Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: 303 có chút chuyện

Vừa nãy lúc Trần Hán Thăng ngồi xuống, "vô ý" lấy tay khoát lên bả vai Tiêu Dung Ngư, chỉ trong nháy mắt có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể mềm mại của Tiêu Dung Ngư đột nhiên căng cứng.

Bất quá khi đó lại có một đám nam sinh viên đại học nín nhịn ở xung quanh, Tiêu Dung Ngư quay đầu đi không nói gì.

Hiện tại mọi người đều đã tản đi, Tiêu Dung Ngư cảm thấy hành động này là quá mức thân mật, vì vậy liền nhắc nhở Trần Hán Thăng chú ý cử chỉ.

"Ai, sao tôi không thể khống chế được ngón tay nhỉ."

Trần Hán Thăng cười hì hì trả lời, có điều đến cả kẻ ngu si cũng nhìn ra được là hắn đang cố ý.

Trong lòng Tiêu Dung Ngư thở dài một hơi, từ biểu cảm của Trần Hán Thăng từ lần từ chối trước, người này vẫn luôn chiếm tiện nghi của mình, trên đầu môi, trên hành động, đương nhiên trong tư tưởng lại khỏi phải nói.

Theo lý thuyết mình nên phát hoả mới đúng, có điều lại cảm thấy vô cùng lập dị, hai người vừa là bạn học lại vừa là bạn thân, bây giờ lại là đồng hương cùng ở đất khách quê người.

"Tốt xấu gì thì cậu ấy cũng đã thích mình ba năm, thẳng thắn cho xong chuyện đi."

Tiêu Dung Ngư quay đầu lại liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng, đường nét ngũ quan lập thể, ánh mắt mang theo vẻ kiêu ngạo và bất cần, Trần Hán Thăng từ cao trung đã như vậy, có điều trước đây hắn vẫn rất có lễ độ với Tiêu Dung Ngư.

Trần Hán Thăng không chú ý tới chuyển động của Tiêu Dung Ngư, hắn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ với thành phố, trong đầu hoàn toàn có một chỗ trống kí ức.

"Bao nhiêu năm trôi qua, không nghĩ anh lại trở về, các em gái ở Viện Tài chính Kinh tế, mọi người khoẻ cả chứ?"

…..

Trạm tàu hoả Kiến Nghiệp tới thành phố đại học Giang Lăng trong gần một tiếng, những sinh viên đại học từ nơi khác tới trước đều không đi xe công cộng lâu như vậy, dọc con đường bị lắc đến mức buồn nôn.

Sắc mặt của Tiêu Dung Ngư sau khi xuống xe cũng không được tốt cho lắm, Trần Hán Thăng nghĩ thầm mấy tên tài xế súc sinh này thực sự một chút cũng không thay đổi, xe công cộng mà làm như máy bay tốc độ thấp vậy.

Đại học Đông Hải và học viện Kinh tế Tài chính chỉ cách nhau một con đường cái rộng 30 mét, cho nên có thể nói là hàng xóm chân chính.

"Không thể mở miệng cho cô ấy biết được, mình nhất định sẽ che chở cho cô ấy, cũng sẽ chọc cho cô ấy bật cười…"

Lúc này, điện thoại của Tiêu Dung Ngư đột nhiên vang lên, Trần Hán Thăng cảm khái không thốt nên lời, năm 2000 đến năm 2010 thực sự là niên đại thần tiên giới âm nhạc Hán Ngữ đấu tranh, các ca khúc kinh điển nghe hoài không chán nhiều vô số kể.

Có điều hắn cũng chỉ cảm khái, Trần Hán Thăng hoàn toàn không biết gì về ngũ âm cả, cũng không tạo được những ca từ như vậy.

Cuộc điện thoại do Cao Gia Lương gọi, cháu trai này tới trường sau đó không quên gọi cho nữ thần, chuyên gọi điện thoại để quan tâm.

Tiêu Dung Ngư khách khí nói hai câu liền chuẩn bị cúp điện thoại, có thể Cao Gia Lương vẫn ở bên kia lặp lại mấy câu phí lời như "Phải chăm sóc thật tốt cho bản thân đó, tôi sắp xếp ổn thoả xong liền sẽ tới tìm cậu, chú ý đừng ra nắng".

Trần Hán Thăng nghe thấy mà phiền lòng, giật lấy điện thoại: "Mẹ nói cậu dài dòng thật đấy, lão tử sẽ chăm sóc tốt cho Tiêu Dung Ngư."

Nói xong hắn trực tiếp ấn tắt điện thoại, Tiêu Dung Ngư tuy rằng không muốn phản ứng với Cao Gia Lương, nhưng dù sao cũng là quan hệ bạn học, hơn nữa Trần Hán Thăng cũng chưa nhận được sự đồng ý của mình đã cúp điện thoại.

"Sao cậu có thể làm như vậy chứ."

Tiêu Dung Ngư còn hy vọng giảng đạo lý với Trần Hán Thăng của hiện tại.

Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn một cái bọc túi xách ở trên đất: "Cậu có đi không, không đi thì tôi quay về trường của mình đây."

Hành lý của Tiêu Dung Ngư thực sự rất nhiều, một cô gái khẳng định không thể xê dịch nổi, cô trừng mắt vài lần với Trần Hán Thăng, trái lại bản thân cũng đầu hàng trước.

"Tiểu Trần, chúng ta hoà thuận đi."

Trần Hán Thăng sửng sốt một chút: "Hoà thuận là có ý gì?"

"Chính là giống như lúc chúng ta ở bên nhau trước đây, có được không."

Tiêu Dung Ngư ủy ủy khuất khuất nói.

Trần Hán Thăng phản ứng lại, nghĩ thầm em gái tốt như cô, khi đó lão tử theo đuổi cô, khẳng định sẽ đối xử hoà nhã với cô, hiện tại không có ý nghĩ này, vả lại tự rước ngột ngạt cho mình.

Bất quá trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại bất cần đời nói: "Cũng được, cậu làm bạn gái của tôi là được."

"Tiểu Trần, trước khi tốt nghiệp đại học tôi không muốn…"

Tiêu Dung Ngư lại như cũ, Trần Hán Thăng lập tức cắt ngang: "OK, vậy bây giờ hai ta bắt đầu đừng nói chuyện gì cả, tôi giúp cậu mang hành lí về kí túc xá, sau đó về trường."

Trần Hán Thăng vác túi to túi nhỏ lên người đi về phía đại học Đông Hải, thái độ hiện tại của hắn khác hẳn với buổi trưa ở trạm trung chuyển hành khách, tuyệt tình đến mức Tiêu Dung Ngư muốn khóc.

Trần Hán Thăng hết sức quen thuộc với đại học Đông Hải, dẫn đường đưa Tiêu Dung Ngư làm thủ thủ tục nhập học xong xuôi, Tiêu Dung Ngư yên lặng đi theo phía sau, cuối cùng Trần Hán Thăng cũng dừng lại ở dưới tầng kí túc xá nữ.

"Tôi giúp cậu chuyển hành lý tới đây, coi như hoàn thành lời hứa với chú Tiêu, có gì đến lúc đó cha cậu báo cáo với cha tôi."

Tiêu Dung Ngư muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy "Vô tình vô nghĩa cố tình gây sự" của Trần Hán Thăng, quẹt miệng đi lên tầng.

"Cắt, tính tình có chút hài hước." 

Trần Hán Thăng cười lạnh một tiếng.

Bởi đây là thời gian báo danh, hiện tại con trai có thể ra vào kí túc xá nữ, Trần Hán Thăng đăng ký sau, phát hiện Tiêu Dung Ngư chậm rì rì đi ở phía trước.

"Tiêu Dung Ngư."

Trần Hán Thăng hô một câu.

"Làm sao!"

Tiêu Dung Ngư dữ dằn quay mặt sang, cô chuẩn bị mặc kệ Trần Hán Thăng có nói gì, cũng phải làm cho hắn xin lỗi trước.

"Cậu đi hướng đó là nhà vệ sinh công cộng, ký túc xá ở bên này, ngu chết được."

Trần Hán Thăng ghét bỏ ra mặt.

"A, a, được."

Tiêu Dung Ngư chỉ có thể khóc không ra nước mắt mà quay lại, yêu cầu xin lỗi hay gì đó đều không tiện mở miệng.

Đẩy cửa lớn ký túc xá nữ phòng 303, bên trong đã có vài nữ sinh vào ở, các cô đều rất hiền lành, đồng thời giúp chuyển hành lý và giới thiệu về nhau.

"Cậu là bạn trai của Tiêu Dung Ngư sao?"

Một nữ sinh có một chiếc răng nanh nhỏ mọc ra, tướng mạo vui vẻ hỏi Trần Hán Thăng.

Đây là sự thể hiếu kỳ của người bạn cùng phòng khác, bởi những người khác đều là do người nhà đưa tới, chỉ có Tiêu Dung Ngư là do một nam sinh đưa tới.

Bình thường quan hệ này, đại khái chỉ có thể là bạn trai bạn gái thôi.

Tiêu Dung Ngư vừa định phủ nhận, cô chuẩn bị nghiêm túc học đại học, không muốn lưu lại ấn tượng "Đàm luận về bạn trai" cho các bạn học.

Nào có biết phản ứng của Trần Hán Thăng lại càng kịch liệt, liên tục xua tay: "Đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm, tôi là bạn học cao trung của Tiêu Dung Ngư, ba của cậu ta trước đó có việc nên nhờ tôi giúp một việc, chỉ có vậy thôi."

Nhìn thấy biểu hiện nghiêm túc biện minh của Trần Hán Thăng, Tiêu Dung Ngư lại có chút xót thương không tên, tiếp tục lắng nghe Trần Hán Thăng nói chuyện với các bạn cùng phòng.

"Vậy cậu học ở trường nào."

Răng nanh nhỏ tiếp tục hỏi.

"Tôi học học viện Kinh tế Tài chính ở cửa đối diện." Trần Hán Thăng đáp.

Nghe thấy tên học viện Kinh tế Tài chính vài người bạn cùng phòng có chút hứng thú liền hưng phấn hơn nhiều, học viện Kinh tế Tài chính so với Đông Đại còn kém hơn rất nhiều, trong đầu các cô vẫn không cọ quậy, vẫn dừng lại ở phong cách nói chuyện ấn tượng.

Răng nanh nhỏ đúng là không chú ý chút nào, cười nói: "Tôi tên là Từ Chỉ Khê, người Kiến Nghiệp, bạn học cậu tên gì?"

"Tôi tên là Trần Anh Tuấn."

Tuy rằng Từ Chỉ Khê là dân bản xứ của Kiến Nghiệp, nhưng Trần Hán Thăng không có một chút luống cuống nào, thậm chí còn im như tượng.

"Nói xạo, không có tên gọi như vậy."

Răng nanh nhỏ không tin, còn hỏi với lên Tiêu Dung Ngư: "Dung Ngư, bạn học của cậu tên là gì vậy?"

"Cậu ta hả, Trần Hán Thăng."

Tiêu Dung Ngư nguýt một cái nói.

"Thật là một đứa trẻ xấu xa biết lừa gạt người khác."

Từ Chỉ Khê cao ráo mập mạp trắng trẻo, đôi mắt to đen láy lúc nói chuyện di chuyển loạn xạ, vóc dáng cũng chỉ có tầm 1 mét 63, có điều da dẻ rất trắng, vừa nói chuyện liền lộ ra hai hàng răng gạo đáng yêu.

"Tôi đúng là tên này."

Trần Hán Thăng đàng hoàng trịnh trọng giải thích: "Hán Thăng phát âm gần giống với từ tiếng Anh handsome, handsome có nghĩa là Anh Tuấn, vì vậy gọi là Trần Anh Tuấn cũng không sai."

"Ha ha ha."

Lần này không chỉ có Từ Chỉ Khê bật cười, mà ngay cả các bạn cùng phòng khác cũng cười theo, chỉ là trong lòng Tiêu Dung Ngư lại càng khổ sở hơn, Trần Hán Thăng trước đây chỉ bằng lòng chọc cười mình.

"Bạn học Trần Anh Tuấn, cậu biết nói chuyện như vậy, thành thật khai báo có rất nhiều bạn gái có đúng không?" Từ Chỉ Khê cười hỏi.

Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Tôi đến từng này tuổi rồi, có rất ít người phụ nữ có thể làm cho tôi rung động."

Hắn liếc mắt nhìn toàn bộ nữ sinh trong kí túc xá, tiếp tục nói: "Các cậu là người thứ 104, 105, 106, 107, 108."

"Xời, thật biết lừa người."

Con mắt Từ Chỉ Khê cong cong mỉm cười, nữ sinh trong kí túc xá cũng nở nụ cười, ai được khích lệ cũng rất vui vẻ.

Trong lòng Tiêu Dung Ngư đếm nhẩm, không nhiều không ít mà vừa vặn 5 người, Trần Hán Thăng đây là cố ý lôi mình vào.

Nhìn thấy dáng vẻ "cấu kết làm bậy" của Trần Hán Thăng và bạn cùng phòng, Tiêu Dung Ngư đột nhiên có cảm giác người đàn ông của mình quá trớn, hít sâu một hơi rồi đi tới, hết sức bình tĩnh nói: "Hán Thăng, cảm ơn cậu đã giúp tôi vận chuyển hành lý, mau chóng về trường báo danh đi."

Trần Hán Thăng gật gù, hắn vốn cũng chuẩn bị rời đi rồi, nào có biết lúc này Từ Chỉ Khê cầm một tờ giấy lại gần: "Đây là số điện thoại của ký túc xá bọn tôi, bạn học Anh Tuấn có thể gọi."

"Không cần."

Tiêu Dung Ngư liếc mắt nhìn, trực tiếp giúp Trần Hán Thăng từ chối: "Trần Hán Thăng gọi điện cũng chỉ có thể là tìm tôi, cậu ấy biết số điện thoại của tôi rồi."

Lần này có chút lúng túng, có thể thi được làm nữ sinh của Đông Đại, nội tâm khẳng định đều kiêu ngạo.

Con mắt Từ Chỉ Khê chuyển động, đi tới trực tiếp nhét tờ giấy vào trong tay Trần Hán Thăng, sau đó nhảy nhảy nhót nhót rời đi.

Tiêu Dung Ngư nhìn Trần Hán Thăng, viền mắt hơi ửng hồng.

Trong lòng Trần Hán Thăng mỉm cười, cái ký túc xá 303 này, có chút chuyện.

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro