Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 119: Lập tức làm xong việc

Trần Hán Thăng đại khái không nghĩ tới sẽ có thể đụng phải Trương Minh Dung ở một trong số cửa hàng 4S.

Nghĩ tới cũng thú vị thật, cô chính là người sống lại trước bữa tiệc tối kia, lúc chúc rượu còn lặng lẽ nắm lấy xoa tay Trần Hán Thăng như một cô gái thanh lâu.

Từ một thiếu nữ ngây ngô đơn giản trưởng thành thành một cô gái thanh lâu ở quán rượu, Trần Hán Thăng có chút ngạc nhiên về quá trình này.

Đương nhiên, hắn không có bất cứ hứng thú nào với bản thân Trương Minh Dung.

Một câu thôi, giá trị nhan sắc không đủ.

Lúc từ cửa hàng xe về trường, Trần Hán Thăng thuận tiện thay xe ở chỗ Chung Kiến Thành, Passat trả cho lão Chung, khởi động lại chiếc Santana hàng dùng rồi kia.

Thẩm Ấu Sở thế mới biết hoá ra xe cũng không phải là do nhặt được.

"Có khả năng sau này sẽ bận bịu một thời gian, phía bên tôi đang nhận lấy hàng chuyển phát nhanh cho một công xưởng…"

Trần Hán Thăng đang giảng giải sự chuyển biến nghiệp vụ cho Thẩm Ấu Sở, đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Trần Hán Thăng liếc một cái phát hiện là Tiêu Dung Ngư, hắn không nghe máy còn nhét điện thoại vào trong túi.

Những lúc như thế này nghe điện thoại sẽ không quá lý trí, hơn nữa rất nhanh sẽ tới trường.

Thẩm Ấu Sở còn nhỏ giọng nhắc nhở: "Có người tìm cậu kìa."

"Không bắt máy trước đã, tôi cho cậu biết quy tắc phổ thông nhé."

Trần Hán Thăng bình tĩnh nói: "Lúc lái xe không thể nghe điện thoại được, như vậy rất dễ xảy ra tai nạn."

"Ác."

Thẩm Ấu Sở chu khuôn mặt nhỏ nói.

Loại chuyện hoang đường này đại khái cũng chỉ có thể dao động Thẩm Ấu Sở một chút mà thôi, nếu như đổi thành Tiểu Ngư Nhi đang ở bên cạnh, không chừng cô sẽ hỏi dò đến cùng xem ai gọi tới.

Sau khi Thẩm Ấu Sở xuống xe, Trần Hán Thăng mới quay về.

"Sao trả lời điện thoại chậm vậy?"

m thanh của Tiêu Dung Ngư có chút mất hứng.

"Vừa nãy có chút việc."

"Có chút việc lập tức có thể không bắt điện thoại của em à, vạn nhất em có chuyện gì thì sao?"

Tiêu Dung Ngư tiếp tục truy cứu trách nhiệm.

Trần Hán Thăng nở nụ cười: "Buổi trưa tôi mời em đi ăn cơm, chúng ta tới nhà hàng ở Nghĩa Ô đi."

"A, vậy được, em thu dọn một chút đã."

Tiêu Dung Ngư lập tức ấn vào nút gọi.

Loại nữ sinh ngạo kiều như Tiểu Ngư Nhi, cô gọi điện thoại đến không hẳn là thật sự có sự việc, thế nhưng, không nghe điện thoại có khả năng sẽ lập tức thật sự có chuyện.

Kỳ thực biện pháp giải quyết cũng vô cùng đơn giản, ngẫm lại dự tính ban đầu khi cô gọi điện thoại là được rồi.

Tiểu Ngư Nhi chính là muốn ăn cơm cùng Trần Hán Thăng, không có mục đích nào khác nữa, vì vậy Trần Hán Thăng đề xuất đi ăn cơm, cô lập tức nguôi giận.

Trần Hán Thăng lái xe tới dưới tầng ký túc xá nữ sinh của Đông Đại, Tiêu Dung Ngư còn không biết bây giờ Trần Hán Thăng có một chiếc xe nhỏ thay cho việc đi bộ, sau khi xuống tầng liền chủ yếu đang tìm chung quanh xem vị trí của Trần Hán Thăng ở đâu.

"Mỹ nữ đi đâu đấy, anh đây Santana hàng đã qua sử dụng có thể chở em đi không?"

Trần Hán Thăng cợt nhả nói.

"Oa, anh lấy đâu ra chiếc xe này vậy?"

"Tôi mua đấy."

Trần Hán Thăng khoác lác bức nói.

Tiêu Dung Ngư chắc chắn sẽ không tin chuyện nhặt xe, vì lẽ đó Trần Hán Thăng thay thế bằng một lý do khác.

Tiêu Dung Ngư cười ngồi vào chỗ ngồi kế bên tài xế, có điều phụ nữ đặc biệt mẫn cảm với mùi hương của người phụ nữ khác, cô mới vừa ngồi xuống mũi nhỏ đã lập tức ngửi thấy một mùi gì đó.

"Thật giống như có một làn hương khác a."

Vừa nãy Thẩm Ấu Sở đã ngồi trên ghế lái phụ, tuy cô không xịt nước hoa, thế nhưng dầu gội đầu cũng có mùi hương.

Thao tác xuất sắc của Tiểu Ngư Nhi không chỉ có như vậy, cô đột nhiên lật qua lật lại mông mình, quả nhiên không ngoài dự đoán mà lấy ra một sợi tóc vô cùng dài.

Đây là tóc của phụ nữ, hô hấp của hai người dâng lên đến lắc lư trái phải, Tiêu Dung Ngư lẳng lặng nhìn Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng trợn mắt ngoác mồm nhìn, nghĩ thầm Tiểu Ngư Nhi em là chó à, cứ tiếp tục như thế này sau này em đừng nghĩ tới ngồi lên chiếc xe này nữa.

Có điều ngoài miệng hắn lại bắt đầu giải thích, cũng không khoác lác: "Kỳ thực cái này không phải là xe của tôi, tôi có mua cũng sẽ không mua hàng Santana đã qua sử dụng đâu."

Trần Hán Thăng vội vàng nói một lần lai lịch của chiếc xe này, Tiêu Dung Ngư nhíu nhíu mày nói: "Lần này tha cho anh trước đó nha, có điều sau này ghế lái phụ này không được cho người phụ nữ khác ngồi lên nữa."

"Cái này thì không được."

Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Tôi có thể sử dụng được chiếc xe này, xét đến cùng cũng bởi thân phận tài xế, tuy Khổng Tĩnh không quá quen thuộc đối với tôi, bình thường cũng sẽ không điều động tôi."

"Nhưng nếu thật sự có một ngày đó, tôi còn có thể ra lệnh cho chị ấy ngồi ở vị trí nào hay sao?"

Thấy Trần Hán Thăng nói năng hùng hồn, Tiêu Dung Ngư vểnh miệng xoay người lại: "Vậy bây giờ anh không thể đồng ý với em một chút sao, chuyện sau này để sau này rồi nói, em cũng không phải là người không nói lý mà."

Trần Hán Thăng cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm em cho rằng lão tử sẽ tin à, bây giờ đồng ý với em, vậy sao này chính là chứng cứ quy tội khi cãi nhau, còn không bằng cứ nói trước lúc đó luôn.

Hừ, xú phụ nữ!

Lúc ăn cơm, Tiểu Ngư Nhi rất nhanh đã quên mất chuyện vừa rồi, cô còn quan tâm nói: "Gần đây bệnh về đường hô hấp bên Quảng Đông thật sự nghiêm trọng đấy, anh bình thường đi ra ngoài mang theo khẩu trang vào nhé."

Trần Hán Thăng "Ừ" một tiếng, tháng 3 và tháng 4 kỳ thực là hai tháng nghiêm trọng nhất, khoảng thời gian này thực sự không thể có một tình huống giải toả sự đau đầu nào xuất hiện.

Hắn vốn cũng lo lắng làm thế nào để khuyên nhủ các sinh viên đại học kiêm chức tiếp nhận nhiệm vụ của xưởng điện tử Cảng Tư, không nghĩ tới mấy nhân vật nòng cốt đều không có ý kiến gì.

"Hoàng Dung" Nhiếp Tiểu Vũ, "Hư Trúc" Cao Đằng Phi, "Lệnh Hồ Xung" Thượng Băng, "Nhất Đăng đại sư" Lý Quyến Nam, "Đoàn Dự" Vương Nham Tùng, còn cả "Trương Vô Kỵ" Trần Hán Thăng.

Có điều tính ra mà xem, số người này vẫn chỉ có 6 người.

Trần Hán Thăng dự định thi hành chế độ xoay vòng, một tuần bảy ngày, mỗi ngày phái một người tới xưởng điện tử lấy hàng, như vậy vừa có thể chú ý sự nghiệp học hành, còn có thể có tinh lực phụ trách công tác bên căn cứ gây dựng sự nghiệp này.

"Còn thiếu một người, chọn một người trong số học sinh kiếm chức của cậu ấy là được rồi không phải sao?"

Nhiếp Tiểu Vũ đề nghị, tuyến dưới của bọn họ bây giờ có rất nhiều, đến ngay cả Trần Hán Thăng cũng không nhớ rõ có bao nhiêu người nữa, khả năng chỉ có Thẩm Ấu Sở phụ trách công tác ghi chép là nắm chắc mà thôi.

Trần Hán Thăng vẫn cảm thấy không thoả đáng, tính năng động chủ quan của các sinh viên đại học kiêm chức khác không phải là quá mạnh, nếu không thì chính là năng lực của bọn họ không đủ.

Có điều vào lúc này, Trần Hán Thăng đột nhiên nhớ tới một người, Lưu Bằng Phi của học viện Kỹ thuật Khoa học Kim Lăng.

Lần tụ hội ở quán rượu Morinaga đó, Lưu Bằng Phi như đã lưu lại ảnh hưởng rất sâu sắc về cá tính quen thuộc của Trần Hán Thăng, hai người còn trao đổi số ký túc xá nữa.

Trần Hán Thăng móc điện thoại ra gọi, không bao lâu sau Lưu Bằng Phi liền ngồi xe buýt tới.

"Em thật sự đồng ý theo tôi à?"

Trần Hán Thăng có chút không tin, Lưu Bằng Phi đáp ứng cũng quá thoải mái rồi.

"Đương nhiên là đồng ý rồi, chỗ anh Trần kiếm được nhiều tiền, em ở học viện Kỹ thuật khoa học Kim Lăng một tháng chỉ kiếm lời được mấy trăm yên, đi ra ngoài đến bữa cơm còn không có mà ăn nữa."

Trần Hán Thăng vẫn cảm thấy vô căn cứ, tiếp tục nói: "Vậy em biết tôi muốn tới làm việc ở một xí nghiệp Cảng Tư, phía nam đang có thông tin về thứ bệnh truyền nhiễm kia chứ?"

"Biết ạ."

Lưu Bằng Phi thẳng thắn nói: "Em có đến Kiến Nghiệp trước một ngày, mẹ em hơn 12h đêm đột nhiên đánh thức em, bắt em uống canh đậu xanh, nói là có thể phòng tránh được thứ bệnh kia."

Những người khác nghe xong, cũng nói chuyện dồn dập.

"Cậu cũng uống à, tôi cũng uống, thực sự là không chịu nổi mấy loại lời đồn này a."

"Cái này chính là gì thế, bây giờ nhà chúng tôi không có việc gì liền hun giấm lên, đón gió thổi chua ba dặm luôn."

"Đừng nói nữa, rễ bản lam căn* trong thị trấn đều bán hết cho mẹ của cậu ta rồi."

…….

"Lại nói, anh Trần không phải tự anh tham gia sao?"

Lưu Bằng Phi cười nói: "Giang Lăng đến một ca bệnh cũng không có nữa."

Trần Hán Thăng gật gù hiểu rõ, điều này là bởi vì nguy hiểm không phát sinh ở xung quanh mình, vì vậy mọi người đều không có ý thức cảnh giác.

Có điều may mắn chính là, toàn bộ tỉnh Tô Đông đều là hữu kinh vô hiểm**, Giang Lăng lại càng là một phần an toàn.

"Vậy còn nói làm gì nữa, lập tức xong việc ngay thôi!"

……

_______________________

(*) Bản lam căn: Bản lam căn là tên được sử dụng trong dược điển của Y Học Cổ Truyền. Loại cây này có rất nhiều xung quanh chúng ta với những bụi cây mọc ven đường có nhiều cành non, tỏa ra thành hình tròn, phủ đầy lông và trên vỏ cành có màu nâu. Vị thuốc bản lam căn sử dụng rễ để làm thuốc. Rễ của nó đâm sâu xuống lòng đất, hình trụ và mọc tỏa ra xung quanh. Người ta thường đào rễ cây về để rửa sạch rồi phơi cho khô, sau đó thái thành lát và bảo quản ở nơi khô ráo, thoáng mát.

(**) Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro