Chương 120: Biến tôi thành cây ATM à?
Buổi chiều ngày thứ hai Trần Hán Thăng mang người đi tới xưởng thiết bị điện tử Tân Thế Kỷ, sau khi liên lạc với phó chủ quản hậu cần Triệu Xuân Minh, nói việc mình đã sắp xếp ra.
Khoé mắt của Triệu Xuân Minh quét qua ba người một lúc, trong này có một người phụ nữ là Nhiếp Tiểu Vũ, xem ra cũng không thể nói là xinh đẹp được, bĩu môi nói: "Sao người nào cũng giống như sinh viên đại học vậy."
Trần Hán Thăng đưa một điếu thuốc tới, còn bận bịu giúp nhen lửa: "Có thể làm được việc mà, quản thân phận của họ để làm gì đâu."
Triệu Xuân Minh mới vừa thu nhận 1000 yên và hai bao thuốc lá, bây giờ ông không dễ dàng để chọn lựa đâm chọc, gật gật đầu nói: "Nếu người anh em họ Trần đã mở miệng, phía bên tôi không thành vấn đề nữa."
Trần Hán Thăng quay đầu về phía các sinh viên đại học kiêm chức nói: "Các cậu tới làm quen với đường đi của khu hành chính trước đi, buổi tối tự mình về trường, tôi tiếp chủ quản Triệu ra ngoài đàm luận công việc đã."
Triệu Xuân Minh nhìn thấy Trần Hán Thăng hiểu quy củ đến phi thường, cười đến mức da mặt cũng bị nhăn nheo: "Người anh em họ Trần rất biết làm người a, sau này tiền đồ khó có thể đo lường nha."
"Mọi người cùng kiếm củi mới đốt được ngọn lửa cao, vẫn là phải dựa vào sự giúp sức nâng đỡ của mọi người."
Trần Hán Thăng vừa khách khí, vừa lái xe chuẩn bị ra khỏi xưởng điện tử, lúc đi ngang qua cửa lớn một chiếc xe thể thao màu đỏ thắm sượt qua người.
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn, chính là chiếc xe hỏi đường hôm khai giảng.
Triệu Xuân Minh dường như có hơi sợ chiếc xe thể thao kia, nói một cách chính xác hơn là ông sợ người lái xe, ông nhún vai rụt đầu lại.
Trong lòng Trần Hán Thăng rất muốn biết thân phận của người phụ nữ kia, liền tìm đề tài mở miệng: "Chủ quản Triệu, đêm nay có muốn ăn gì đó không?"
"Hải sản thì sao?"
Triệu Xuân Minh trực tiếp nói, dự định của ông chính là chuyên chọn quý ăn.
Trần Hán Thăng nghe xong, trong lòng không nhịn được mắng: "Ăn ma túy tổng hợp nhé, nghiệp vụ của cái công xưởng này mỗi tháng cũng chỉ hơn 3 vạn yên, trong đó lão tử phải phát tiền lương cho các anh em, hải sản cấp cao một vài miếng cũng đã phải hơn vạn rồi."
Triệu Xuân Minh cũng thật là giống với cách nói của Chung Kiến Thành, một cái động không thấy đáy, vừa tham lam vừa không biết tốt xấu gì hết.
"Sao vậy, Trần tổng cảm thấy quá đắt đỏ phải không?"
Triệu Xuân Minh nghiêng người dựa vào cửa sổ xe, sắc mặt không chút thay đổi nhìn Trần Hán Thăng.
"Ăn đồ ăn sao lại chê đắt chê rẻ chứ, hài lòng là được rồi."
Trần Hán Thăng cười ha hả nói.
Yêu cầu của Triệu Xuân Minh lúc này mới hoà hoãn được.
"Có điều."
Trần Hán Thăng một mặt nghiêm túc nói: "Luận chứng thông qua khoa học, mùa đông nên ít ăn hải sản, đặc biệt là đàn ông càng phải ăn ít hơn, bởi không tốt cho phương diện kia."
"Thật hay là giả thế?"
Con người trung niên gầy gò khô cứng Triệu Xuân Minh này, quan tâm nhất chính là phương diện năng lực, đặc biệt bây giờ ông càng ngày càng cảm thấy lực bất tòng tâm, vì lẽ đó câu nói này của Trần Hán Thăng lần đầu tiên bắn trúng điểm G của ông.
"Đương nhiên là sự thật rồi."
Trần Hán Thăng khẳng định đến phi thường: "Ngài hiểu được ngũ hành mà, mùa đông có tính hàn, hải sản cũng có tính hàn, kết hợp với nhau chính là hàn càng thêm hàn, đàn ông chúng ta lại dựa vào luồng lửa nhiệt trong đan điền, mùa đông ăn hải sản không phải là trực tiếp dập tắt rồi hay sao."
Nhìn thấy vẻ mặt nửa tin nửa không trên mặt Triệu Xuân Minh, Trần Hán Thăng hắng giọng một cái nói: "Mặt khác, thành phần chủ yếu của gạch cua là Polychlorinated biphenyl, sau khi nó đi qua cơ thể sẽ hấp thu biến thành Serotonin, thứ đồ chơi này có thể làm cho đàn ông biến thành mì sợi."
"Khuếch đại đến vậy luôn sao?"
Nghe được Trần Hán Thăng nói tới những từ ngữ chuyên ngành, Triệu Xuân Minh bắt đầu tin tưởng, dù sao cũng là hai phương diện luận chứng trung và tây, ông khá nể tình nhìn Trần Hán Thăng nói: "Cậu hiểu những thứ này thật đấy."
Trần Hán Thăng không phản đối nói: "Tôi thường xuyên xem chương trình con đường khoẻ mạnh trên đài truyền hình trung ương 10 ấy, còn muốn đi ăn hải sản nữa không?"
"Không ăn nữa, không ăn nữa."
Triệu Xuân Minh vội vã từ chối, cái này không phải đùa giỡn đâu, có đàn ông nào có thể biến thành mì sợi chứ.
Có điều Triệu Xuân Minh không muốn từ bỏ: "Vậy mùa hè chúng ta liền đi ăn hải sản nhé, đến lúc đó sự tổng hợp giữa cái nóng và cái lạnh lẽo, tốt nhất cho cơ thể đấy."
Trần Hán Thăng không nói lời nào, nghĩ thầm ông có thể chờ trong xưởng đến lúc đó hay không chứ.
Có điều tán gẫu như vậy, bởi thảo luận những vấn đề "Riêng tư", hai người liền "Quen thuộc" nhau hơn rất nhiều, Trần Hán Thăng lơ đãng hỏi: "Vừa nãy lúc ra cửa tôi nhìn thấy một chiếc xe thể thao, đó là lãnh đạo nào trong xưởng à?"
"Cô ta không phải là lãnh đạo."
Giọng điệu của Triệu Xuân Minh một bộ xem thường: "Ỷ vào việc đầu thai mà thôi, cái gì không hiểu liền đến chỉ đạo tù mù, lúc thì thay đổi chế độ, lúc thì sáp nhập, tiền lương của lão tử cũng bị người đàn bà nhỏ bé đó cắt mất một phần rồi."
"Là một người phụ nữ sao?"
Trần Hán Thăng giả vờ kinh ngạc.
Triệu Xuân Minh một bụng toàn là oán khí: "Chính là một người phụ nữ, còn là một người Hương Cảng, có khả năng còn chưa đầy 30."
"Vậy thì làm bừa đi."
Trần Hán Thăng khuyên lơi: "Trưởng xưởng của các ngài cứ để cho cô ta làm loạn như vậy à?"
Triệu Xuân Minh cũng lắc đầu một cái rồi thở dài một hơi: "Vậy cũng hết cách rồi, người phụ nữ này là người nắm cổ phần, nói vậy chứ trưởng xưởng cũng vẫn là làm công."
Có điều nói tới chỗ này Triệu Xuân Minh cũng cảm thấy không được đúng lắm: "Một người giao chuyển phát nhanh như cậu hỏi những thứ này để làm gì thế?"
"Hiếu kỳ thôi, con người tôi chính là có tấm lòng hiếu kỳ to lớn thôi."
Kỳ thực cũng gần như là muốn hỏi thăm thông tin, Trần Hán Thăng cười hì hì nói: "Không nói nữa không nói nữa, chúng ta đi ăn cơm nào."
Bữa cơm tối này lại ăn hơn 200, lúc tính tiền Triệu Xuân Minh còn cầm một điếu thuốc lá như không có chuyện gì xảy ra, miệng Trần Hán Thăng không nói lấy một câu nào, ngoan ngoãn tính tiền.
Triệu Xuân Minh nhìn thấy Trần Hán Thăng nghe lời như vậy, lại đưa ra đề xuất đi massage chân thư giãn một chút.
Trần Hán Thăng dùng ngón chân nghĩ cũng biết Triệu Xuân Minh đang muốn làm trò gì, cố ý mang ông rồi chuyên loanh quanh ở các tiệm xoa bóp gâng với đồn công an.
Cuối cùng Triệu Xuân Minh cũng sợ, cầm thuốc lá quay về trong xưởng.
Sau khi vị phó chủ quản hậu cần tham lam này rời đi, Trần Hán Thăng đột nhiên mạnh mẽ ném tàn thuốc.
"Mấy con chó cái, dám mang lão tử ra làm cây ATM!"
Trong lòng Trần Hán Thăng căm tức dị thường, ăn không được uống cũng chẳng xong, thế nhưng lại biến thành một loại thái độ bình thường, mẹ nó liền làm người chịu nhục.
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, đạp một cước vào chân ga đi một đường tới cửa hàng máy tính Châu Giang Buynow.
Sau khi đi vào một cửa hàng hắn hỏi: "Nhà các anh có máy ghi âm không?"
"Em cần dạng máy ghi âm như thế nào nhỉ, bên bọn anh có đủ các loại máy đẳng cấp luôn đấy." Anh trai tiêu thụ viên bé nhỏ nói.
Trần Hán Thăng tính toán yêu cầu của mình: "Một chiếc máy ghi âm loại nhỏ có thể nhận biết âm sắc, có thể mang theo trên người."
Anh trai tiêu thụ viên bé nhỏ lấy ra một thiết bị to bằng ngón cái: "338 yên, không có tạp âm, thời gian chờ pin đầy nhanh, kết nối với máy tính…"
Hắn còn muốn khuếch đại thêm vài câu, Trần Hán Thăng bỏ ra 3 tờ 100 yên rồi cầm hàng rời đi.
"Mẹ kiếp, còn trẻ như vậy, lãnh khốc như vậy, lôi cuốn như thế, chỉ là mua máy ghi âm thôi mà, sẽ không phải FBI chứ."
Bộ phim được hừng hực chiếu đầu tiên năm 2002 là (The Bourne Identity), những từ ngữ như FBI và CIA bắt đầu thịnh hành ở đại lục.
Cho tới những chiếc máy ghi âm này, Trần Hán Thăng tự nhiên chuẩn bị vì Triệu Xuân Minh.
Người này lần đầu tiên gặp mặt liền có thể trần trụi đưa tay ra đòi tiền, lần thứ hai gặp mặt liền bắt đầu không có chừng mực mà đề xuất yêu cầu.
Đối phó với loại quỷ nhỏ khó chơi này, biện pháp giải quyết của Trần Hán Thăng chính là một tay cầm kẹo, một tay đao thương.
Chỉ có điều kẹo này có hạn, vượt qua phạm vi chịu đựng của Trần Hán Thăng, vậy chỉ có thể nói chuyện bằng đao thương mà thôi.
Đi ra khỏi cửa hàng máy tính, Trần Hán Thăng đang chuẩn bị quay về trường học, vai đột nhiên bị ai đó vỗ một cái.
"Cậu lại tới đón tôi quay về à?"
Thương Nghiên Nghiên mặc một chiếc áo gió dài, hình thức xinh đẹp nhưng rất mỏng, đùi được bao bọc bởi một tầng tất chân màu đen, trong đêm đông khom người cũng bị đông cứng đến run lẩy bẩy.
Trần Hán Thăng đánh giá một lúc, phất tay một cái nói: "Lên xe."
"Được, cảm ơn lớp trưởng ba ba."
……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro