Chương 114: Tu La tràng (Phần cuối)
Hỏi: Tiêu Dung Ngư có thông minh không?
Đáp: Nói chung là thông minh hơn so với Thẩm Ấu Sở.
Hỏi: Tiêu Dung Ngư mẫn cảm không?
Đáp: Nói chung là mẫn cảm hơn so với Thẩm Ấu Sở.
Cho nên đối với Trần Hán Thăng mà nói, thà Thẩm Ấu Sở phát hiện ra Tiêu Dung Ngư, cũng không thể để Tiêu Dung Ngư phát hiện ra Thẩm Ấu Sở được.
Đặc biệt là nhìn thấy Thẩm Ấu Sở mặc chiếc áo lông màu xanh ngọc, Tiêu Dung Ngư rất có thể sẽ hiếu kỳ mà xuống xe hỏi một câu.
Thẩm Ấu Sở không biết nói dối, kết cục tất nhiên là vỡ lở.
Loại mặc đồ đôi này lại không phải là Lương Mỹ Quyên phát hiện ra "mặc đồ đôi", đây là mặc đồ đôi ngay trước mặt Tiêu Hoành Vĩ, sự tồn tại này đúng là còn kinh khủng hơn so với Tu La luyện ngục nữa.
Trần Hán Thăng thậm chí còn không dám tưởng tượng, một khắc phát sinh đó sẽ có bất ngờ gì.
Vì lẽ đó, ngay trong nháy mắt Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu lên, Trần Hán Thăng trầm giọng kêu một câu.
"Tiểu Ngư Nhi."
"Hả?"
Tiêu Dung Ngư quay đầu lại, ánh mắt sáng lấp lánh mang theo nghi vấn.
Sau khi Trần Hán Thăng trầm mặc 0.886 giây, đột nhiên đưa tay ra nhẹ nhàng lau khoé miệng của Tiêu Dung Ngư.
"Vừa nãy em ăn sachima, còn có vài mảnh vụn kìa."
Vậy đại khái đây là lần đầu Trần Hán Thăng làm ra loại động tác thân mật bày trước mặt trưởng bối, đặc biệt vẫn là trước mặt ba, lần này không chỉ có Tiêu Dung Ngư thẹn thùng, đến ngay cả sự chú ý của Tiêu Hoành Vĩ cũng bị hấp dẫn.
"Lần sau ăn đồ ăn, cần phải cẩn trọng một chút a."
Trần Hán Thăng ôn nhu nói.
Tiêu Dung Ngư đột nhiên cảm động muốn khóc, trạng thái này của Trần Hán Thăng đã rất lâu rồi chưa được thấy, ngược lại trong trí nhớ là cực kỳ lâu rồi.
"Thùng thùng đùng, đùng đông đùng, đùng thùng thùng…"
Đây là tiếng tim đập của Trần Hán Thăng, ai có thể tưởng tượng được dưới lớp mặt mũi bình tĩnh kia lại là một trái tim nhảy đến mức sắp co giật chứ.
Tiêu Hoành Vĩ phát hiện có chi tiết nào đó không được đúng lắm.
"Hán Thăng, tay cháu run lên làm gì thế?"
"Không có gì ạ."
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn lão Tiêu, có chút ngượng ngùng nói: "Lần đầu tiên cháu lau khoé miệng cho một cô gái, vì vậy nên có chút sốt sắng ạ."
"Ừ ~"
Tiêu Hoành Vĩ lý giải, có điều ông vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, căng thẳng có khả năng sẽ tồn tại, nhưng với tố chất trong lòng Trần Hán Thăng, không nên căng thẳng tới mức tim đập chân run mới phải.
Kỳ thực làm sao lão Tiêu có thể biết được, Trần Hán Thăng thừa dịp ông đang xem công phu của hắn, cũng liếc nhìn Thẩm Ấu Sở một cái.
Cảm ơn trời đất, cô đang từ từ đi về phía một quầy hàng khác rồi.
Ở vị trí sau bảng hiệu của xe công cộng, nếu như Tiêu Hoành Vĩ không quan sát cẩn thận, hẳn là sẽ không thể phát hiện được.
"Được chưa vậy, khoé miệng em đau lắm rồi."
Tiêu Dung Ngư hỏi một câu.
Trần Hán Thăng lau khoé miệng gần tới 20 giây, không cần nói là mảnh vụn sachima, đến khoé miệng của Tiêu Dung Ngư cũng bị mài đỏ.
"Lau sạch rồi, lau sạch rồi."
Trần Hán Thăng cười ha ha thu tay về, có điều Tiêu Hoành Vĩ và Tiêu Dung Ngư bị chuyện này xen ngang, một người quên mất phải nói gì, một người quên mất ngẩng đầu để làm gì.
Nhưng Tu La tràng vẫn tồn tại như cũ, bởi Thẩm Ấu Sở vẫn không quay trở về, xe cộ chỉ cần qua cửa, hai người vẫn có khả năng chạm mặt nhau.
"Chú Tiêu, chúng ta có nên đổi thành đi vào từ cửa đông không?"
Trần Hán Thăng đột nhiên cân nhắc nói.
"Sao vậy?"
Tiêu Dung Ngư cảm thấy có hơi kỳ lạ: "Xe cộ không có cách nào lái vào đường cửa đông được a."
Tiêu Hoành Vĩ cũng chờ lý do.
Trần Hán Thăng trầm ổn nói: "Chỗ này thực sự chen lấn nhiều quá rồi, lái vào không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào nữa, bây giờ đã là hơn ba giờ chiều rồi, chậm trễ nhiều như vậy khiến chú Tiêu phải lái về Cảng Thành vào buổi đêm, rất không an toàn a."
Dùng lý do "An toàn" này Tiêu Dung Ngư vẫn có thể nghe lọt, sắc mặt cô cũng trở nên nghiêm túc.
"Mặt khác, tuy rằng xe cộ không thể vào được cửa đông, nhưng lại cách ký túc xá của các em gần hơn một chút, chỉ là không thể dừng được ở dưới tầng thôi."
Trần Hán Thăng chỉ chỉ vào ngực mình: "Có tôi ở đây, đây chính là sức lao động miễn phí và kiên cố."
Vừa nói như vậy, Tiêu Dung Ngư cũng cảm thấy rất có đạo lý, đặc biệt là cân nhắc tới tính an toàn khi đi đêm của lão Tiêu, cô cũng nói: "Ba, chúng ta quẹo tới cửa đông đi, đến lúc đó ba cứ trực tiếp về nhà, Tiểu Trần đưa con lên tầng cho."
Tiêu Hoành Vĩ cũng đồng ý với đề nghị này, đánh tay lái rời khỏi cửa chính của Đông Đại, rời khỏi chỗ này đối với Trần Hán Thăng mà nói thực sự là một nơi Tu La tràng.
Trần Hán Thăng làm bộ chỉ đường lại ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, cũng không biết là thần giao cách cảm, hay trùng hợp, Thẩm Ấu Sở cũng liếc nhìn tới đây.
Vẻ mặt của Trần Hán Thăng không có bất kỳ một sự thay đổi nào, vẫn trấn tĩnh chỉ đường như cũ.
Cửa sổ xe có dán phản quang, bên ngoài không nhìn thấy bên trong.
Xe cộ ở cửa đông quả nhiên ít hơn rất nhiều, sau khi Trần Hán Thăng xuống xe, bất động tại chỗ, đỡ túi hành lý.
"Anh làm sao vậy?"
Tiêu Dung Ngư quan tâm hỏi.
"Không có gì, ngồi lâu quá nên chân bị tê rần thôi."
Trần Hán Thăng bình tĩnh trả lời, hắn không dám nói là chân của mình bị run, chỉ có thể dùng tê chân để qua loa lấy lệ.
Tình huống này cũng là chuyện thường xuyên xảy ra, Tiểu Ngư Nhi không để ý lắm, trước khi đi Tiêu Hoành Vĩ dặn dò Trần Hán Thăng: "Hán Thăng, vất vả cho cháu rồi, cháu thành thục hơn so với Tiểu Ngư Nhi, gặp phải chuyện gì thì bao dung với Tiểu Ngư Nhi hơn một chút nhé."
Câu nói này liền có một vài hàm nghĩa với ý tứ sâu xa, Trần Hán Thăng gật đầu đáp ứng, Tiêu Dung Ngư e thẹn nhìn Trần Hán Thăng, long lanh cảm động.
Chỉ chốc lát sau, chân của Trần Hán Thăng bắt đầu khôi phục sức mạnh, bắt đầu mang hành lý đi vào trường.
Lúc Tiêu Hoành Vĩ lái xe quay về, liếc mắt nhìn cửa chính Đông Đại vẫn đang tắc nghẽn như trước, lúc này mới cảm thấy thật giống như có việc quên nói vừa nãy.
"Vóc dáng của cô bé kia cao hơn so với Tiểu Ngư Nhi, hình thể, thật giống như cũng gần như là xinh đẹp."
Trần Hán Thăng đại khái cũng không nghĩ tới, đại đội trưởng đại đội trinh sát hình sự Tiêu Hoành Vĩ vừa nãy thoáng nhìn xuống, thậm chí đến ngay cả tướng mạo của Thẩm Ấu Sở cũng đã nhìn thấy rõ.
"Lúc nào rảnh hỏi Trần Hán Thăng hoặc Tiểu Ngư Nhi một chút, loại phụ nữ này sẽ không có tiếng tăm gì trong đại học đúng không."
……
Cửa đông của đại học Đông Đại ở gần đường cái, có thể dẫn tới cả khu Giang Lăng và thị xã Đông Sơn, lúc Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đang định đi vào trường, một chiếc xe thể thao chậm rãi đỗ lại ven đường.
"Thật bất tiện quá, tôi muốn hỏi một chút khu công nghiệp số 157 Đông Sơn đi như thế nào vậy?"
Trần Hán Thăng xoay người, có một người phụ nữ thò đầu ra chủ yếu là đang hỏi đường, chỉ là tiếng phổ thông không đạt tiêu chuẩn lắm, bên trong khẩu âm còn có vài ngữ điệu tiếng Quảng.
"Thị xã Đông Sơn ở ngay phía trước, vị trí của các khu công nghiệp tôi không rõ lắm."
Tiêu Dung Ngư nhiệt tình nói.
"Khu công nghiệp số 157 Đông Sơn?"
Trần Hán Thăng quan sát tỉ mỉ người phụ nữ hỏi đường.
Cô đeo một chiếc kính râm màu đen khổng lồ, không thấy rõ tuổi, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp cùng đôi môi hồng hào, mái tóc màu cà phê rủ trên chiếc áo gió bằng vải nỉ xa hoa, khí chất xuất chúng.
Cô chú ý thấy Trần Hán Thăng nhìn mình chằm chằm, lễ phép nở một nụ cười.
Trần Hán Thăng cũng nở một nụ cười, hắn lấy một tờ giấy từ trong túi ra, nghiêm túc tỉ mỉ vẽ con đường đi tới khu công nghiệp số 157.
"Cảm ơn cậu, bạn gái cậu là nữ sinh xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy đấy."
Người phụ nữ hỏi đường khách khí nói lời cảm ơn.
Sau khi chiếc xe thể thao đó rời đi, tầm mắt của Trần Hán Thăng vẫn còn theo đuôi, âm thanh bất mãn của Tiêu Dung Ngư vang lên sau lưng: "Cần đi thì cũng đã đi rồi, anh có muốn đón một chiếc xe công cộng để đuổi theo hay không hả?"
Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Em chưa gì đã ăn giấm rồi, người ta chỉ hỏi đường thôi mà."
"Hanh."
Tiêu Dung Ngư hừ lạnh một tiếng: "Trước đây có lẽ chưa từng thấy anh chủ động đến như vậy a."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm không chủ động cũng không được, khu công nghiệp số 157 chính là xưởng thiết bị điện Tân Thế Kỷ, lại liên tưởng tới vị "Nhân vật lớn" của Hương Cảng trong truyền thuyết, tám chín phần mười là có quan hệ tới người phụ nữ này.
"Người ta cũng đã nói rồi, em là nữ sinh xinh đẹp nhất mà người ta từng gặp, vậy khẳng định là xinh đẹp hơn cả chính bản thân người ta rồi."
Hôm nay Trần Hán Thăng an toàn vượt qua Tu La tràng, lại vô ý để lại ấn tượng trong "Nhân vật lớn", dưới tâm tình vô cùng tốt, lại một đường dụ dỗ Tiêu Dung Ngư về ký túc xá.
……
____________________
(*) Tu La tràng: Xem lại phụ lục chương 113
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro