉ có mấy em gái xinh đẹp là tự mình có thôi."

Chú ý tới động tác tránh hiềm nghi của Trần Hán Thăng, Thương Nghiên Nghiên thở dài thăm thẳm một hơi: "Tôi cho rằng trải qua thời gian môt năm, cậu sẽ cam lòng liếc mắt nhìn về phía của tôi cơ đấy."

"Đợi một ngày nào đó lòng tôi luẩn quẩn, tôi sẽ nói chuyện yêu đương với cậu."

Trần Hán Thăng cười hì hì nói.

Kỳ thực ở cùng Thương Nghiên Nghiên vẫn vô cùng ung dung, lúc nói chuyện Trần Hán Thăng có thể không cần phải kiêng kỵ quá nhiều.

Quả nhiên Thương Nghiên Nghiên cũng không tức giận, trái lại còn nghiêm trang nói: "Tôi đoán nhé, lúc cậu không muốn sống nữa, nói không chừng chính là lúc cậu bất ngờ có một đứa nhỏ với một người phụ nữ nào đó, thế nhưng người phụ nữ đó cậu lại không thích."

Trần Hán Thăng sửng sốt một chút, không nghĩ tới Thương Nghiên Nghiên lại đưa ra loại thị giác này.

"Nếu như thật sự có một ngày như vậy, vậy cậu cứ tìm đến tôi nhé."

"Tìm cậu làm cái gì?" Trần Hán Thăng có chút kỳ quái.

"Tôi giúp cậu mang đứa bé này."

Thương Nghiên Nghiên nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ: "Sau này tôi không muốn nói chuyện yêu đương, không muốn kết hôn, sau khi tốt nghiệp cũng không muốn đi công tác, chỉ muốn mở một tiệm cà phê hoặc tiệm bán hoa, không muốn đàn ông, bởi không có một ai tốt cả, cũng không muốn sinh con, bởi sợ đau."

Tư tưởng của Thương Nghiên Nghiên đúng là vô cùng tiến bộ, đây là ý nghĩ của rất nhiều nữ sinh mười mấy năm sau đó, có điều đó là bởi nguyên nhân thời đại tạo thành, điều này của Thương Nghiên Nghiên là bởi những sự phức tạp đã trải qua tạo thành.

"Được, thật sự có một ngày như vậy tôi sẽ tới tìm cậu."

Trần Hán Thăng chỉ cho là chuyện cười.

"Tốt nhất là con gái a, tôi thích con gái."

Thương Nghiên Nghiên lại một mặt bày ra dáng vẻ chờ mong.

Sau khi quay về trường, Thương Nghiên Nghiên nói lời cảm ơn rồi xuống xe, Trần Hán Thăng cũng quay về ký túc xá, hắn không để cuộc đối thoại đó ở trong lòng.

3 tháng sau đó, quả nhiên toàn quốc bắt đầu lệnh giới nghiêm, các loại thông tin đồn đại nối đuôi nhau không dứt.

Cũng may trong trận dịch bệnh về đường hô hấp này, kỳ thực hai nơi Quảng Đông và thủ đô là nghiêm trọng nhất, rất nhiều trường đại học đã bắt đầu đóng cửa, thế nhưng vùng đất phì nhiêu của tỉnh Tô Đông lại không có bất kỳ một ca bệnh thực thực hư hư nào, vùng ngoại thành Giang Lăng lại càng an toàn hơn.

Có điều biện pháp dự phòng vẫn có không ít, trong học viện Tài chính Kinh tế xuất hiện các loại hoành phi "Siêng rửa tay, siêng thông gió", một khi có học sinh xuất hiện tình huống đau đầu bốc hoả, lập tức đưa đi kiểm tra đúng lúc.

Thông tin nói giấm trắng tiêu độc rất hữu hiệu, Hồ Lâm Ngữ chuyên tới kiến nghị dùng phí sinh hoạt lớp mua về phát cho từng ký túc xá.

Mặc dù Trần Hán Thăng biết sẽ không có chuyện gì, nhưng cũng không lập dị, hơn nữa các lớp khác cũng đều làm như vậy, liền trong chớp mắt, toàn bộ học viện Tài chính Kinh tế đều là sau khi giấm trắng đun sôi phát ra vị chua.

"Mùa xuân năm 2003, không có hương hoa, không có tiếng chim, mọi người đều là bình giấm chua a."

Trong căn cứ gây dựng sự nghiệp 101, Trần Hán Thăng không thể làm gì nhìn chằm chằm chiếc lò vi sóng nhỏ xếp ở chính giữa, trên mặt còn có một bát sứ đựng giấm trắng, toả ra bong bóng trắng "ùng ục ùng ục", khắp phòng đều là giấm trắng "toả hương".

Toàn bộ sinh viên đại học kiêm chức lui tới làm việc đều đeo khẩu trang, người nào cũng chỉ chừa mỗi đôi mắt ở bên ngoài.

Trần Hán Thăng đột nhiên phát hiện, có mấy người chỉ lộ ra đôi mắt lại vô cùng xinh đẹp.

Có điều người đẹp vẫn mãi xinh đẹp, tỷ như Thẩm Ấu Sở.

"Uống, uống rễ bản lam căn* đi."

Thẩm Ấu Sở pha bột rễ bản lam căn ra lấy nước uống.

Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên nhìn một chút, Thẩm Ấu Sở cũng chỉ lộ ra một đôi mắt, đơn thuần trong suốt, thế nhưng đuôi mắt hoa đào thoáng cong lên gợi nên một luồng ý vị đặc thù.

Nếu Thẩm Ấu Sở 19 tuổi ngẩng đầu, bao nhiêu nữ sinh của học viện Tài chính Kinh tế sẽ phải cúi đầu chứ.

"Mùi vị khó ngửi thế, không uống đâu."

Trần Hán Thăng vung vung tay tiếp tục đọc báo cáo tài vụ, tuy chuyện làm ăn chuyển phát nhanh cũng chịu ảnh hưởng, nhưng bây giờ tại hai phần nghiệp vụ của Trần Hán Thăng, doanh thu của xưởng thiết bị điện tử còn kiếm được nhiều hơn so với chuyển phát nhanh trường học nữa.

Thẩm Ấu Sở bưng bát đứng ở bên cạnh một lúc, nhìn thấy Trần Hán Thăng không phản ứng với mình, yên lặng ngồi vào trước máy tính.

Một lát sau, rễ bản lam căn nguội đi, Thẩm Ấu Sở lại đặt trên lò vi sóng hâm nóng một chút, lần thứ hai mang tới, nhỏ giọng nói: "Uống, uống rễ bản lam căn đi."

Trần Hán Thăng không còn cách nào khác: "Nếu như tôi không uống, cậu định qua một thời gian ngắn nữa lại hỏi một lần đúng không."

Thẩm Ấu Sở không nói lời nào, có điều thái độ đại khái là như vậy.

"Được được được, cậu thắng, tôi uống."

Trần Hán Thăng bưng bát lên uống hết, cũng may rễ bản lam căn là dược liệu thuốc Đông y, uống một chút cũng không có tác dụng phụ gì.

Sau khi Thẩm Ấu Sở thấy Trần Hán Thăng uống xong, cô rửa bát thật sạch sẽ rồi đặt vào trong bao nhỏ của mình.

Đoạn điệp khúc này gần đây mỗi ngày đều biểu diễn, Thẩm Ấu Sở đại khái biết Trần Hán Thăng không muốn uống rễ bản lam căn, vì vậy tự mình mang theo bát, mang theo bột pha nước uống, mỗi ngày một gói nhắc nhở đúng giờ.

Thẩm Ấu Sở đối mặt với những vấn đề này trái phải rõ ràng, vẫn giữ sự kiên trì của bản thân mình.

Trong lòng Trần Hán Thăng nghĩ: "Trước đây những việc nhỏ cô ấy nghe lời như vậy, tựa hồ là không quá chú ý, vì vậy hết thảy đều nghe theo mình."

Vừa nghĩ như vậy thật giống như ra vẻ tâm nhãn của mình có hơi nhỏ, Trần Hán Thăng không nhịn được mà mặt đỏ ửng lên.

Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Ấu Sở, vẫn dáng vẻ ôn nhu yếu ớt đó, nói chuyện thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ, có lúc sẽ đỏ mặt nói lắp như cũ, lúc mất hứng còn có thể nhẹ nhàng giậm chân.

_______________________

(*) Bản lam căn: Đọc lại chú thích chương 119

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro