Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 116: Lừa xe

Buổi chiều ngày thứ hai, Diêu Khánh Quốc trước đây chưa từng đặt chân tới căn cứ gây dựng sự nghiệp đột nhiên đi tới chỗ này, hắn tán gẫu nhiều hơn hai câu, thư giãn một đoạn, không nhìn ra là đang nói chuyện trọng điểm, cuối cùng còn cầm một tờ đơn quảng cáo "Chuyển phát nhanh Hoả Tiển 101" rồi rời đi.

Đại khái là Mục Văn Linh tìm Diêu Khánh Quốc để nói chuyện, hơn nữa còn ăn ngay nói thật, vì lẽ đó ân tình này lại rơi ở chỗ của Trần Hán Thăng.

Diêu Khánh Quốc không có cách nào để trực tiếp cảm ơn, dù sao "Nhường vị trí hội trưởng" nghe cũng không được hay cho lắm, liền cầm một tờ đơn quảng cáo mang về phân phát trước.

Đương nhiên, ân tình khắc cốt ghi tâm vẫn tiếp tục tồn tại.

Diêu Khánh Quốc đã đi, Trần Hán Thăng tiếp tục làm bảng thống ê trong máy tính, đã trả lại notebook cho Tiêu Dung Ngư, bây giờ chủ yếu là dùng máy tính kiểu đài mà trường đã cung cấp.

"Đạp, đạp, đạp".

Một đợt âm thanh lanh lảnh của giày cao gót truyền từ cửa tới, dư quang của Trần Hán Thăng liếc thấy một thân hình thon thả gầy gò, ngựa của hắn gấp gáp một chút.

Đây là di chứng về sau của "Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng*", ấn tượng về hôm khai giảng Thẩm Ấu Sở suýt chút nữa chạm mặt Tiêu Dung Ngư thật sự quá sâu sắc, bây giờ chỉ cần có một thân hình nữ tính tương tự như Tiêu Dung Ngư tới, Trần Hán Thăng không hiểu sao nhịp tim lại tăng nhanh.

Kỳ thực người tới là tổng giám đốc Khổng Tĩnh của Kiến Nghiệp thuộc chuyển phát nhanh Thâm Thông, đằng sau còn có thêm Chung Kiến Thành khu Giang Lăng gia nhập liên minh thương mại.

"Cuối năm còn không tới, hai vị lãnh đạo đây là tới an ủi thuộc hạ sao?"

Trần Hán Thăng thu hồi suy nghĩ, cười hì hì chào hỏi.

Chung Kiến Thành và Trần Hán Thăng quen thuộc hơn, ông lẫm lẫm liệt liệt đi một vòng quanh 101 và 102: "Vừa nãy tôi thấy không ít học sinh trùm một chiếc áo gi-lê Hoả Tiển 101 nhỏ, máy tính này cũng phối hợp với cậu, xe ba bánh cũng có, còn có cả Vương Văn Hải chủ động thu hàng."

"Quản lý Khổng."

Chung Kiến Thành quay đầu về phía Khổng Tĩnh nói: "Tôi cảm thấy tiểu tử Trần Hán Thăng này chủ yếu đang mở rộng để chiêu mộ khách hàng, sức mạnh đang được tích trữ trong bóng tối, cậu ấy có chú hưởng nhảy ra ngoài để làm một mình, kiến nghị này lập tức bị tiêu diệt ngay."

Ông vừa nói, tay còn làm một động tác cắt hướng xuống dưới.

Khổng Tĩnh che miệng nở nụ cười, cô tự nhiên nhìn ra là Chung Kiến Thành đang nói đùa, lại nói một sinh viên đại học, chỉ dựa vào hai phòng học có thể có sức mạnh gì để làm một mình được, cô tình nguyện tin rằng Chung Kiến Thành có "Phản chí".

Quả nhiên, Trần Hán Thăng cảm thấy bị người ta "Sỉ nhục sự thuần khiết", cười lạnh một tiếng nói: "Quản lý Chung gần đây thường xuyên xem tam quốc đúng không?"

"Sao cậu biết."

Chung Kiến Thành gật gật đầu nói: "Tết xuân ở nhà tẻ nhạt, tôi liền lấy Tam Quốc Diễn Nghĩa ra đọc một lần, còn rất hay a."

"Sau này đừng đọc những sách đó nữa."

Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Căn bản là không phù hợp với khí chất của ngài!"

Chung Kiến Thành sửng sốt một chút: "Vậy tôi đọc gì chứ?"

"Đọc (Hội sự cố), (Tri âm), (Trích văn của thanh niên) ấy, trong những sự cố nhỏ nó không pha trò hay sao, tại sao lại phải đọc tam quốc chứ?"

Trần Hán Thăng nghiêm túc nói.

Chung Kiến Thành đầy mặt xem thường: "Đấy là thứ vợ tôi thích đọc thôi, cấp độ của tôi và bà ấy không giống nhau."

"Được rồi."

Khổng Tĩnh mau chóng lên tiếng cắt ngang, cô cảm thấy hai người này có khả năng khoác lác bức từ sáng đến tối không lặp lại chuyện gì, vẫn là chuyện quan trọng đứng đắn.

"Hôm nay xưởng thiết bị điện tử Tân Thế Kỷ liên hệ với tôi, bọn họ nói người chủ trì công tác đã tới Kiến Nghiệp, chúng ta có thể tới nghe an bài công việc một chút, làm thế nào để gánh vác nhu cầu lấy hàng chuyển phát nhanh của xưởng bọn họ."

Trần Hán Thăng vừa nghe thấy chuyện làm ăn lớn tới cửa, quả nhiên không cần phí lời, cầm túi và chào hỏi người trong căn cứ gây dựng sự nghiệp rồi liền rời đi.

Mãi đến tận khi không nhìn thấy bóng người của ba người này nữa, Hồ Lâm Ngữ vẫn đang yên lặng làm việc ở bên cạnh chạy chậm đến bên cạnh Thẩm Ấu Sở.

"Ấu Sở, sau này cậu phải cẩn thận với người phụ nữ kia, tôi cảm thấy cô ta đều làm điệu làm bộ, nói chuyện còn lắc mông, khoe khoang dáng người của cô ta à?"

Thẩm Ấu Sở hấp háy mắt, cô căn bản không hiểu ý tứ trong lời nói của Hồ Lâm Ngữ là gì.

Hồ Lâm Ngữ bó tay, chỉ có thể giải thích cơ sở rõ hơn một chút: "Trần Hán Thăng bây giờ là học sinh có tiền nhất trong ban của chúng ta, đàn ông có tiền lập tức sẽ đồi bại, tôi luôn cảm thấy cậu phải quan sát cậu ta một chút."

"Ác ~"

Thẩm Ấu Sở ngơ ngác suy nghĩ một chút, sự chú ý lại càng chuyển lên thao tác máy tính.

……

Ra tới cổng trường, Trần Hán Thăng mới phát hiện ra lão Chung đổi xe, một chiếc Passat mới tinh.

Trần Hán Thăng di chuyển hai vòng xung quanh xe: "Quản lý Chung được quá nhỉ, năm ngoái kiếm lời đầy bồn đầy bát rồi."

"Dựa vào sự chống đỡ của công ty, trước đây là quản lý Thường, bây giờ là quản lý Khổng a."

Chung Kiến Thành tiện tay nịnh nọt Khổng Tĩnh một câu.

Có điều lúc ông đang định chuẩn bị mở cửa xe, Trần Hán Thăng tranh trước một bước đi tới: "Hôm nay cho một cơ hội, nhường tôi phục vụ hai vị lãnh đạo một lúc đi."

Chung Kiến Thành xì cười một tiếng: "Cậu còn chưa có giấy phép lái xe mà."

Trần Hán Thăng móc ra một bản xanh từ trong túi: "Mới vừa lấy xong."

Thừa dịp Chung Kiến Thành đang do dự công phu, bản thân Trần Hán Thăng đã tiến vào chỗ điều khiển: "Mau chóng lên xe đi ạ, đừng để cho người của người ta chờ lâu."

Chung Kiến Thành hết cách, chỉ có thể chạy tới chỗ ngồi kế bên tài xế: "Vậy cậu đi chậm một chút, người mới dễ phát sinh sự cố nhất đấy."

Có điều khiến Chung Kiến Thành bất giờ chính là, Trần Hán Thăng lái xe chắc chắn đến phi thường, không cướp đường cũng không cướp thời gian, ông không nhịn được mà khen một câu: "Tiểu tử cậu lái xe cũng khá lắm, chính là không quá giống với tính cách của cậu a."

Trần Hán Thăng cười cợt, hắn quay đầu hỏi Khổng Tĩnh ở phía sau: "Quản lý Khổng cảm thấy kỹ thuật của tôi thế nào?"

Khổng Tĩnh cho rằng đây là người trẻ tuổi thể hiện bản thân, cũng khen một câu: "Xác thực là rất ổn, ngồi cũng rất thoải mái a."

"Quản lý Khổng, sau này tôi làm tài xế cho cô thì sao?"

Trần Hán Thăng đột nhiên nói.

Khổng Tĩnh có chút giật mình, có điều lập tức từ chối: "Cảm ơn, xe bên tổng bộ của chúng tôi không đủ, bình thường Lưu tổng và Thường tổng cũng đi tương đối nhiều."

Cái này ngược lại lại là một lời nói thật, lần trước Khổng Tĩnh và Trần Hán Thăng tới xưởng điện tử Tân Thế Kỷ cũng là đón xe taxi ngồi.

Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn Chung Kiến Thành: "Quản lý Chung có một chiếc Santana cũ, kỳ thực tính năng cũng không tệ lắm, liền xem xem ông ấy có nguyện ý cho quản lý Khổng mượn hay không."

"Nếu như ông ấy đồng ý, vậy coi như tôi là tài xế, quản lý Khổng có việc cứ bắt chuyện một tiếng, tôi lập tức liền chạy tới; nếu như ông ấy không đồng ý, vậy coi như tôi chưa nói gì đi."

"F*k!"

Trong lòng Chung Kiến Thành nói tôi vừa nãy liền tùy ý đùa cợt một chút, tiểu tử cậu kìm nén một đại chiêu bây giờ mới nhả ra, sỉ nhục lão tử lên không được, xuống cũng không xong.

"Xe đó tôi cho vợ dùng…"

Chung Kiến Thành đang tính dùng kế hoãn binh, không nghĩ tới Trần Hán Thăng lại trực tiếp cắt ngang.

"Nếu quản lý Chung có khó khăn thì thôi vậy, quản lý Khổng không cần phải mượn xe của ngài nữa."

"Tôi…"

Lồng ngực của Chung Kiến Thành kìm nén một hơi, cuối cùng mạnh mẽ xoay chuyển câu chuyện: "Xe đó tôi cho vợ dùng hai ngày thôi, lập tức liền mang tới cho quản lý Khổng mượn."

Sau đó ông trừng mắt với Trần Hán Thăng: "Kỹ thuật này của cậu, có thể làm tài xế cho quản lý Khổng được hay sao?"

Trần Hán Thăng cười ha ha: 'Vừa nãy không phải quản lý Chung đã khen tôi lái xe chắc chắn sao, vậy mà đã quên rồi à?"

"Hô…"

Chung Kiến Thành đột nhiên thở phào một hơi, dựa vào chỗ tựa lưng không tiếp tục nói nữa.

Ông bây giờ đã biết rõ, trong nháy mắt Trần Hán Thăng nhìn thấy chiếc xe mới đó liền có chủ ý nhắm vào chiếc xe cũ, lúc bản thân mở miệng khen cậu ta "Lái xe chắc chắn", cũng đã rơi vào bên trong cái bẫy rồi.

Làm sao có thể có một sinh viên đại học không biết xấu hổ như vậy được chứ!

……

________________________

(*) Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng: Ngạn ngữ Trung Quốc. Quả thực, tâm lý của hầu hết mọi người trước khi làm việc gì đều rất hào hứng, tràn đầy tin tưởng, nhưng khi thất bại thì nản luôn, mấy ai dám bắt đầu lại một dự án mới, hoặc bắt đầu với tâm lý dè dặt, luôn sợ đổ vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro